Từ xưa thành phố Tứ Xuyên đã nổi tiếng là nơi có nhiều tài nguyên thiên nhiên và mỹ nữ, nơi này cũng là nơi sản sinh ra nhiều thiên tài đặc biệt. Càng gần đến Thành Đô, Hướng Vi càng khẩn trương, phần lớn sự khẩn trương này không chỉ là vì kích động, mà còn là tâm tình sợ hãi khi gần đến cố hương, trong tâm hồn nho nhỏ của Hướng Vi vẫn còn nhớ, hiện tại Trùng Khánh còn chưa trực thuộc trung ương, vẫn còn là một phần của Tứ Xuyên, kiếp trước của Hướng Vi chính là được sinh ra ở một gia đình bình thường trung lưu tại đây………
Bây giờ là năm , nếu như cô thật sự tồn tại, thì cũng đã được tuổi, không biết cái cô bé kia lớn lên hình dạng sẽ như thế nào?
Cả nhà Hướng Khai Hoa vừa đến Thành Đô, thì đã có người đến đón, Hướng Vi hơi mệt mỏi, nên không còn tinh thần gì, vừa về đến nơi đóng quân, thì ngay cả cơm cũng lười ăn, trực tiếp lăn đi ngủ.
Hướng Vi ngủ một giấc đến rạng sáng ngày thứ hai, ba không có ở nhà, mẹ thì đang dọn dẹp phòng, “Mẹ…..….”
Trần Mai cười nói: “Vi Vi, ừ, con tự mình dọn đồ lên ăn nhé, mẹ hơi bận một chút.”
“Dạ……….” Hướng Vi dụi mắt, đi vào phòng bếp luộc một quả trứng gà.
Buổi tối lãnh đạo quân khu vì Hướng Khai Hoa mà mở một buổi tiệc chiêu đãi nghênh đón, Hướng Khai Hoa mang theo cả vợ lẫn con đến đó, Hướng Khai Hoa nói mấy lời xã giao với lãnh đạo, rồi nói khích lệ với các binh sĩ phía dưới. Hướng Vi có chút chán, mở đôi mắt to nhìn khắp nơi, cô cho là chỉ có mình cô đang chán, ấy vậy là lại thấy có một binh lính đang ngủ gà ngủ gật, Hướng Vi dựa vào ngực mẹ, không ngừng cười, chớp cũng không chớp nhìn người binh sĩ kia.
Xem ra tuổi anh lính kia không lớn, ngay lập tức người bên cạnh vỗ nhẹ vào vai anh ta, người lính kia giật thót mình, đôi mắt liền mở ra, trên mặt vẫn còn đang ở trạng thái mông lung chưa tỉnh ngủ. Hướng Vi nhanh chóng ngậm miệng, chỉ sợ cô bật cười, nhưng đôi mắt cô cũng đã híp thành một đường chỉ………
Trường học của Hướng Vi đã tìm được, chỉ chờ đến ngày khai giảng thì đi trình diện thôi, Trần Mai thì được an bài đến một trường tiểu học.
Trường học của Hướng Vi là một trường kiểu quý tộc ở trung tâm thành phố, đối với trường học tốt như vậy Hướng Vi cũng không thích lắm, chỉ là người ta đã thu xếp xong xuôi hết rồi, Hướng Vi cũng không thể nói gì khác.
Sơ cấp bậc hai, lớp của Hướng Vi có ngừoi, nam, nữ, lớn nhất thì tuổi, nhỏ nhất là Hướng Vi, Hướng Vi mới mười tuổi, nên rất nhỏ bé, thế nên cô được xếp ngồi ở hàng đầu tiên.
Mấy đứa bé học trường này không phải con nhà có chức có quyền thì cũng là con nhà giàu có, mấy đứa bé bình dân học trường này không nhiều. Mà cho tới bây giờ thì trường học không còn là một thế giới nhỏ đơn thuần nữa, mỗi tầng lớp đều được phân chia rất rõ ràng. Bọn nhỏ trong trường đánh nhau, thầy cô cũng không dám quản, không dám để ý đến, cái trường học như thế khiến Hướng Vi rất không thoải mái, cũng may trường này có một ưu điểm rất được là chất lượng dạy học của giáo viên rất tốt, chỉ vì một điểm này, Hướng Vi cảm thấy đây là trường học xuất xắc nhất dành cho trẻ em.
Trường học cách quân khu khá xa, Hướng Khai Hoa sợ con gái đến nơi xa lạ không quen, nên mỗi ngày đều sai cảnh vệ đi đón con về nhà, lúc cảnh vệ đi đón cô còn đeo huy chương, đưa đón mấy lần, Hướng Vi liền nổi tiếng ở trong lớp, mấy đứa bé có tiền có thế đều muốn được làm bạn với cô, Hướng Vi choáng, chuyện cô vừa chuyển đến đã nổi tiếng như vậy sao, Hướng Vi buồn bực, nhưng vẫn đối xử với mọi người giống nhau, không đặc biệt thân cận với bất cứ ai.
Hướng Vi ngồi cùng bàn với một đứa bé trai mười ba tuổi, họ Quách, tên là Quách Duệ. Nói nó nhỏ, là bởi vì tuy nó đã được mười ba tuổi, nhưng lại đặc biệt lùn, quê ở Đại Túc, sau khi Hướng Vi biết điều này liền đặc biệt thích nói chuyện với nó, nghe nó kể về những chuyện lý thú ở quê nhà.
Phần lớn mấy đứa bé ở trong lớp đều là người bản địa hoặc là ở các huyện trên tỉnh Tứ Xuyên, nên đều nói tiếng Tứ Xuyên. Đã nhiều năm nay Hướng Vi chưa nói giọng Tứ Xuyên, nên lúc mới nghe cô còn hoảng hốt nói không lưu loát, liền bị mấy bạn có chút nghịch ngợm trong lớp gây sự, khi dễ Hướng Vi không hiểu tiếng Tứ Xuyên, và dùng lời nói Tứ Xuyên trêu chọc cô. Dù sao kiếp trước Hướng Vi cũng được sinh ra và lớn lên làm người Tứ Xuyên, mặc dù sau này Trùng Khánh tách ra không còn trực thuộc Tứ Xuyên nữa, cô trở thành người Trùng Khánh; hơn nữa sau khi Hướng Vi được sống lại chưa từng mở miệng nói lại tiếng nói mẹ đẻ, nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên. Qua hơn hai tuần, Hướng Vi thích ứng rồi, nên sau khi bạn học dùng tiếng bản địa nói với cô, Hướng Vi mở miệng ra chính là nói giọng Tứ Xuyên, dọa cho bạn học kia nhảy dựng, từ đó cũng không còn ai dùng tiếng lóng địa phương tới trêu chọc cô, các bạn học cũng đặc biệt thích cô, nói cô là một người phương Bắc lại có thể nói được giọng Tứ Xuyên, có cảm giác không thể tin được, khen cô rất giỏi, rất lợi hại!
Có lúc Hướng Vi nghĩ, thật ra trong tiềm thức những đứa bé này đều có một loại tư tưởng tự bài xích, vô tình cô đánh bậy đánh bạ vừa đúng là chó ngáp phải ruồi, lúc ở trường Hướng Vi nói tiếng bản địa với các bạn, về nhà thì nói tiếng Bắc Kinh, hoặc tiếng Đại Liên, có thể đạt đến trình độ điều chỉnh ngay lập tức.
Năm thứ ba, Hướng Vi như cũ được tuyên dương trên bảng thành tích thi của trường, Hướng Vi mới mười ba tuổi nhưng đã bắt đầu trổ mã, thân thể bé nhỏ đã dần dần xuất hiện các đường cong của thiếu nữ, vốn Hướng Vi cũng không phải là con ruột của ba mẹ cô, nên hai má cũng bắt đầu căng ra, Hướng Vi nhìn mặt mình không giống bố mẹ lắm, có lúc sẽ nghĩ nếu cô là con ruột của họ thì tốt biết bao. Ba mẹ đối xử với cô rất tốt, Hướng Vi hiểu, đôi lúc cô nói đùa cô không phải là con ruột của ba mẹ, ba mẹ lại tới an ủi cô nói cô là con không giống ba mẹ ruột cũng bình thường thôi, cô là đứa con ngoan của ba mẹ, không được suy nghĩ lung tung.
Mười ba tuổi, Hướng Vi dịu dàng, hào phóng, thành tích lại cao, khuôn mặt lại đẹp, còn là con gái của lãnh đạo quân khu, một bé gái có điều kiện tốt như vậy ai lại không thích? Mười ba tuổi, trong lúc lơ đãng Hướng Vi đã lộ ra hương vị của một thiếu nữ, ngay khi Hướng Vi còn không biết gì, thì danh hiệu hoa hậu của lớp, tên cô đã được truyền ra bên ngoài, dần dần, trên bàn học của Hướng Vi bắt đầu xuất hiện những bức thư màu hồng, thỉnh thoảng là một đóa hồng, một thanh chocolate……… Hướng Vi đối với chuyện này đúng là dở khóc dở cười. Cô quên mất thời điểm mười mấy tuổi là giai đoạn nhạy cảm nhất, chỉ là bên trong cô cũng không phải là một đứa trẻ mười mấy tuổi, cô gái hoài xuân thật sự là không hề xuất hiện trên người cô a…… Ở thời điểm phong thư thứ N được gửi đến, Hướng Vi đã bình thường trở lại, mấy thứ tình cảm trai gái thiếu niên như thế này cách cô quá xa, điều cô có thể làm chính là làm người đứng xem, yên lặng nhìn những sự việc vui buồn tan hợp, nhưng không hề tham dự vào đó.
Đến thời điểm nghỉ hè năm ba, Hướng Vi đề xuất với bố mẹ chuyện cô muốn tự đi du lịch một mình, đã ở đây mấy năm, chưa từng thăm thú thật kĩ mảnh đất này, mùa hè đến nên cô muốn đi xem một chút.
Trần Mai lo lắng cho con, nên nhất quyết không đồng ý, dù sao nó cũng chỉ mới có mười ba tuổi, dù có hiểu chuyện như thế nào thì có một số việc vẫn không thể giải quyết được. Còn Hướng Khai Hoa thì trước sau như một, đối với con gái thi hành chính sách tự lập, không những không căn ngản mà còn là lập tức đồng ý, chỉ là nói đợi một chút.
Cuối cùng Hướng Vi cũng không được đi, năm xuất hiện trận thiên tai lũ lụt lớn trăm năm khó gặp, ba cô ở tiền tuyến chỉ huy chống lũ, mỗi ngày Hướng Vi xem tin tức, xem báo chí, hy vọng có thể biết được tình huống mới nhất. Tại nạn vẫn như cũ xảy ra, có lúc Hướng Vi cảm thấy rất vô lực, làm một người được tái sinh, cái gì cô cũng không thể làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhưng cô có thể làm được gì chứ? một bé gái mười mấy tuổi, nếu nói thế kỉ xảy ra những chuyện gì, chẳng những sẽ không có ai tin tưởng cô, mà còn bắt cô đi bệnh viện tâm thần, nói cô đe dọa, chụp cái mũ phản động lên đầu cô, vậy chẳng phải là cô tiêu đời rồi sao, ba cô cũng tiêu luôn………..
Những ngày sau này của Hướng Vi trôi qua rất bình lặng, trừ những chuyện tình cảm của mấy bé tuổi teen ra. Thì mấy năm qua không phải là không có ai theo đuổi cô, nhưng Hướng Vi đều giả ngu hoặc nói lảng sang chuyện khác, hoặc trực tiếp trốn, Hướng Vi nhìn mấy đứa bé thò lò mũi xanh đó, trong lòng chỉ muốn cười, cô thật sự không hề có tý tình cảm hồi xuân nào cả!
Nghỉ hè năm lớp , Hướng Vi mới được ba mẹ đồng ý cho ra ngoài đi du lịch, Hướng Vi nói muốn đi thăm thú chốn này, thật ra thì quan trọng hơn là cô nghĩ muốn trở về Đại Túc nhìn một chút, mặc kệ như thế nào, thì sự thương nhớ trong trái tim cô vẫn chưa từng mất đi.
Quách Duệ vẫn là bạn học cùng lớp của Hướng Vi, sau khi lên lớp hai trung học chiều cao của Quách Duệ mới bắt đầu phát triển, mới mười tám tuổi mà đã cao cm, vóc dáng như vậy đối với người phương Nam mà nói là rất cao. Quách Duệ nghe Hướng Vi nói kì nghỉ hè muốn đi Đại Túc, liền xung phong nhận việc làm hướng dẫn viên du lịch cho Hướng Vi.
Hướng Vi cũng từng nghĩ đến việc sẽ đi một mình, chỉ là thời gian trôi qua đã nhiều năm như vậy, đối với Đại Túc cô chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ, còn nữa dù sao cô cũng là một cô gái, có một chàng trai ở đó đi cùng sẽ giảm được nhiều rắc rối hơn.
Hồi trước nhà cô cách đỉnh Bảo Sơn không xa, nhớ mang mang hồi nhỏ cô còn thường thường cùng các bạn nhỏ chạy đến đỉnh núi chơi, khi ấy những hình khắc đá đó còn chưa có được thế giới công nhận là di sản văn hóa, chính phủ và nhân dân cũng không chú ý đến những thứ này, những hình khắc đá này là nơi mà lũ trẻ con thích chơi trốn tìm nhất……….
Đã nhiều năm như vậy, những kỉ niệm rất xưa nô đùa vui vẻ như thế chỉ còn loáng thoáng hiện lại những hình ảnh mơ hồ, Hướng vi thở dài, không suy nghĩ thêm nữa.
Quách Duệ vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ làm Hướng Vi chơi thật sảng khoái, cũng muốn mời Hướng Vi đến nhà cậu ta ở, Hướng Vi suy nghĩ, quyết định là sẽ ở khách sạn, nhưng vẫn tỏ thành ý sẽ trích ra một ngày để đến nhà cậu ta làm khách. Đối với việc này, Quách Duệ nói Hướng Vi là con gái mà không có chút ý thức nào bảo vệ sự an toàn của bản thân, một cô gái ở bên ngoài rất không an toàn vân vân……….. Hướng Vi bị Quách Duệ lãi nhãi rất phiền, chỉ đành phải nói sẽ suy nghĩ lại mới khiến Quách Duệ thôi ca…….
Đến huyện Đại Túc, đã là giờ chiều, nhà Quách Duệ ở ngoại ô, bắt Hướng Vi đến nhà cậu ta ở, Hướng Vi thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, suy nghĩ rồi đồng ý.
Từ huyện thành thuê xe đi đến nhà Quách Duệ chỉ mất có năm sáu đồng, nhà Quách Duệ ở vùng ngoại ô Đại Túc, là nhà hai tầng cao cao. Quách Duệ có vẻ vui mừng vô cùng, Hướng Vi cũng nở nụ cười, không nói gì chỉ tập trung nghe Quách Duệ nói.
Lúc đầu Quách Duệ gọi điện thoại về trong nhà, nói có bạn học đến chơi, nhờ mẹ dọn dẹp phòng cho mình, mua ít thức ăn để trong nhà. Mẹ cậu hỏi đó là ai, Quách Duệ cũng không nói rõ, chỉ nhắn là phải dọn dẹp nhà cửa giùm mình, đừng làm cho cậu ta mất thể diện với bạn học, vân vân…….
Hướng Vi và Quách Duệ về đến nhà cũng đã là sáu giờ rưỡi, hai người vừa xuống xe, ào ào………. một đống ánh mắt đều quét tới nhìn bọn họ. Hướng Vi rất lạnh nhạt quét mắt một vòng, thẳng lưng đeo túi của chính mình.
Quách Duệ tằng hắng một cái, dẫn đường cho Hướng Vi, trên đường có người chọc Quách Duệ dẫn bạn gái về nhà, Quách Duệ lúng túng nhìn Hướng Vi, cũng may thấy Hướng Vi không để ý mới thoáng yên tâm, cuối cùng còn hung hăng trợn mắt nhìn mấy người kia mấy cái mới bỏ đi.
Ông bà nội của Quách Duệ vẫn còn sống, Quách Duệ và ba thì ở Thành Đô, mẹ cậu ta thì làm việc ở đây, về phần nguyên do thì Quách Duệ chưa nói cô cũng sẽ không hỏi.
Các vị trưởng bối trong nhà Quách Duệ hiển nhiên gặp cảnh cháu trai dẫn một cô gái tốt như thế về nhà làm cho đứng hình mất nửa ngày, cả nhà đều nhìn chằm chằm Hướng Vi, đến khi Quách Duệ tằng hắng một tiếng, mới cười ha hả hoan nghênh Huướng Vi đến nhà làm khách.
Nhà họ Quách nghe Quách Duệ giới thiệu Hướng Vi là người Bắc Kinh, ba mẹ phải đến Thành Đô công tác nên mới đến Thành Đô, lần này đến Đại Túc du lịch. Người nhà họ Quách thận trọng, chỉ sợ không tiếp đón chu đáo tốt cô bé, nên lúc ăn cơm không ngừng khuyên Hướng Vi ăn nhiều.
Ăn cơm xong, Quách Duệ thấy Hướng Vi hơi mệt mỏi, nên để cô đi nghỉ sớm, quả thật Hướng Vi cũng mệt mỏi, nên cũng không còn tinh thần suy nghĩ chuyện gì, tắm rửa sạch sẽ, dùng điện thoại báo bình an cho bố mẹ, nằm trên giường một lát rồi từ từ ngủ thiếp đi………..