Sau khi từ nhà em trai thứ hai của mình trở về, tâm trạng Hướng Khai Hoa có chút nặng nề, ngay cả việc đùa giỡn với con gái cũng không còn hứng thú, chỉ cau mày ngồi ở trên giường.
Mấy ngày nay Hướng Vi ở nhà nội, sâu sắc cảm nhận được không khí nhà họ Hướng rất kỳ quái, cái ánh mắt mà chú ba và thím ba nhìn cô rất không bình thường, loại cảm giác đó không sao nói rõ được, làm cho Hướng Vi rợn tóc gáy.
Hướng Vi thích nhất là người cô ngốc của mình, tuy là người ngốc, nhưng lại có một tấm lòng rất chân thành, mấy ngày Hướng Vi ở nhà nội, bà nội không hề ôm cô một lần nào, ông nội thì chỉ ôm lấy lệ có vài lần, thím ba thì viện cớ thân thể không tiện, nên không ngó qua cô một cái, mẹ thì bị bà nội hết sai làm cái này đến sai làm cái kia, phần lớn thời gian đều chỉ có cô ngốc chơi với cô thôi.
Đêm , nhà họ Hướng làm một bàn nhiều thức ăn, cả nhà chú hai của Hướng Vi, Hướng Khai Trung, cũng đến. Con trai của chú hai tên là Hướng Dương, năm nay năm tuổi.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, bà nội lì xì cho mấy đứa cháu, Hướng Vi thấy bà nội lì xì cho Hướng Dương hai đồng tiền, chỉ cho mình một đồng tiền, ngay cả đứa nhỏ trong bụng thím ba cũng được lì xì hai đồng tiền, trong lòng Hướng Vi tức giận cực kỳ, thật là quá thiên vị mà.
Bộ dạng Hướng Dương khỏe mạnh kháu khỉnh, nhìn có chút khờ, không giống anh trai Lưu Khải nhìn rất thông minh, thế nhưng Hướng Vi cũng rất thích người anh trai này. Hướng Dương cầm lấy hai đồng tiền mà bà nội cho, trong nháy mắt đã chạy đi, Hướng Vi nghĩ ngợi không biết bao giờ mình mới lớn lên đây. (Câu này rất nhiều bạn đọc và tớ cũng hỏi nha)
Thím hai có thân hình rất cao, là người hay lao động chân tay, một phụ nữ cởi mở. So sánh với thím ba, Hướng Vi thích thím hai phóng khoáng này hơn.
Bởi vì là lễ mừng năm mới, Hướng Khai Hoa cũng lì xì cho cha mẹ mỗi người một trăm đồng, Dương An Hiền cười đến không khép miệng lại được, bà lấy ra một đồng tiền, nói là mới vừa rồi lúc cho tiền mừng tuổi Vi Vi không chú ý nên đưa ít hơn một đồng. Ở một bên, Hướng Vi nghe được mà tức giận, sớm không nhớ muộn không nhớ, vừa lúc ba cô cho tiền thì nhớ? Ai mà tin, thật là!
Hướng Vi quay mặt sang một bên, vừa vặn nhìn thấy thím ba đang nhéo chú ba một cái, khóe miệng nhìn về phía ba cô mà bĩu môi. Trong lòng Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, xoay đầu đi, y y nha nha đưa tay nhỏ bé muốn nắm tay ba mình, Trần Mai không giữ được, nên đành phải ôm con gái đưa cho chồng mình.
Cái đầu nhỏ của Hướng Vi chôn ở trên vai của ba, trong lòng cười thầm, xem thử hai người còn làm được trò trống gì, trong miệng Hướng Vi y y nha nha, tay nhỏ bé chỉ ra bên ngoài, Hướng Khai Hoa cười nói: “Vi Vi muốn đi chơi sao? Đi, để ba ôm con đi ra ngoài chơi.” Nói xong thì sải bước đi ra ngoài.
Một tay Hướng Vi ôm cổ ba, đầu nhỏ nhìn về phía sau cửa nhà ông nội, thấy thím ba lại ngắt chú ba một cái, còn chép chép cái miệng, không biết đang nói chuyện bí mật gì mà làm mày của chú ba nhíu chặt lại. Tâm trạng của Hướng Vi thoải mái cứ như là được lên thiên đường.
Bên ngoài tiếng pháo nổ đùng đùng không dứt, Hướng Khai Hoa che lỗ tai của con gái lại, “Vi Vi, ở bên ngoài ầm ĩ, ba con mình vô nhà thôi.”
Lúc trước Hướng Vi chỉ nghĩ cách làm cho ba mình ra khỏi nhà, nhưng tiếng pháo ở thời kỳ này so với thế kỷ hai mốt là rất lớn, lại nói ở bên ngoài rất đông người, rất náo nhiệt, so với việc ở trong nhà thì thú vị hơn nhiều, Hướng Vi không chịu về, ba ôm cô quay về thì cô lập tức gào thét.
Hướng Khai Hoa hết cách rồi, chỉ đành phải tiếp tục ôm con gái đi dạo.
Ở đầu thôn có một bãi đất lớn, ngày bình thường tất cả mọi người đều thích tới đó chơi, năm nay nghe nói trong thôn có mua pháo hoa, nên sau khi ăn cơm xong hầu hết mọi người đều đến đó ngồi chờ bắn.
Hướng Vi nhìn cảnh này, trong miệng y y nha nha ầm lên, Hướng Khai Hoa thấy con gái kêu y y nha nha, nhìn vợ cười nói: “Đứa nhỏ này, cũng rất thích náo nhiệt nha.”
Trong túi Hướng Dương cất hai viên kẹo, xuyên qua đám đông, chạy đến chỗ bác cả, hít mũi một cái, bỏ tay vào trong túi, lấy ra một viên kẹo đưa tới, “Em gái ăn kẹo nè.”
Trần Mai cười nói: “Dương Dương thật là thương em, nhưng em gái còn chưa mọc răng, không ăn được, Dương Dương để dành ăn đi.”
Hướng Dương chu chu miệng nhỏ, sờ sờ đầu, hiển nhiên không thể hiểu được tại sao em gái không thể ăn kẹo.
Trần Mai cười nói: “Dương Dương, em gái còn quá nhỏ, không thể ăn kẹo, chờ em con lớn hơn chút nữa mới ăn được, con lấy kẹo ăn đi.”
Hướng Dương hít mũi một cái, lấy ống tay áo quẹt mũi mình, lột một viên kẹo nhét vào trong miệng, nói “Em gái, về sau anh sẽ mua kẹo cho em ăn, em bây giờ còn nhỏ, không ăn kẹo được.”
Hướng Vi cảm thấy tuy rẳng cả ngày thằng nhóc này bẩn thỉu, nhưng lại rất đáng yêu. Hướng Vi nhe hàm răng chỉ có nứu của mình ra cười với nó.
Trần Mai kéo Hướng Dương lại, “Đừng có chạy lung tung, cẩn thận đông người dễ bị thương.”
Hướng Dương thò lò hai hàng nước mũi gật đầu một cái, Trần Mai lấy giấy ra lau sạch sẽ cho nó.
Mồng một đầu năm, hai người cô đi lấy chồng cũng đã về nhà, về trước tiên là gia đình cô cả Hướng Khai Vinh, dượng Hạ Hào, và con trai Hạ Thần Sanh. Tiếp theo mới là gia đình cô hai Hướng Khai Mẫn, dượng Trương Vũ, và con gái Trương Lâm.
Hai người cô thấy gia đình anh cả cũng ở đây, còn mang theo một em bé, rất là ngạc nhiên, ôm đứa bé nhìn chăm chú, nói thẳng bộ dáng đứa nhỏ chắc nịch, bên trong cơ thể khỏe mạnh.
Dương An Hiền nhận lễ vật của con gái, hôm qua mới lấy được hai trăm đồng của đứa con trai (buổi tối ông nội đã bị bà tịch thu tiền), đương nhiên tâm trạng rất tốt, cho hai đứa cháu ngoại mỗi đứa hai đồng tiền, trong lòng Hướng Vi khinh bỉ hừ một tiếng, ở nhà này con trai với con gái đúng là khác biệt quá lớn, ngay cả chính mình là cháu nội, cũng chưa được hưởng thụ loại đối xử bình đẳng này.
Mấy đứa cháu đều ở đây, Hướng Khai Hoa lì xì tiền mừng tuổi cho mỗi đứa, bất kể là cháu trai hay là cháu gái anh đều cho năm đồng, để tụi nó đi mua đồ ăn vặt, phải biết là lúc này giá một viên kẹo ở quầy tạp hóa chỉ có hai xu, năm đồng tiền đối với một đứa nhỏ mà nói, chính là người giàu có.
Ở một bên chú ba cười nói: “Con của em vậy là không có cái phúc này rồi.”
Hướng Khai Hoa cho chú ba năm đồng tiền, “Ừ, vậy cho em nhận thay nó.”
Ở một bên Văn Tĩnh yên lặng không lên tiếng, trong lòng Hướng Vi thầm nghĩ, giả bộ, chắc chắn là đang giả bộ. Hướng Khai Hoa cũng cho con gái năm đồng, Hướng Vi cầm tiền liền nhét vào trong túi, nhưng mà lại không có túi, nhất thời cô không biết phải để chỗ nào.
“Ơ, em bé nhỏ, con còn biết đó là tiền sao. Vi Vi, đưa nó cho cô được không?” Hướng Khai Vinh đùa với em bé.
Mấy người khác cũng đưa tay qua, Hướng Vi thầm nghĩ, cô cũng không phải là con nít, làm sao có thể đưa cho họ! Hướng Vi nở nụ cười, cười rất rực rỡ, đem tiền lần lượt lướt qua phía cô cả, ngay lúc trên mặt cô cả nở nụ cười thì nhanh chóng thu tay lại, rồi quay sang đưa cho cô hai, như vậy nhiều lần, Hướng Vi nhìn sang thím ba của mình, đưa tay cho thím, Văn Tĩnh không tin được là tuy cô ta không đưa tay ra, vậy mà đứa nhỏ lại cho cô, ý cười đầy mặt, đưa tay tới, Hướng Vi nhanh chóng lấy tiền sắp thả xuống tay thím ba về lại, lập tức lấy tiền nhét vào cổ áo, cuối cùng còn kéo cái miệng nhỏ nhắn cười.
Mọi người thấy vậy thì cười không dừng lại được, nhất là cô cả, cười đến nước mắt cũng chảy ra, “Đứa nhỏ này, còn nhỏ mà đã biết trêu chọc người khác rồi, hahaha………..”
Trần Mai thấy con gái hành động như vậy, cũng cười không ngớt, đứa nhỏ này, thật đúng là………
Sắc mặt Văn Tĩnh có chút ngượng ngùng, nhìn tất cả mọi người đều khen đứa bé, Văn Tĩnh sờ cái bụng bảy tháng của mình, đỡ eo nói muốn đi nghỉ ngơi một chút, Hướng Khai Thái vội vàng chạy tới đỡ vợ mình đi lên lầu.
Hướng Khai Hoa định ở nhà đến mùng năm, nhưng ở quân đội có việc nên mùng bốn đã phải bắt xe lửa đi, người nhà họ Hướng cảm thấy ngày nghỉ của anh thật quá ngắn.
Trước khi phải rời đi, Hướng Khai Hoa vỗ vai em trai mình, “Khai Thái, anh cả không có ở bên cạnh, em phải chăm sóc cha mẹ thật tốt, em cũng đã là người lớn rồi, làm việc gì cũng đừng quá tính toán, anh em chúng ta không có chuyện gì là khó nói được với nhau cả. Đây là một trăm đồng, anh sợ lúc con em ra đời anh không về nhà được, em cầm đi mua một ít đồ dùng cho em bé. Khai Thái, chuyện đã qua anh cũng không muốn truy cứu nữa, chính em hãy tự suy nghĩ cho thật kỹ, đều là người một nhà, cái gì cũng không quan trọng bằng sự hòa thuận, yên ấm. Đừng làm những chuyện có suy nghĩ hạn hẹp nữa, cũng đừng vì người khác nói cái gì thì em làm cái đó, em cũng đã hai mươi rồi, nên tự mình suy nghĩ đi.”
Hướng Khai Hoa nói mấy lời này cứ như một ông già, nhưng người hiểu chuyện đều biết là anh đang nói Văn Tĩnh. Lúc này Văn Tĩnh đang ngủ ở trên lầu, không có ở đây.
Ở một bên anh hai Hướng Khai Trung không nói gì, còn thím hai thì liếc mắt nhìn về phía cầu thang, gương mặt chán ghét.
Sắc mặt Hướng Khai Thái căng máu đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, chỉ gật đầu một cái, “Em sẽ chú ý, anh cả.”
Hướng Khai Hoa lại đi đến bên em hai, “Em ba còn nhỏ tuổi, làm gì cũng không suy nghĩ kỹ, anh cả biết hai em uất ức, chỉ là chuyện đã thành ra như thế này, anh cũng hết cách rồi, lời anh nói em hãy nhớ thật kỹ, nếu cần gì, chỉ cần em mở miệng, anh sẽ hết lòng giúp đỡ. Năm sau Hướng Dương cũng lên sáu tuổi rồi,em nên đưa nó đi học, để thầy cô giáo ở đó quản lý nó thật tốt.”
Hướng Khai Hoa nói chuyện với mọi người một chút, rồi đi vào nhà tìm mẹ nói chuyện, “Mẹ, con trai không có thường xuyên ở bên mẹ, mẹ phải biết bảo vệ sức khỏe cho tốt, con biết mẹ rất thương yêu em ba, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng nuông chiều nó, còn có cả vợ nó nữa, thôi, con là anh cả cũng lười nói vợ chồng tụi nó rồi. Về phần em Tư, mẹ nên quan tâm đến em nhiều hơn. Mẹ, con đưa tiền cho mẹ, mẹ đừng cất hết, muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì thì đi mua ngay, chớ tiếc mà không sài, trong nhà có chuyện gì thì phải nói với con. Mẹ, vậy là con yên tâm rồi.”
Dương An Hiền nắm tay con trai, lau nước mắt nói, “Con đi đi, ở quân đội phải nghe lời cấp trên. Đừng lo cho mẹ, chuyện trong nhà con đừng lo lắng, chuyện lần trước mẹ biết là mẹ không đúng với em hai con, chỉ là……………… Thôi, về sau mẹ sẽ chú ý. Đi đường nhớ cẩn thận.”
“Dạ mẹ, vậy con yên tâm rồi.”
Chưa ăn cơm trưa, hai vợ chồng Hướng Khai Hoa đã ôm đứa bé đi.
Về đến nhà ngoại, thì nhà họ Trần mới vừa ăn cơm xong, nghe nói con gái với con rể còn chưa ăn cơm trưa, Chu Hữu Thục và Tô Đình nhanh chóng xuống bếp hâm nóng thức ăn cho họ.
Mấy ngày nay Trần Đức Cương cực kì nhớ tiểu Vi Vi, lễ mừng năm mới cả cháu trai với cháu gái đều tới nhà, nhưng trong lòng ông chỉ nhớ nhất tiểu Vi Vi, chỉ sợ bà nội nó sẽ ghét bỏ nó.
Hướng Vi cũng rất nhớ ông ngoại, ôm cổ ông ngoại cười khanh khách, in nước miếng lên trên mặt ông ngoại mình.
Chu Hữu Thục biết sáng mai con rể phải đi, nên sau khi dỗ cho Hướng Vi ngủ thì ôm đứa nhỏ về phòng mình.
Lúc Hướng Khai Hoa đi là lúc trời vừa tảng sáng, khi đó Hướng Vi tự nhiên tỉnh lại, ông ngoại ôm cô ra ngoài đi tiểu, thì thấy ba đang xách hành lý đi khỏi nhà, Hướng Vi vừa thấy, vốn còn đang mơ ngủ, cũng lập tức tỉnh táo lại, ba sắp đi!
Trần Mai sửa sang quần áo cho chồng xong, thì lấy chiếc khăn quàng cổ cô đã đan, quàng vào cổ anh, đôi mắt đỏ hồng, “Anh đi đường cẩn thận, nếu quân đội cho về thăm nhà thì anh phải về nhà nhiều hơn, không được chỉ mãi nghĩ đến quân đội của anh, có thời gian em và con sẽ đi thăm anh.”
Hướng Khai Hoa vỗ tay vợ mình, “Đừng khóc, về sau anh sẽ về nhà nhiều hơn để thăm gia đình. Anh sẽ biểu hiện thật tốt trong quân đội, tranh thủ sớm thăng cấp, thì em và con mới có thể cùng ở trong quân đội với anh. Như vậy thì anh mới yên tâm về em và con.
Hướng Vi oa một tiếng khóc to, tay nhỏ bé hướng về chỗ của ba. Hướng Khai Hoa ôm con gái, hung hăng hôn, “Ngoan, ba phải đi, Vi Vi phải nghe lời của mẹ, phải nghe lời ông ngoại nói, biết không.”
Hướng Vi ôm cổ ba mình không dám buông tay, Hướng Khai Hoa không còn cách nào, nên đành phải nhẫn tâm không nhìn tới con gái đang khóc, đẩy đứa bé về trong ngực vợ mình, không quay đầu lại đi vào nền tuyết trắng xóa.