Con Gái Của Đại Tá

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Hướng Vi tỉnh lại đã là chín giờ sáng hôm sau, đầu hơi bị choáng váng, vừa mở điện thoại ra đã thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của chị Julie, Hướng Vi gọi cho cô nói hơi bị đau đầu nên hôm nay không đi làm được.

Hướng Vi lăn từ đầu giường này đến cuối đầu giường kia, có chút buồn bực cắn chăn oán hận, thật sự là một cơ hội tốt… Vậy mà cô lại có thể ngủ quên mất! Quá mất mặt rồi!

Hướng Vi thở dài, gửi cho Chu Thần Dật một cái tin nhắn, Chu Thần Dật cũng trả lời lại rất nhanh, hỏi cô bây giờ đang làm gì, có đi làm hay không? Hướng Vi trả lời hôm nay không đi làm, ở nhà dọn vệ sinh.

Hướng Vi ở trên giường đổ thừa cái này cái nọ đến khoảng mười giờ thì xuống giường, rửa mặt xong rồi bắt đầu dọn dẹp vệ sinh. Hướng Vi giặt xong hết toàn bộ quần áo, rồi mới ăn qua loa một chút cho qua bữa trưa.

Hướng Vi nhìn đồng hồ, mười hai giờ ba mươi, bắt đầu làm ổ trên ghế sa-lon xem ti vi, lại gửi thêm một cái tin nhắn. Trên ti vi đang chiếu bởi vì có người thứ ba đến phá hoại nên nam chính và nữ chính phải chia tay, Hướng Vi không có hứng thú, tắt ti vi rồi đi dạo xem diễn đàn.

Hướng Vi xem rất vui vẻ, nhìn người ta gây gỗ cãi vã nhau rất thú vị. Chơi vi tính một hồi, ánh mắt hơi đau. Hướng Vi nằm soài trên giường, nhìn trần nhà mà ngẩn người. Hướng Vi càng nghĩ càng buồn bực, tại sao tối hôm qua lại không xảy ra chuyện kia chứ! Thế mà lại ngủ mất! Hướng Vi xoay người ngồi dậy, chu miệng lấy điện thoại ra gửi cho Chu Thần Dật một tin nhắn. Gửi xong lại thấy có chút hối hận, vội vàng tắt máy.

Tâm trạng Chu Thần Dật rất tốt, Bành Chiêu thấy anh mới có một buổi chiều mà đã vui vẻ lên nên rất tò mò, “Người anh em, cậu đây là sao đây hả? Mới buổi sáng tôi còn thấy khuôn mặt cậu rất thối, sao chiều nay lại thay đổi nhanh như vậy?”

Chu Thần Dật nhíu mày, “Không có gì. Anh Bành, hôm nay em phải về sớm, có việc gì thì anh tự giải quyết.”

“Này này… Thần Dật, không được. Quan hệ của chúng ta là gì, cậu không nói rõ ràng cho tôi, bảo tôi làm sao giải quyết cho cậu.” Bành Chiêu đứng ở cửa cười nói.

Chu Thần Dật bước lên phía trước vỗ vỗ vai Bành Chiêu, “Anh Bành, quan hệ của hai chúng ta là gì? Đó không phải là tình anh em cứng như sắt hả, trước kia không phải em cũng giúp đỡ anh rất nhiều sao? Chị Mạn cũng không biết, nếu như chị ấy biết anh… Ha ha… Anh Bành…”

Bành Chiêu hiểu rõ nhìn Chu Thần Dật, cười thật gian trá, “Được, được lần này tôi sẽ gánh vác cho cậu. Anh em, kiềm chế chút nha. Bây giờ là thời gian gần cuối năm, nên rất bận rộn, cậu nên biết rõ. Tôi nói này, quan hệ của hai người đã tốt lên rồi, theo ý tôi thì năm nay lo giải quyết chuyện này đi, hai nhà các cậu vốn dĩ rất quen thuộc, cậu còn sợ gì nữa.”

Chu Thần Dật nhún vai, “Đương nhiên là em rất muốn đấy chứ, nhưng cô ấy không chịu thì em cũng hết cách. Cũng không thể vác cô đến cục dân chính được.”

Bành Chiêu cười ha ha, chỉ vào Chu Thần Dật, “Tiểu tử cậu cũng có ngày hôm nay nha, được rồi, lo về sớm đi. Phụ nữ mà, cậu phải chọn lúc cô ấy không phòng bị nhất để nói, bảo đảm cậu nói gì bọn họ cũng đồng ý.”

Khóe miệng Chu Thần Dật giật giật, “Anh Bành, em về trước đây. Anh lo thu xếp mọi việc đi.”

“Đi, đi… Tôi sẽ gánh cho cậu.” Bành Chiêu gật gật đầu.

Vừa mới hơn bốn giờ chiều, Chu Thần Dật đã về rồi. Hướng Vi liếc mắt nhìn qua lại anh một vòng, “Sao hôm nay lại về sớm vậy?”

Chu Thần Dật cười cười, “Không có chuyện gì, có anh Bành làm thay anh rồi.”

Hướng Vi chu miệng, “Anh vậy mà lại trốn việc hả?”

“Nói cái gì thế hả? Anh là lại người như vậy sao? Đi thôi, đi mua thức ăn trước đã, anh biết chắc là cả ngày hôm nay em không ra khỏi cửa đúng không.”

Hướng Vi trừng mắt nhìn anh một cái, “Để em đi thay quần áo trước đã, anh chờ đó.”

Mười phút sau, hai người đều thay quần áo thường mặc hàng ngày ra ngoài, siêu thị cách chỗ ở của bọn họ rất gần. Chu Thần Dật phụ giúp đẩy xe, Hướng Vi đi bên cạnh lựa chọn đồ ăn, rau dưa, lại mua một ít đồ dùng hàng ngày rồi mới về nhà.

Sau khi về đến nhà, Hướng Vi đeo tạp dề bắt đầu nhặt rau, Chu Thần Dật cười tủm tỉm nói: “Vi Vi, anh ra ngoài một chút rồi trở về liền. Rửa thức ăn xong thì để qua một bên đó, em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh về nấu cho.”

Hướng Vi nhìn anh, “Anh đi đâu thế?”

Chu Thần Dật cười tủm tỉm vuốt vuốt đầu Hướng Vi, “Xuống dưới lầu một tí, sẽ trở về nhanh thôi.”

“Anh đi đi, à…đúng rồi, lúc nãy em quên mua muối, anh đi tiện thể mua luôn một bịch về nha.”

“Được…”

Khoảng mười mấy phút sau Chu Thần Dật về, anh cầm bịch muối i-ốt vào bếp, “Bên ngoài trời mưa rồi, lạnh cực kỳ, ngày mai đi làm em hãy mặc nhiều một chút.”

Hướng Vi bằm thịt, rồi thêm chút gia vị xong mới ngẩng đầu lên nhìn anh, giật mình nhảy dựng, “Sao tóc anh ướt hết trơn vậy, mau lấy khăn lau để bị cảm bây giờ.”

“Anh biết rồi.” Chu Thần Dật nói xong xoay người đi vào phòng tắm lấy khăn lông lau khô tóc, cởi quần áo ướt ra thay bằng áo len màu cà phê. Thay quần áo xong Chu Thần Dật bước vào phòng bếp, nhìn thấy tất cả nguyên liệu đều đã cắt gọt xong đang được đặt ngay ngắn chỉnh tề, cười cười với Hướng Vi. Hướng Vi vừa cười vừa đeo tạp dề cho anh, sau đó đứng bên cạnh nhìn anh nấu ăn. Người đàn ông cao m mà trước ngực lại mang một cái tạp dề hình con vịt màu đỏ chót, nhìn thế nào cũng thấy thật buồn cười. Chu Thần Dật tập trung đổ dầu, thả thức ăn, thêm gia vị, cầm xẻng đảo qua đảo lại, động tác làm liền một mạch, nhưng mà Hướng Vi ở bên cạnh càng xem lại càng muốn cười, cuối cùng thật sự là không nhịn được nữa, vội vàng chạy ra phòng khách cười không ngừng.

Hướng Vi nhìn thấy túi đồ gì đó để trên ghế sa-lon, cô không biết vừa rồi anh ra ngoài mua cái gì, tưởng là mua thuốc ai ngờ vừa mở ra Hướng Vi nhìn thấy liền đỏ mặt, vội vàng đem đồ cất lại chỗ cũ.

Chu Thần Dật bưng đồ ăn ra ngoài, thấy Hướng Vi ở trong phòng khách đi tới đi lui, cười cười nói: “Đi rửa tay rồi ăn cơm, nhanh một chút…”

Hướng Vi hít thở sâu, qua phòng để rượu lấy một chai rượu ra. Chu Thần Dật vừa nhìn thấy mặt cũng muốn tái rồi, “Vi Vi, hôm nay em lại muốn uống rượu?”

“Làm sao? Em không thể uống sao?”

Chu Thần Dật vội vàng đi tới, lấy chai rượu trong tay cô cất vào phòng để rượu, “Lúc khác thì có thể uống, nhưng hôm nay em không được uống nữa.”

“Hả… Vì sao? Vì sao em không được uống? Chu Thần Dật, làm sao anh có thể như vậy?”

Đầu Chu Thần Dật đầy vạch đen, nhìn Hướng Vi, “Em xác định em muốn uống? Hướng Vi, em có thể chỉnh người như vậy sao? Em nói đi, tối hôm qua em… Em thì ngủ ngon lành, còn hành hạ anh quá mức. Em cô gái này thật là… Anh đã sắp không nâng dậy nổi rồi, sớm muộn gì cũng bị em hại chết!”

Mặt Hướng Vi đỏ lên, miệng lầu bầu lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Không phải anh đã có Tiểu tứ, Tiểu ngủ cô gái rồi sao!?

“Em còn ở đó lẩm bẩm cái gì hả? Đi ăn cơm, còn ầm ĩ nữa xem anh dạy dỗ em như thế nào.” Chu Thần Dật vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hướng Vi.

Hướng Vi chỉ cảm thấy ánh mắt ấy vô cùng nóng bức, hơi ngượng ngùng xoay đầu, “Đi ăn cơm. Em đói bụng, buổi trưa em không ăn gì nhiều cả.”

Dù sao sự việc cũng đã định, Chu Thần Dật bình thản ăn cơm, nhưng tâm lý Hướng Vi lại không ổn, lúc ăn cơm thiếu chút nữa vùi đầu vào chén cơm luôn rồi. Chu Thần Dật nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng vểnh lên, lựa lúc cô không nhìn thấy điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Ăn cơm ngon không? Nhìn xem đầu em cũng muốn dán vào trong chén rồi. Ăn nhiều một chút, nhìn em rất gầy.” Vừa nói vừa gắp mỗi loại một chút thức ăn vào trong chén cho cô.

Hướng Vi cầm đũa hất hất thức ăn trong chén, có chút tức giận trừng mắt nhìn anh. Chu Thần Dật làm bộ nghiêm mặt, “Nếu như em không muốn thì thôi.”

Hướng Vi đặt đũa xuống, có chút buồn bực nói: “Ai nói em không muốn.”

“Vậy sao em chỉ ăn cơm mà không ăn đồ ăn, cũng không thèm nói chuyện với anh.”

Hướng Vi chu miệng, hai hàng lông mày nhăn lại, cầm đũa dùng sức đâm thức ăn trong chén, “Anh nghĩ em giống như anh sao, là do em hồi hộp được chưa!”

Chu Thần Dật thấy cô thật sự nổi giận, cũng không dám trêu chọc cô nữa, vỗ vỗ tay trái của cô, “Ngoan, không phải còn có anh ở đây sao. Ăn cơm trước đi, những chuyện còn lại giao cho anh.”

Lúc này sắc mặt Hướng Vi mới dãn ra, ngẩng đầu nhìn anh, “Đây chính là anh nói đó nha, vậy anh rửa chén đi.”

Hai người ăn cơm xong, Chu Thần Dật ở phòng bếp rửa chén đũa. Trong lòng Hướng Vi hồi hộp, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào phòng bếp, chỉ nghe thấy âm thanh đang rửa chén và tiếng nước chảy ào ào.

Hướng Vi nghĩ chắc một lát nữa anh mới ra, rón rén đi vào phòng kế bên, lấy chai rượu hôm qua vẫn chưa uống hết ra, cũng không dám uống nhiều, tùy tiện uống hai miếng liền vội vàng cất rượu vào chỗ cũ, rồi chạy về ngồi trên sa-lon xem ti vi.

Chu Thần Dật rửa chén đũa xong ra ngoài, thấy Hướng Vi ngồi ngay ngắn trên sa-lon xem ti vi, có chút hoài nghi nhìn cô một cái, lại đến phòng kế bên nhìn một chút, hỏi Hướng Vi, “Không phải em thừa dịp anh rửa chén mà chạy vào uống trộm rượu đấy chứ?”

Hướng Vi vội vàng lắc đầu, “Không có, em thề, tuyệt đối không có.”

Chu Thần Dật nhìn thời gian, mới vừa đúng bảy giờ, đi đến ngồi bên cạnh Hướng Vi, lấy điều khiển từ xa bấm đến kênh tin tức. Hướng Vi ngồi bên cạnh vừa lén lút nhìn anh, vừa lặng lẽ xê dịch ra bên kia một chút, mới dịch chuyển được hai bước đã bị Chu Thần Dật bắt lại, trực tiếp ngã ngồi vào trong lòng anh.

Hai tay Chu Thần Dật vòng qua ôm cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, “Xem tin tức một chút đi.”

Hướng Vi ừ một tiếng, toàn thân thả lỏng, cả người đều vùi trong ngực anh, sống lưng chống đỡ lồng ngực ấm áp của anh. Suy nghĩ của Hướng Vi đã sớm bay ra ngoài không gian rồi đâu còn tâm trí mà xem tin tức, trong lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn và tiếng hít thở của anh mà thôi. Lúc ban đầu, mặc kệ là hai người có giả vờ hay không nhưng ít nhất còn có thể xem ti vi, vậy mà khoảng mười phút trôi qua, liền chống đỡ không được nữa rồi.

Chu Thần Dật cúi đầu xuống hôn lên má cô, hóc-môn bắt đầu hấp dẫn lẫn nhau, Hướng Vi xoay người hai vòng lên ôm cổ anh, môi lưỡi dây dưa, thở dốc ồ ồ, bàn tay vốn đang đặt bên hông Hướng Vi đã từ từ luồn vào trong quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn bóng.

Tay anh có phần thô ráp, đây là vết chai do huấn luyện một thời gian dài tạo thành, nhẹ nhàng lướt qua da thịt mềm mại, gợi lên cảm giác kích thích. Ánh mắt Hướng Vi mơ màng, cảm giác môi của anh mang theo lửa nóng chết người, dọc theo cổ cô chậm rãi hôn sâu xuống, còn một tay kia lại vuốt ve dọc theo sống lưng, lúc đụng đến ba hàng khuy áo, nhẹ nhàng đẩy ra, chậm rãi khoác lên một bên khuôn ngực đầy đặn…

Dục vọng khiến cho hai gò má cô đỏ bừng, hô hấp dồn dập, chỉ có thể vô lực ôm cổ và tựa vào lòng anh, mọi thứ dường như đã cách cô rất xa, chỉ còn lại sao động xa lạ khiến cô không nhịn được mà giãy dụa thân thể.

“Chương trình ‘Bản tin thời sự’ đến đây xin kết thúc, cảm ơn mọi người đã quan tâm theo dõi, xin kính chào tạm biệt và hẹn gặp lại!” Âm thanh người dẫn chương trình truyền đến, giống như cách mấy đời, âm nhạc kết thúc chương trình vang lên, Hướng Vi phục hồi lại tinh thần, có chút xấu hổ trừng to mắt, giờ phút này vật kia đang chĩa vào người khiến cho trái tim cô đập điên cuồng, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.

Chu Thần Dật ngẩng đầu lên, bởi vì bị nhiễm một tầng dục vọng mà đôi mắt hẹp dài có chút mông lung, Chu Thần Dật cọ xát gương mặt cô, “Chúng ta vào giường nhé?”

Hơi thở nóng rực phun lên mặt Hướng Vi, khiến đầu cô có chút choáng váng, chỉ có thể gật gật đầu. Chu Thần Dật ôm cô, trong tay cầm theo túi nilon đã mua lúc nãy, đi thẳng vào trong phòng, ngay cả ti vi cũng chẳng muốn tắt.

“Ti vi còn chưa tắt kìa.” Đầu Hướng Vi úp sấp trên vai anh, lên tiếng nhắc nhở. Nhưng mà không nghĩ tới âm thanh vừa phát ra lại mềm mại yếu ớt chứ không mạnh mẽ như ngày thường.

Chu Thần Dật đá bay cửa phòng rồi bước vào, “Đợi lát nữa anh sẽ đi tắt.” Nói xong liền ôm Hướng Vi đi tới giường.

Lúc nãy Hướng Vi có uống tí rượu nên bây giờ đầu có chút choáng váng, bị đè ở phía dưới ý thức lại càng mê mang, quần áo bị cởi lúc nào cũng không rõ ràng lắm, dù sao chờ cô hồi phục lại tinh thần, đối phương đã trần truồng nửa người trên, quần cũng không thấy đâu, chỉ còn dư lại một cái quần lót căng chặt thành cái lều nhỏ.

Hướng Vi cảm thấy máu nóng toàn thân đều bốc lên trên mặt, ánh đèn sáng chói khiến cô không thể thả lỏng được, Hướng Vi một tay che mặt, một tay che trước ngực, “Tắt đèn trước đã…”

Chu Thần Dật cười cười, tắt đèn lớn, chỉ có điều vẫn bật đèn trên tường, ánh đèn màu da cam khiến cho người ta cảm giác được một vầng sáng nhu hòa. Hướng Vi lặng lẽ hé tay ra nhìn anh, da thịt màu lúa mạch bóng loáng dưới ánh đèn lấp lánh, bả vai rộng lớn, cơ bụng tám khối, cặp mông vểnh lên… Vì anh đưa lưng về phía ánh đèn trên tường nên khuôn mặt trong bóng tối nhìn có chút mơ hồ, đôi mắt hẹp dài mang theo dục vọng nhìn cô chằm chằm, từng bước một đi về phía cô…

Chu Thần Dật kéo tay cô đang che mặt xuống, hôn hai gò má, rồi dần đàn xuống phía dưới, dọc theo cổ, xương quai xanh, trượt đến hai ngọn núi, khẽ cắn, mút thỏa thích… Một bàn tay lướt qua bụng di chuyển xuống phía dưới, khiêu khích cảnh đẹp sâu trong rừng rậm…

Ý thức Hướng Vi mơ hồ, trong miệng phát ra những tiếng ngâm nga như mèo kêu, không tự chủ được mà co hai chân lại… Chu Thần Dật lật người cô lại, để cho cô nằm úp sấp trên giường, đầu lưỡi vẽ vòng tròn trên sống lưng cô, dọc theo hai vai một đường hôn xuống… Đợi đến khi anh cảm thấy vừa đủ, mới cầm lấy cái hộp đang để bên cạnh qua, đưa tay mở ra cho vào… Một tay vuốt ve toàn thân cô, một tay lại cọ xát trong u cốc, mở rộng…

Ngón tay tiến vào, cảm giác khó chịu qua đi rất nhanh, Hướng Vi từ từ bắt đầu thích ứng nhịp điệu của anh… Nước nhờn chảy ra ướt sũng, Chu Thần Dật mới lật cô lại, nâng một chân cô lên, bỗng chốc tiến thẳng vào.

Bất ngờ xảy ra xâm nhập, đau đớn khiến Hướng Vi bật khóc oa oa, chỉ cảm thấy bị dao cắt cũng không đau đớn như vậy. Chu Thàn Dật nhẹ nhàng liếm nước mắt của cô, tỉ mỉ hôn môi cô, vừa cọ xát vừa an ủi, “Ngoan, lập tức sẽ không đau nữa.”

“Bảo bối, anh yêu em…”

“Bảo bối, có cảm giác được hiện tại anh đang ở trong thân thể em không, hửm…?”

--- ---

Mọi việc diễn ra như thế khiến Hướng Vi rất thẹn thùng, nhưng ngược lại thật sự là hóa giải bớt một phần tâm tình khẩn trương của cô, cộng thêm tác dụng tê dại của rượu, không bao lâu sau cũng thích ứng được. Cùng anh thúc đẩy từng chút, từng chút một, mãi đến khi tiến vào hoàn toàn, ngập sâu trong người cô, lần này Hướng Vi cũng không kêu đau nữa mà chỉ là rên rỉ nhìn anh… Làm thêm vài lần, rút ra rồi đút vào, sau khi chuyển động một hồi, bên trong dường như đã thích ứng, Hướng Vi có chút cảm giác, hai tay bắt đầu vuốt ve sống lưng anh… Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng ngâm nga lưu luyến thì thào nhỏ nhẹ, cuối cùng hòa tan vào trong ánh đèn màu da cam….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio