Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Vy Vy

Đại quản sự hậu trạch Thanh Ninh Cung là một thái giám hơn năm mươi tuổi, họ Cốc tên Phú, Kỷ Uyển Thanh biết người này, đối phương còn từng lãnh tất cả thái giám cung nhân hậu trạch tới bái kiến nàng.

Nhưng nàng thật không nghĩ tới, Cốc Phú còn có chút địa vị, ông ta là tiền đại tổng quản Khôn Ninh Cung.

Sau khi Kỷ Hoàng hậu thượng vị, đại thái giám Khôn Ninh Cung vị trí vững chắc, mười mấy năm không đổi, nói cách khác, Cốc Phú chính là thân tín của nguyên hậu.

Có thể làm tâm phúc của Hoàng hậu, Cốc Phú trung tâm không thành vấn đề, năng lực làm việc cũng mạnh, chỉ là con người không hoàn mỹ, ông ta có chút khuyết điểm.

Ông ta thích đánh bạc một ít tiền, hơn nữa tuy không có cái gì kia, nhưng cũng không thành thật, thấy tiểu cung nữ mỹ mạo liền có chút ý động.

Nhưng Cốc Phú rất có đúng mực, từ trước ở Khôn Ninh Cung không phạm sai lầm. Những vấn đề nhỏ trong tư tưởng cũng không gây trở ngại, tì vết không che được ánh ngọc, vì thế, vị trí đại tổng quản vẫn luôn vững chắc.

Sau đó, nguyên hậu hoăng, ông ta liền hầu hạ bên cạnh tiểu chủ tử, mãi cho đến hiện giờ.

Ban đầu, Cốc Phú vẫn thực cẩn thận, chỉ là thời gian dài, Hoàng Thái tử dần dần lớn lên cầm quyền, ông ta dỡ xuống gánh nặng, già rồi nên hồ đồ không ít, tật xấu đè nén nhiều năm liền ra tới.

Ông ta bắt mấy tiểu thái giám hầu hạ chính mình cùng bài bạc, này cũng không có gì, với công lao của ông ta có thể che lại, nhưng ông ta còn thích mỹ sắc, hơn nữa lần này còn vươn móng vuốt.

Cũng may, tuy hành vi này của Cốc Phú không đứng đắn, nhưng trung tâm đúng mực vẫn có, ông ta cũng không cưỡng bức cung nhân, chỉ khi tiểu cung nữ tự động dán lên mới dâm loạn một phen.

Cao Húc thực chán ghét này đó, nhưng người ta ngươi tình ta nguyện, mà đối với người mẫu hậu lưu lại, cũng trung tâm với hắn nhiều năm, một gậy đánh chết thật sự không được.

Hắn liền giao cho Cốc Phú quản nội trạch, mắt không thấy lòng không phiền, việc này có thể diện nhưng không có quyền lực, cũng miễn đối phương phạm sai lầm.

Rốt cuộc, hậu trạch cũng không phải độc lập tồn tại, nhân viên ra vào, các loại cung cấp đều cần trải qua tiền điện, có người sáng suốt trấn cửa ải, ông ta không nháo ra chuyện xấu được.

Cốc Phú biết tâm tư Thái tử, cũng không đi tiền điện, chỉ ở trong nội trạch. Nhưng ông ta hầu hạ hai đời chủ tử, thể diện còn đó, cho dù hiện giờ không được trọng dụng, cũng không có người dám khinh thị.

Trước mắt, mọi việc nội trạch đều là Cốc tổng quản xử lý, ông ta xem như nửa vinh dưỡng.

Khi Hà ma ma nhắc đến người này, vẻ mặt ghét bỏ, cuối cùng nói thầm: “Đều là thái giám, còn già mà không kính, cả ngày nhìn chằm chằm một ít cung nữ.”

Kỷ Uyển Thanh cũng thực cạn lời, nhưng mà đối với nàng mà nói, đây cũng xem như chuyện tốt, Cốc Phú nơi chốn khuyết điểm, mặc dù có cái mác ‘người của nguyên hậu’ chống, chỉ sợ cũng không được lâu.

Khó trách Cao Húc không lưu lại đôi câu vài lời, liền ra cửa.

Thì ra là thế.

“Nương nương,” Hà ma ma có chút sầu lo: “Cốc tổng quản là người tiên Hoàng hậu lưu lại, sợ là có chút khó làm.”

Mèo chó bên người trưởng bối cũng không dễ dàng tổn thương, huống chi là thân tín nguyên hậu để lại cho Thái tử?

Kỷ Uyển Thanh lại lắc lắc đầu, nàng không đồng ý điểm này, Cốc Phú có chút mặt mũi, nhưng mặt mũi lại là Thái tử cho, trước tiên nàng đã nói với Cao Húc, nếu hắn đã cam chịu, vậy vấn đề không lớn.

Hiện tại nan đề lớn nhất là, Cao Húc cam chịu chỉ là ám ngầm, cũng không thông báo khắp nơi, bởi vậy, nàng cần nghĩ cách đường đường chính chính cắt chức Cốc Phú.

Chỉ cần điểm này thành, tiếp theo chưởng quản liền hợp tình hợp lý.

“Ma ma, trước tiên chúng ta phải bắt được nhược điểm của Cốc Phú.” Có khuyết điểm, mới có thể phát tác.

“Nương nương, không phải tên họ Cốc này toàn thân đều là khuyết điểm sao? Còn có gì cần bắt.” Lê Hoa vẫn luôn an tĩnh đứng ở một bên nghe xong, vội chen vào. Nói xong, nàng nhăn mặt, hiển nhiên thực chán ghét Cốc Phú.

Kỷ Uyển Thanh cũng thực không thích người này, nhưng nàng lại không đồng ý: “Cốc Phú hành vi không đứng đắn, nhưng đó không phải là sai lầm trên cương vị công tác, nếu chỉ bằng chuyện này cắt chức vụ của ông ta thực khó khăn.”

Ông ta thuộc về điển hình nhờ công lao ngày xưa được vinh dưỡng, nếu vấn đề không lớn, Cao Húc đành mắt nhắm mắt mở dung hạ.

Nhưng theo Kỷ Uyển Thanh hiểu biết Cao Húc mấy ngày nay, nam nhân này thưởng phạt phân minh, không cho phép xâm phạm điểm mấu chốt, một khi chạm vào, nói cái gì cũng uổng phí.

Phong cách hành sự của chủ tử là dạng này, tất nhiên sẽ quán triệt bọn thuộc hạ, Kỷ Uyển Thanh chỉ cần bắt được sai lầm lớn của Cốc Phú trong công tác, vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết.

Phương hướng đã xác định, nhưng sai lầm trên cương vị công tác nên lấy ở đâu đây?

“Nương nương, chúng ta mới đến, nhất thời sợ khó có thể xuống tay.” Lê Hoa lo lắng sốt ruột, ấn đường Hà ma ma cũng nhíu chặt.

Đúng vậy, đây là một vấn đề thực tế, rắn có đường rắn, chuột có đường chuột, Cốc Phú chưởng quản nội trạch nhiều năm, sớm đã ăn sâu bén rễ. Thái tử phi tất nhiên là chủ tử tôn quý, chỉ là mới đến, đừng nói bắt sai lầm của người khác, cho dù muốn dò hỏi rõ ràng, sợ cũng không dễ.

Vấn đề này chỉ cần thời gian dài là có thể giải quyết, nhưng Kỷ Uyển Thanh lại không có nhiều thời gian trì hoãn.

Chuyện lâm vào cục diện bế tắc, trong nhà an tĩnh lại, nàng ngưng mi trầm tư.

Thông thường kẻ thích cờ bạc luôn đi liền với tham tửu sắc, mà thái giám không có cái gì kia, càng thiên vị ôm bạc, làm cho chính mình có cậy vào, cuộc sống lúc tuổi già cũng có thể bảo đảm.

Kỷ Uyển Thanh cảm thấy, nếu Cốc Phú thích đánh bạc háo sắc, như vậy ông ta hẳn cũng thích tiền tài.

Tuổi trẻ tự chủ cường, lớn tuổi liền lơi lỏng, nếu ông ta duỗi móng vuốt đến bài bạc và nữ sắc, chắc cũng tham không ít tiền bạc?

Đáng tiếc trước đây hậu trạch của Cao Húc không có nữ chủ nhân, mỗi năm nhiều nhất cũng chỉ có thể tham chút bạc tu sửa phòng ốc, cũng không nhiều, hơn nữa chuyện này còn phải qua tay Phủ Nội Vụ, ông ta muốn tham cũng tham không được bao nhiêu.

Nhưng tới khoảng thời gian trước tình huống đã xảy ra biến hóa. Thái tử đại hôn, đây là đại điển cả nước, hơn nữa thời gian chuẩn bị cực gấp, mọi người vội đến mức làm liên tục, Cốc Phú thân là hậu trạch đại quản sự, tất nhiên không ít tiền bạc phải qua tay.

Ông ta sẽ nửa điểm không duỗi tay sao?

Kỷ Uyển Thanh cảm thấy, sẽ không.

Trong nháy mắt nàng liên tưởng đến thái độ của Cao Húc, hắn chưởng khống Thanh Ninh Cung thực nghiêm, tất nhiên là biết, tuy bất mãn Cốc Phú chưa tích tụ đến điểm tới hạn, nhưng nếu nàng giúp hắn loại bỏ người này, hắn sẽ rất vui lòng.

Nàng vui vẻ, chính mình đã tìm đúng phương hướng: “Ma ma, hay là trước tiên chúng ta thử mấy tiểu cung nữ bên người Cốc Phú đi.”

Chỗ hổng lớn nhất, rõ ràng nhất bên người Cốc Phú, chính là mấy tiểu cung nữ kiến thức hạn hẹp này, các nàng khẳng định không thích lão thái giám này, chẳng qua là vì tiền bạc hoặc vì cuộc sống an nhàn mới dán lên mà thôi.

Vì lợi làm việc, nếu có ích lợi lớn hơn nữa sẽ thực dễ dàng động tâm, rốt cuộc, hẳn là không ai thích bị một lão thái giám đùa bỡn.

Nhưng vị trí của các nàng rất đặc thù, thực dễ dàng tiếp xúc đến chuyện bí ẩn nào đó.

“Ma ma, trước sai người lơ đãng tiếp xúc, không thể rút dây động rừng.” Nếu không được, còn phải nghĩ biện pháp khác.

Hà ma ma lên tiếng, vội vàng đi xuống an bài.

Kỷ Uyển Thanh tinh tế suy nghĩ, cho rằng đây là nơi dễ dàng nhất đột phá, nhưng tạm thời không thể gấp, chỉ có thể từ từ mưu tính.

Nàng chuẩn bị tâm lý là sẽ hao phí một ít thời gian, không nghĩ rằng, trưa hôm đó liền có người chủ động đi tìm tới.

Người tới đúng là một tiểu cung nữ bên người Cốc Phú, mười lăm mười sáu tuổi, rất mỹ mạo, nàng cũng không phải tham mộ hư vinh mới theo lão thái giám này, mà là lúc trước tình cảnh khó khăn, vì bảo vệ mạng sống bất đắc dĩ hành sự.

Nàng không cam lòng bị lão thái giám đùa bỡn, chỉ tiếc lên thuyền dễ rời thuyền khó, sau khi nguy cơ qua đi, nàng chờ gần một năm, mới chờ được Thái tử phi gả vào Thanh Ninh Cung.

“Nương nương, trên tay nô tỳ có chút chứng cứ, có thể giúp nương nương một tay.”

Tiểu cung nữ này tên Hạ Hỉ, vẫn luôn chặt chẽ chú ý động tĩnh hậu điện, Hà ma ma phái người tra, nàng liền biết thời cơ chờ đã lâu rốt cuộc tới, nàng sợ bị người khác tranh trước, lập tức lén lút qua đây.

“Nô tỳ chỉ có một mong muốn, hy vọng có thể thoát khỏi Cốc tổng quản, cũng giữ được bản thân an ổn, không bị trả thù.”

Hạ hỉ đi theo bên người Cốc Phú, nàng biết tình cảnh của Thái tử phi cũng không xấu hổ như bên ngoài đồn đãi, cho dù trễ cỡ nào, Thái tử cũng sẽ về hậu điện nghỉ ngơi, hơn nữa nghe nói, mỗi đêm hậu điện đều sẽ truyền nước nóng.

Thái tử phi muốn giữ được nàng dễ như trở bàn tay, mà đối phương muốn hoàn toàn chưởng nội vụ, nhất định phải nhổ tận gốc lão sâu mọt Cốc Phú cậy già lên mặt, vừa lúc nàng có chứng cứ.

Thái độ của Hạ Hỉ thực khiêm tốn, quỳ trên mặt đất dập đầu: “Nương nương nhân từ, nô tỳ mang ơn đội nghĩa.”

Kỷ Uyển Thanh ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư bằng gỗ nam điêu khắc mẫu đơn, không dấu vết đánh giá người phía dưới.

Hạ Hỉ bộ dáng tiếu lệ, dáng người quyến rũ, Kỷ Uyển Thanh vừa đối mặt liền suy đoán được lúc trước nàng gặp khó khăn là gì. Tầng dưới chót hoàng cung thực hắc ám, bộ dáng nàng xinh đẹp, nhưng không có năng lực tự bảo vệ mình, không có Cốc Phú, còn có Trương Phú Lý Phú.

So ra, Cốc Phú xem như có nguyên tắc, nội trạch Thanh Ninh Cung an ổn thanh tĩnh, xác thật là nơi không tồi.

Hạ Hỉ hẳn là từng gặp rất nhiều nhấp nhô, nhưng ánh mắt nàng lại rất bình tĩnh, có thể thấy được tư tưởng vẫn chưa vặn vẹo, mà xem ngôn hành cử chỉ cũng là người có chừng mực, biết tốt xấu.

Nếu thật là nữ hài tích cực lạc quan, Kỷ Uyển Thanh rất vui lòng giúp đỡ, huống chi đối phương còn mang đến đồ vật nàng muốn.

Nàng gật đầu: “Có thể, đứng dậy đi.”

Hạ Hỉ vui đến mức khóc lên, vội hung hăng dập đầu: “Nô tỳ tạ đại ân đại đức của nương nương.”

Nàng biết thân phận chính mình hèn mọn, cũng không nghĩ muốn bảo đảm gì, vừa được Kỷ Uyển Thanh đồng ý, lập tức tỏ vẻ, trong vòng một hai ngày sẽ nghĩ cách lấy được chứng cứ đưa đến hậu điện.

Hạ Hỉ liếc mắt một cái không dám nhìn lên trên, cáo lui liền lập tức trộm trở về.

Lê Hoa thực vui mừng: “Nương nương, cái này gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.”

Kỷ Uyển Thanh gật đầu, xác thật là niềm vui ngoài ý muốn, các nàng không phí chút công phu nào: “Ma ma, bà sai người lặng lẽ hỏi thăm Hạ Hỉ một chút, không cần quá kỹ càng tỉ mỉ, đại khái hiểu biết là được.”

Hạ Hỉ có thể đi vào Thanh Ninh Cung, bối cảnh khẳng định không thành vấn đề, nhưng vì cẩn thận, vẫn nên hỏi thăm một chút.

“Có thể hỏi thăm Trương Đức Hải bên kia.” Dù sao có Cao Húc đồng ý, cần gì có sẵn tài nguyên không dùng.

Hạ Hỉ thực bức thiết muốn rời khỏi Cốc Phú, trước bữa tối, nàng đã trộm được chứng cứ.

Đây là một quyển sổ, chữ viết thực qua loa, hẳn là Cốc Phú viết cho chính mình xem, dùng để ghi nhớ. Mặt khác, Hạ Hỉ còn nói mấy chỗ hẳn là nơi ông ta giấu bạc.

Cốc Phú cô độc một mình, tiền bạc linh tinh thích đặt bên người.

Mà Hạ Hỉ thực cơ linh, cơ hội chưa xuất hiện, nàng rất ngoan ngoãn nhu thuận, Cốc Phú phòng bị ít, nàng thường ra vào phòng đối phương, dụng tâm quan sát, mấy thứ này sớm đã hiểu rõ trong lòng.

Một khi có biến hóa, này đó đều thành vốn liếng của nàng.

Kỷ Uyển Thanh tùy tay lật qua, nét mực có cũ có mới, cũ rất ít, bắt đầu từ bảy tám năm trước, một năm chỉ có ít ỏi vài nét bút, kim ngạch cũng ít. Nàng đánh giá, đây ước chừng là cắt xén từ tiền tu sửa phòng ốc mỗi năm.

Vài tờ qua đi, tất cả nét mực đều là mới, nhiều vô số, lớn lớn bé bé kim ngạch liên tục, chừng hơn hai ngàn lượng.

Theo giá hàng Đại Chu triều hiện giờ, bảy tám lượng bạc cũng đủ một năm tiêu dùng cho nhà có bốn người, mà mức sống còn không tệ. Cốc Phú chỉ là một quản sự nội trạch, trong thời gian ba tháng đã tham được mười tám đời tiêu dùng nhà người ta.

Người này càng già càng tham, khó trách Cao Húc bất mãn, cho dù không có Kỷ Uyển Thanh, chờ qua một đoạn thời gian, hắn cũng muốn thay đổi lão thái giám này.

Trong lòng nàng đã định, nâng mắt phân phó: “Hà ma ma, trước tiên tìm một chỗ an trí Hạ Hỉ, chờ ngày mai xong việc, lại an bài sai sự.”

Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, nàng nghĩ ngày mai liền động thủ, nhưng trước đó, vẫn nên nói cho Cao Húc biết một tiếng, báo một chút tiến độ công tác cho ông chủ lớn.

Cao Húc biết phương hướng hành động của Kỷ Uyển Thanh, bởi vì Trương Đức Hải chờ chủ tử có chút nhàn rỗi, liền báo chuyện Hà ma ma đi tiền điện hỏi thăm Hạ Hỉ.

Cao Húc gác bút, xoa xoa cổ tay, bưng lên chén trà nhấp một ngụm: “Nàng nhưng thật ra cơ linh.” Nhanh như vậy liền tìm được chỗ đột phá.

Hắn đã nhẫn nại Cốc Phú tới cực hạn, mà lão nô tài này tuổi càng lớn càng hồ đồ, cho rằng chính mình từ trước có công lao liền có thể chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Kỷ Uyển Thanh suy đoán không sai, mặc dù không có nàng, Cao Húc cũng tính đổi Cốc Phú.

Lão thái giám này có tư lịch có công lao không sai, nhưng hắn lại không thích đặt một người như vậy ở Thanh Ninh Cung, thả ra cung vinh dưỡng, cũng xem như bảo toàn thể diện mẫu hậu hắn.

“Điện hạ nói đúng lắm.” Trương Đức Hải vẻ mặt tán đồng.

Cao Húc gác xuống chung trà, liếc mắt nhìn hắn: “Cô phát hiện ngươi từ trước đến nay đều nói tốt cho hậu điện, có thu chỗ tốt gì sao?”

Trương Đức Hải cúi đầu khom lưng, trêu ghẹo nói: “Cho dù nô tài ăn gan hùm mật gấu cũng không dám.”

Điểm này Cao Húc có thể khẳng định, hắn chỉ tùy ý nói, cũng không nghi ngờ hay tức giận.

“Nô tài thấy, Thái tử phi nương nương của chúng ta hẳn là người tốt.” mắt nhìn người của Trương Đức Hải rất chuẩn, hắn có ấn tượng thật tốt với Kỷ Uyển Thanh: “Hoàng hậu nương nương bên kia, sợ là đánh sai bàn tính.”

Bên người hầu hạ Thái tử gần hai mươi năm, kỳ thật Trương Đức Hải có vài phần hiểu biết chủ tử. Trước mắt xem ra, quan cảm của Thái tử đối với Thái tử phi cũng thực không tệ, hắn thiệt tình hy vọng, Thái tử phi có thể trước sau như một, đừng cho chủ tử hắn thất vọng.

Đối với điểm này, Cao Húc lại không phát biểu ý kiến, chỉ “Ừ” một tiếng.

Trước mắt xem ra, biểu hiện của Kỷ Uyển Thanh không tệ, phu thê ở chung cũng từ từ hòa hợp, ngắn ngủn một đoạn thời gian, hình như hắn đã thói quen hậu điện ấm áp, nếu có thể vẫn luôn như vậy, liền rất tốt.

Hy vọng, nàng không cô phụ hắn bước đầu tín nhiệm.

Nhạc đệm nhỏ đi qua, Cao Húc lại cầm lấy bút lông sói, tiếp tục chuyên chú triều vụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio