Hùng Hoành Khải, võ tướng cấp . Hùng Phong thôn thống lĩnh. Một cái võ tướng tư chất B, trên người hắn có món lam trang món bạch trang, đây là những gì mà Hùng Phong có thể đập lên người Hùng Hoành Khải.
Hùng Hoành Khải có thiên phú kỵ liệp, nhưng hắn không có ngựa, nên thiên phú không có tác dụng. chính vì vậy hắn lao lên trận hình thì trận chiến cũng muốn kết thú. cái sơn tặc kia liền bị hơn vạn tạp binh giày xéo, tuôn ra không ít trang bị, mấy cái thôn trưởng tuyến đầu tranh thủ góp nhặt không ít trang bị bạch trang.
Còn về phía Sĩ Tài cùng Phùng Đằng thì vẫn đang giằng co, xu hướng võ lực dường như Phùng Đằng cao hơn Sĩ Tài một bậc, nếu không phải vì trang bị Sĩ Tài hơn hắn một cấp bậc thì chưa biết ai chết về tay ai. Đăng lúc giằng co lúc mấu chốt,bỗng nhiên thì trong đám tạp binh lao ra một tên võ tướng tay cầm một cay kim phủ màu lam rống lớn.
“ sơn tặc nạp mạng!”
Vì quá bất ngờ, hơn nữa sức lực lẫn tinh thần đều tập trung lên người Sĩ Tài. Phùng Đằng liền bị đâm một cái, bắt được thời cơ Sĩ Tài hất tay sau đó đạp Phùng Đằng một cái liền rơi xuống ngựa.
Chớp lấy thời cơ, nhanh như cắt, Hùng Hoành Khải xông lên lấy thế như chẻ tre, kim phủ chặt xuống cái đầu Phùng Đằng.
“ con mẹ nó! Súc sinh!” Sĩ Nhiếp hung hăn trừng Hùng Phong. Rống giận.
“ Thái Thú đại nhân, không nên a! lúc đầu ngài đã nói là ai giết được là của người đó mà”
Hùng Phong cực kỳ phấn khởi, vì hắn nhận được thông báo thừ hệ thống.
Đinh! Hệ thống: võ tướng ngài đã tiêu diệt một tên võ tướng sơn tặc, nhận được điểm uy danh, hồn tướng.
Toàn bộ trang bị trên người Phùng Đằng liền thuộc về Hùng Hoành Khải. liền một con ngựa Xich Phiêu màu lam cũng thuộc về hắn, điều này làm cho mấy cái thôn trưởng kia đỏ cả mắt, hận không thể lao lên chiếm lấy một món, lúc trước một bộ trang bị màu lam được treo lên thương xã cũng có giá kim a. vậy mà Hung Phong thôn võ tướng lại ăn hôi được một bộ. đúng là đã giàu nay còn giàu hơn.
Sĩ Nhiếp tức đến ngứa răng mà không làm gì được, “ Mã mẹ nó” giám gianh thức ăn trước miệng cọp ư!”
Sau khi công phá phòng tuyến thứ nhất đội quân thảo phạt đã mất hơn vạn tạp quân. Mấy cái thôn trưởng làm cầu xác kia thì trân mình cứng họng là một cái cầu thịt. lại không kiếm được chút canh nào. Còn được lơi lớn nhất chính là Hùng Phong, không bỏ một binh một tốt, vậy mà ăn hôi được một bộ trang vị lam trang, hơn nửa còn cái thăng tướng lệnh, phải nói là đại kiếm lời.
Từ chốt chặn thứ nhất có thể nhìn thấy chốt chặn thứ . Lần này sơn tặc phòng thủ hơi ít chỉ có quân, nhưng địa hình gồ ghề, hiễm trở, chia cắt mạnh bởi từng tảng đá lớn, thông đạo lại nhỏ hẹp,.
Nhìn trận hình, không ít thôn trưởng rùng mình, không biết phải hy sinh bao nhiêu đây. Nhưng bọn họ phãi cắn răng chịu đựng, lên cũng chết mà lui cũng chết. tiến thoái lưỡng nan a. lần này bị NPC chơi một vố cực lớn. hiện tại bọ họ đã hối hận khi nhận nhiện vụ cực lớn này.
Đứng đầu chỉ huy sơn tặc là một cái võ tướng cấp . Trên tay mang một cây chiến đao cự đại. sắc mặt trầm ổn. cái binh cấp dựa vào địa hình tốt, cũng chống chịu cũng được một thời gian khá lâu, tuy vậy hắn cũng không có khã năng nắm chắc chiến thắng.
Tứ trại chủ bị giết bởi vì quá kinh cuồng bọn tạp binh này, tuy tạp nhưng đông.
Lại một lần nữa tạp binh lại tràn lên, nhưng lần này bọn chúng có kế hoạch tác chiến, cung binh không ngừng rải mưa tên. Khiến cho sơn tặc có chút khó mà tấn công, tạo điều kiện cho bộ binh và thương binh xông lên.
Bọn họ phải leo qua những chướng ngại vật cũng thật là chật vật quá đi. bên không ngừng giao chiên, trực tiếp máu chảy thành sông, sát khí xung tiên a.
Đại Mạc thủ lĩnh sơn tặc, thấy tạp binh dâng lên cũng được /. Mà cái sơn tặc khả năng chống cự lại càng kém.
Hắn khẽ cắn răng. “rút” tiếng rống của hắn vang lên. ầm ầm như sóng.
Ngay lập tức hắn cùng những tên sơn tặc còn lại liền co giò ma chạy. thấy thế đám thôn trưởng tưởng ngon cơm, điên cuồng thúc giục tấn công, tình thế cực kỳ hỗn loạn.
Bỗng nhiên âm thanh Ầm Ầm vang lên. Mặt đất dường như rung chuyễn mãnh liệt. từ trong khe núi bỗng tràng ra một cột nước to lớn ầm ầm lao xuống sơn khẩu.
“ chết mẹ! bọn sơn tặc chơi Âm.! Chạy chạy! rút rút!” nhưng tất cả đã quá muộn, nước cuồn cuộn như nước lũ, một lần càn quét hơn cái tạp quân, trong đó thôn trưởng cũng đi theo không ít.
Trong vài giờ. Một đội quân hùng hổ khí thế vạn người vậy mà trong chốc lác, đi hết /. Nhưng Sĩ Nhiếp mặt lại không có chút thay đổi, ánh mắt còn có chút đắt ý.
Trong lòng thầm nghĩ” bọn man tộc mọi rợ, giết nhau đi, giết nhau đi, bảo tàng của các ngươi là của ta, chỉ mình ta. Ha ha ha”.
…………………………………………………………………………………………………….
Trên sườn núi Nguyên Phụng trên tay cầm một chiếc quạt lông ngỗng, phe phẩy nhìn xuống trận hình phía dưới, sắc mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ điều gì.
“ tam đệ, quá nôn nóng, chỉ giết được mấy cái tạp binh, phần chủ lực kia vẫn còn chưa xuất động.”
Nguyên Phụng là đại trại chủ Hằng Hà sơn trại, hắn không phải là một cái võ tướng mà là một cái mưu thần, điều binh khiển tướng là thiên phú của hắn, phía dưới hắn còn có cái huynh đệ lần lượt là Phùng Đằng tứ trại chủ vừa mới bị giết, tiếp theo là tam trại chủ Đại Mạc, cuối cùng là nhị trại chủ, Lâm Quần võ tướng cấp .
Để đối phó với Sĩ Nhiếp hắn thiết lập ra cái trận hình, đầu tiên là thổ công, lấy đất làm chủ, đào hố.
Tiếp theo là lợi dụng địa hình nhỏ hẹp mà sử dụng thủy công. Và đây là phòng tuyê cuối cùng, do nhị đệ Lâm Quân là chủ.
Cái Lâm Quần này chính là một cái võ lực cực mạnh, tư chất cấp S. đồng thời thiên phú là Thiết kỵ, kỹ năng cũng bá đạo. đây chính là con bài cuối cùng của hắn. nhưng phầm trăm chiến thắng lại thấp vô cùng. Bởi vì, cái trận hình kia, không tiêu diệt được một phân lích chủ lực nào của đối phương cả.
Lần này Sĩ Nhiệp không cho tàn binh lên trước, mà là cho binh lính hắn lên trước, bởi vì đây là chốt chặn cuối cùng, kinh nghiệm a, trang bị a, chiến công a, làm sao đề cho bọn tạp binh kia hưởng được.
Ngửi thấy mùi cơ hội, Hùng Phong cũng liền cho quân lính, xông lên, khí thế xông xáo ngất trời.
Bộ binh bên xông lên trước, chém giết không ngớt, còn đám tạp binh giống như những tên hề khoa chân múa tay, không một ý tác dụng.
trận chém giết, thực lực sơn tặc nhỉn hơn chút chưng tiêu hao nặng nề. địch mất quân ta hại .