Vừa tờ mờ sáng bà Thu đã đi chợ, khi về thì tay xách nách mang bao nhiêu là đồ.
- Trời đất, nhà vó mấy người đâu mà mẹ mua bơ chi nhiều vậy?
Phượng càm ràm khi thấy túi bơ to đùng trước mặt, chắc cũng khoảng , chục kg chứ chẳng ít.
- Con bé Linh nó nhờ mẹ mua để gửi về quê đấy. Nghĩ cũng tội, một thân một mình lên đây học, gia đình lại khó khăn!
- Trời ơi mẹ lo chi chuyện đó, nhỏ Linh có con lo rồi.
Phượng vỗ ngực tự hào về tình bạn từ cấp III của mình và Linh làm bà Thu cũng phì cười nhìn con gái.
Cô ì ạch xách số bơ đến phòng Linh mà miệng không ngừng lầm bầm:
- Tưởng được nghỉ một ngày thanh thản ai ngờ, nghĩ sao mà kêu mình xách túi bơ nặng gần bằng mình vậy chứ, thật tình......!!!!!!
Đứng lại nghỉ lấy sức, cô chẳng biết là vô tình hay cố ý mà đứng trước cửa phòng của họ. Nằm ôm laptop từ sáng giờ đang chán thì gặp cô họ vội chạy ra giúp.
Theo như giới thiệu thì trừ Nam ra, người còn lại là Trí, Bảo, Huy và Phong. Hầu như ai cũng vui tính và về khoản lạnh lùng như soát ca hình như không có
- Đây hả? Sao khóa cửa rồi???
- Ý chết, quên mất là hôm nay nó đi làm thêm rồi.
Phượng vỗ trán mình tự trách, sao cô có thể quên bén chuyện này đi chứ.
…………°°°°°°°…...…..……°°°°°°°°……………
Thấy họ giúp cô nên bà Thu mời họ bữa cơm trưa. Trong bữa ăn bà cũng có hỏi về công việc của họ như chỉ nhận được câu trả lời nữa giỡn nữa thật:
- Quậy quá bị đuổi rồi bác ơi, hên là có bác giúp chứ không chắc tụi cháu đi bụi làm Cái Bang hết rồi hihi
Riêng Phượng và Nam, suốt bữa ăn họ cứ ngồi nhìn nhau mãi nhưng không phải nhìn yêu thương gì mà lại nhìn....căm ghét, mặc Phượng nhìn mình như thế nào, Nam vẫn bình thản làm những hành động trêu tức, còn cười nham hiểm nữa.
Có lẽ ngoài Nam ra, cô rất có thiện cảm với người còn lại.