Con Đường Vận Mệnh

chương 138: quyết chiến – hoa hạ công hội toàn diệt (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngọc Sơn đảo, nơi đây chính là nơi đóng quân của Bạch Long Hải Tặc Đoàn, sau khi một lần nữa hai đại thống lãnh hợp nhất thì toàn bộ sức mạnh hải tặc Bạch Long lại một lần nữa trở về đỉnh phong.

Ngay tại lúc này lúc này trên tại đỉnh cao Ngọc Sơn đảo mưu sĩ Kim Tiền đang này trận nhìn chiêm tính đoán thiên cơ. Để nhìn trước được thiên cơ hắn phải trả một cái giá rất lớn đó tính là tuổi thọ của mình. Thế nhưng những gì hắn làm là rất đáng giá trong thời điểm này.

Đã hơn tháng đóng quân tại đây, thương vong của băng Sa Long tiêu hao hơn vạn quân, quân của Hải Long cũng xoàn xoàn như thế. Mà đối đầu với bọn họ thì quân từ Kinh Châu cũng tiêu hao không kém, hai bên đang chuyển hướng từ cường công, sang ngư ông đắc lợi, phòng thủ tìm thời cơ tấn công, nhất kích tất sát.

Sau khi phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, Kim Tiền mới từ trong mơ màng tình dậy, lần này hắn đã tiêu hao năm tuổi thọ để nhìn thấy tiên cơ.

Tại phương bắc tinh quan ảm đạm ngôi sao kim tinh lập lòe muốn tắc, ắt hẳn đến vương sắp tận mệnh. Thời hết ắt đại loạn, theo đó lại có ngôi sao dũng mãnh vượt lên hẳn là tên cự đầu nắm tiên cơ.

Còn tại phương nam cũng có một ngôi sao sáng đang tỏa quang mang. Hẳn người này sẽ là lĩnh chủ phương nam. Còn đối với Sa Long chủ công của hắn, thì vào lúc này hắn nhìn qua thiên tướng, mệnh tên này sắp tận, nếu hắn cố chấp theo hẳn là sẽ chết không toàn thây.

Sau một hồi chỉnh trang lại y phục, Kim tiền một mực bước vào đại daonh Hải Long, hắn cùng Hải Long bàn bạc chuyện gì đó, cho đến hơn giờ sau Kim tiền mới bước ra với thần thái cực kỳ nghiêm trọng,còn Hải Long bên trong doanh trướng sắc mặt âm trầm, dường như hắn đã quyết định một chuyện gì đó vô cùng trọng đại, một đi không thể trở lại.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

…………………………………………………………………..

Quay lại chiến trường Trà Bản đảo, lúc này đả là giờ tý canh ba. Toàn bộ khu vực chỉ còn cò thể nghe được tiếng gió thổi rì rào từ biển vào mà thôi.

Tuy nơi này tập trung quân trực tiếp đồn trú và chiến đầu, thế nhưng lại phân bố vô cùng mỏng manh ở vòng ngoài. Còn vòng trong tại cái trước bồng dành cho thống lĩnh thì nơi này vẫn là tập trung binh lính để bảo vệ đại doanh, bảo vệ thống lĩnh. Chính vì vậy / quân số đều tập trung tại đây.

Lúc này tại trạm canh gác chỉ có hơn tên vệ binh, đa phần là bộ binh và quân báo động ma thôi.

Thời gian đã điểm Sát Nhất lập tức hạ lệnh tấn công. Diệm Cung, cùng Hoàng Cung mở màng đầu tiên, tục đích của bọn họ chính là tạo ra chân động lớn, gây rối loạn đại đội của địch.

quân lao vào như vũ bảo, trận đanh cực kỳ bất ngơ, dưới sự hợp sức của Nghê Kỵ, hệ thống phòng thủ dường như bị tan rả ngay trong lần trạm trán đầu tiên.

Nghê Kỵ mỡ màng xung phong, đánh sâu vào trong trận doanh của địch. Theo phía sau là Hoàng Bộ cùng Hoàng Thương, còn các Ảnh Vệ thì chia nhay ám sát các mục tiêu đội trưởng thống lĩnh.

Diêm Cung thực hiện đúng chức trách của mình đám quân này đi tới đây, lửa cháy tràn lan đến đó. Lôi dụng lúc địch nhân chưa kịp bố binh phòng thủ, Sát Nhất ngay lập tức ra lệnh rút quân, sau đó tiếng công vào hướng khác.

Đại doanh bến cảng lúc này hỗn loạn thành một bầy. lửa cháy khắp nơi, chiếu sáng cả một phương.

Từ phương xa Triệu Kiều nhìn thấy ánh lửa làm tín hiệu, ngay lập tứ cho nhánh quân thứ ba chuẩn bị hành động, quân này đã thay trang phục quân hoa hạ công hội, chỉ cần quân trong Định Hải Doanh điều quân đi thì đám quân này sẽ tiến vào, với danh nghĩa trợ giúp chiến đấu. hơn nữa đám quân này còn có lệnh bài của Tường Hà Nam làm tin, khả năng vượt vào bên trong phòng tuyến lên tới %.

Quả thật điều mà Triệu Kiều đoán là hoàn toàn chình xác, tên phế vật đệ tử đời thứ tưởng gia, su khi bất ngờ bị tập kích bọn chúng ngay lập tức yêu cầu Tưởng Minh Vũ điều binh hỗ trợ tác chiến, nếu không trong vòng giờ nửa bên cảng sẽ hoàn toàn bị phá hủy, địch nhân rất đông lên tới cả vạn đại quân.

Tưởng Minh Vũ nhận trọng trách thủ vệ đại doanh, nên không thể phân thân dẫn binh cuu hai tên phế vật kia, nên đành sai võ tướng đắc lực nhất của bản thân là Trương Kinh Đông trực tiếp dẫn kỵ binh và bộ binh đi cứu viện.

Ngay lập tức phòng vệ Định Hải Doanh mất đi ngàn quân. Tuy mất đi / số quân thế nhưng hệ thống phòng thủ Định Hải Doanh vẫn tiếp tục kiên cô, không một chút suy giảm.

Trong lúc Tường Minh Vũ đang trầm ngâm nghiên cứu chiến lược thì bên ngoài truyền vào là có quân của Tưởng Hà Nam đến trợ giúp thủ thành.

Ngay lập tức Tưởng Minh Vũ cau mày, quả thật cái tên Tưởng Hà Nam này tuy có một chút ăn chơi, thế nhưng đầu óc cũng không phải dạng ngu, sao hắn lại tự dưng đem quân tới, hay là hắn nhận được tin tức gì rồi!

Ngay sau đó hắn liền truyền lệnh cho tên thống binh kia vào..

Người bước vào chính là một nhật vật khá là lợi hại trong Ảnh Vệ Sát Tam.

Khiu bước vòa daonh trại, đối diện với Tường Minh Vũ, Sát Tam hoàn toàn thu liễm khí tức của một sát thủ mà thay vào đó là một tên lính quèn, không hơn không kém.

“ có chuyện gì mau nói!” Tưởng Minh Vũ trầm giọng.

“ đại Nhân! Theo như Thiểm Ưng Doanh truyền về, thì đã có hơn chiến thuyển đã men theo thung lũng chết đánh xuyên quan rừng thưa, hẳn là mục tiêu của bọn chúng là bến cảng.

Chính vi vậy Hà Nam đại nhân sai tiêu nhân thống lĩnh quân trợ giúp đại nhân phòng thủ đại doanh. Còn Hà Nam tướng quân cùng Hà Đông, Hà Tây, Hà Bác đại nhân sẽ dẫn quân bọc từ phía sau đánh chọc hậu đối phương tại quân cảng.”

“hừ! tại sao địch nhân đánh tới nơi rồi mới thông báo!” Tưởng Minh Vũ quát lớn.

“ đại Nhân, thuyền địch nhân di chuyển với tốc độ cao hơn nữa đêm tối, trinh sát không quan sát được kỹ, cho tơi khi đội tuần tra đi tuần mối phát hiện, nên ngay lập tực Hà Nam đại nhân mới cấp tốc điều binh mà không kịp thông báo.” Sát Tam thành thành thật thật nói.

“ hừ! một lũ phế vật suốt ngày chỉ biết ăn chơi thì làm được trò trống gì!” Tưởng Minh Vũ lạnh giọng.

Chúng đã có tâm, thì ta cũng thành toàn, các ngươi là nhiệm vụ phòng vễ cổng đông, ta sẽ thống lĩnh quân trực tiếp đánh về Quân cảng.

Vào lúc này trên đường hành quân cấp tốc Trương Kinh Đông làm tiên phong dẫn đầu xông về quân cảng, cả một đoạn đường hơn dặm, nếu đi chậm thì khoảng hai giờ, nếu cấp tốc thì khoảng một giờ là tới. lúc này bọn họ đi được một nữa đoạn đường, thế nhưng hắn đang chạy băng băng trên đường bỗng nhiên ngựa của hắn hí vang không muốn đi thêm bước nào nữa.

Trong cái khoảnh khắc này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng sợ, không riêng gì hắn thân binh của hắn cũng lâm vào tình trạng tương tự.

Bất chợt từ trong rừng cây lao ra một nhánh kỵ binh cực kỳ uy mãnh mà tàn bạo. Nghê Kỵ kỵ binh cấp phát triển từ hung thú mà lên, nên trực tiếp trấn áp chiến mã, đây chính là khắc tinh của kỵ binh.

“ gào! Rống! gào Rống!” tiếng thú hống trấn nhiếp cả rừng cây. Vương Hổ là võ tướng nên hắn xông lên đầu tiên. Dùng một cây trường đao trên tay, Vương Hổ như một hung thần ác sát, hắn đi tới đâu là xác nằm la liệt tới đó.

“ bọn chúng chỉ có hơn ngàn kỵ binh thôi, chúng ta không cần phải sợ! thương binh lên! Các ngươi phải cho bọ chúng biết Thần tộc chúng ta là con cưng của trời, là chân long thiên tử, làm sao có thể thất bại dưới đám man tộc mọi rợ này được! xông lên giết! ai giết được một tên thưởng lượng vàng, ai chém đầu được tên tướng lãnh, thưởng lượng vàng!” Trương Kinh Đông gầm lớn.

Nói xong hắn cũng vung ngựa là lao lên giao chiến với chủ tướng địch.

Ngựa hắn vọt lên phía trước với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt hắn đã

áp sát được Vương Hổ, cả người hắn nhảy vọt len, Phá Thiên Kích trong tay chém một cái thật mạnh xuống, lúc này phá thiên kích phát ra một quang mang màu đỏ quỷ dị. hắn đẵ thi triển kỹ năn [ Xuyên Kich].

Vương Hổ cũng vọt ngựa phị tới, đại đao kéo lê dưới đất tạo thành một đường, hắn lấy đà một cái thật mạnh, đại đao từ dưới đất vung lên kèm theo vô số bụi đất.

Tưởng chừng rằng sẽ phát ra âm thanh tòe lửa chấn động cả trời đất, thế nhưng không, phá thiên kích trực tiếp xuyên thấu qua trường đao, mộ kích bổ thằng đầu Vương Hổ.

Vương Hổ biến sắc thân hình sẽ động, khẽ nghiên người về bên trái, ngay lập tức lưỡi kích chém thẳng xuống bờ vai, tạo một vết thương sâu. Mà chưa dừng lại ở đó Trương Kinh Đông khẽ xoay cán kích rồi giật lên một cái thật mạnh.

Ngạnh kích móc trúng mũ giáp của Vương Hổ, bay lên không trung thật cao. Gió thổi phần phật, tóc rối tung bay, vào lúc này Vương Hổ giống như một vị chiến thần hàng lâm khí thế uy nghiêm đồng thời khí tứ tử vong ngày càng tràn lan.

Nhìn thấy chủ tướng bên mình liên tục dồn tướng địch vào chỗ chết, quân của Tường Minh Vũ nhưng đươc đánh máu gà, khí thế xông thiên một mực liều mạng xông lên, sĩ khí đại tăng.

“ khá lắm! ngươi là lần đầu tiên khiến ta bị thương như thế này! Ngươi mau khai báo họ tên, bỗn tướng quân cho phép ngươi nói!” Vương Hổ cực kỳ ngạo mạn lên tiếng.

“ hư! Vô danh tiểu tốt, binh tôm lính của mà tưởng mình là đại nhân vật! tiểu tử nạp mạng!” Trương Kinh Đông gầm lên, hắn tiếp tục tuy kích mà tới.

Truyện được sáng tác bởi: Hoàng Kỳ Phương

๖ۣۜKỳ Phương๖ۣۜVô Tà ๖ۣۜ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio