Con Gái Của Đại Tá

chương 63

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm ba mươi vừa qua , hôm sau Hướng Vi và mẹ Trần Mai cùng nhau về Đại Liên, cô cũng không muốn về nhà họ Hướng với ba, chán ồm! Trần Mai nhớ đến chồng, biết ông ấy về quê nhiều lắm cũng chỉ có hai ngày là trở lại, nên Trần Mai cũng chỉ ở lại quê có ba ngày rồi nói muốn quay về nhà, nhà họ Trần cũng biết chuyện của vợ chồng hai người nên cũng không nói gì vì thế chỉ còn lại một mình Hướng Vi ở lại Đại Liên.

Mùng bốn Trần Mai trở về Bắc Kinh, Hướng Vi ở lại thêm ba ngày nữa mới về nhà. Chu Thần Dật biết cô trở về, vội vàng gọi điện thoại đến mời cả nhà cô đến nhà anh ăn cơm. Sau tết, hai nhà đều cùng nhau ăn một bữa cơm, vốn dĩ Hướng Vi thấy không có gì, nhưng hôm nay quan hệ của cô và Chu Thần Dật đã khác trước, nên bây giờ tỏ ra thận trọng một chút.

Năm nay, hai vợ chồng anh Hạo Triết ở lại bên đó ăn tết nên không về. Trong nhà có hơi vắng vẻ, con trai cũng không có ở nhà nên cũng không có tiếng nói tiếng cười như lúc trước.

Ba mẹ hai nhà ngồi một chỗ chơi mạt chược, Diệp Hân bảo con trai tiếp đãi Hướng Vi cho tốt, mấy người cũng không quản hai đứa con làm gì. Chu Thần Dật lôi kéo Hướng Vi lên lầu, Hướng Vi thấy mọi người đều đang ở đây, nên có hơi lo lắng, nhưng Chu Thần Dật cũng không cho cô cơ hội từ chối.

Chu Thần Dật kéo Hướng Vi vào phòng mình, cười nói: “Em là cô gái không có lương tâm, lúc nãy cũng không thèm nói chuyện với anh.”

Hướng Vi chu miệng, “Tại vì mọi người đều đang ở đây mà….”

Chu Thần Dật hơi không vui, “Vi Vi, không phải lúc trước em nói năm sau sẽ nói quan hệ của chúng ta cho ba mẹ em biết sao? Bây giờ em lại như vậy là có ý gì hả?”

Hướng Vi thấy sắc mặt của Chu Thần Dật hơi khó coi, nhìn anh có vẻ tức giận thật, Hướng Vi trừng mắt nhìn anh một cái, “Cũng không phải là em không nói, nhưng còn phải tìm thời gian thích hợp đã chứ.”

Chu Thần Dật thở dài, “Haiz… Em ấy à, thật sự là người rắc rối.” Chu Thần Dật nói xong liền cúi đầu xuống muốn hôn cô, Hướng Vi vội vàng tránh ra, lúc này cô cũng không dám, “Anh đừng có làm càn, bọn đều ở đây cả đấy. À đúng rồi, đây là áo len em đan cho anh, còn có một cái khăn quàng cổ nữa.” Hướng Vi nói xong lấy đồ từ trong túi ra.

Thấy Chu Thần Dật cầm lên chẳng qua chỉ là nhìn, cũng không nói là có thích hay không, Hướng Vi hơi xấu hổ, lúng túng nói: “Cái đó, em làm không được đẹp lắm…”

Trên mặt Chu Thần Dật tràn đầy ý cười, anh gõ trán cô một cái, “Cô bé ngốc, đẹp lắm, anh rất thích.”

Hướng Vi cười cười, “Chúng ta đi xuống trước đi.”

Chu Thần Dật cất đồ mới, cũng không trêu chọc cô nữa, kéo tay cô đi xuống.

Lúc ăn cơm, Diệp Hân lại nhắc đến việc hôn nhân của con trai, trước mặt bạn bè, trách mắng Chu Thần Dật một hồi, nói cái gì mà – đã hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lập gia đình, sinh anh ra là để chọc tức mình, bla bla một trận. Sắc mặt Chu Thần Dật bình tĩnh ăn cơm, coi lời nói của mẹ như gió thoảng bên tai, Hướng Vi xấu hổ, đành phải vùi đầu ăn cơm, cái gì cũng không để ý tới. Sau đó, vẫn là Trần Mai lên tiếng giảng hòa nói Hướng Vi nhà mình cũng vậy, còn nói tuổi trẻ bây giờ không giống với chúng ta hồi xưa. Diệp Hân mừng rỡ khi nghe Hướng Vi cũng như thế, trong lòng tạm thời yên tâm rồi.

Sau khi ăn cơm xong trở về, Trần Mai bắt đầu ân cần dạy bảo Hướng Vi, thao thao bất tuyệt(nói liên miên) một tràng, không có ý gì khác ngoài việc muốn Hướng Vi kết hôn sớm, bà muốn ôm cháu ngoại.

Khóe miệng Hướng Vi giật giật, hình như mẹ cô mới chỉ có hơn năm mươi tuổi thôi có được không, nhưng mà suy nghĩ của người lớn cũng không sai, Hướng Vi không biết làm sao đành nói một tiếng cô phải đi tắm rửa, rồi vội vàng chuồn mất, để lại Trần Mai ngồi trên ghế sa-lon kể lể với Hướng Khai Hoa một trận, nói gần nói xa chính là ông làm ba mà không chịu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của con gái gì cả. Rốt cuộc nói xong Hướng Khai Hoa cũng tức giận, tắt ti vi trở về phòng giật mạnh cửa ra rồi ầm một phát đóng cửa lại, để lại một mình Trần Mai ngồi đó hờn dỗi.

Hướng Vi nghĩ đến khi nào thì nói mọi chuyện cho mẹ cô biết, trong lúc cô còn đang suy nghĩ sâu xa, không ngờ chỉ có một bước đệm nhỏ thôi đã vén bức màn quan hệ của cô và Chu Thần Dật lên rồi.

Lại nói ngày đó, sau khi đi chơi Chu Thần Dật lái xe đưa Hướng Vi về nhà, ở giữa đường thì gặp Trần Mai, Chu Thần Dật dừng xe lại, Hướng Vi quay cửa kính xuống kêu mẹ.

Trần Mai cầm theo túi này túi nọ, quay đầu thấy con gái tươi cười nói: “Ôi chao, Vi Vi…”

Hướng Vi vội vàng mở cửa xuống xe, sau đó mở cửa cho mẹ ngồi vào, “Mẹ, sao mẹ không bảo con đi mua. Trời lạnh như thế này, sao không bắt xe mà đi.”

Trần Mai lên xe, cười nói: “Mẹ thấy không xa mấy. Lúc đầu chỉ là đi theo mọi người cho vui, không nghĩ sẽ mua nhiều thứ như vậy.”

Trần Mai quay đầu nói với Chu Thần Dật: “Chu Thần Dật, con gặp Vi Vi nhà dì ở đâu vậy?”

Chu Thần Dật vừa lái xe vừa nói: “Đúng lúc con qua nhà hàng bên kia gặp bạn bè nên gặp cô ấy ở đấy luôn.”

Đầu Hướng Vi đầy vạch đen, cái người này, có thể nói dối mà mặt cũng không đổi sắc. Hướng Vi hơi cấp bách, vội vàng chuyển đề tài. Trần Mai thấy con gái có vẻ nôn nóng, khuôn mặt có chút lúng túng, “Thần Dật, từ nhỏ tính tình của Vi Vi đã nôn nôn nóng nóng, con cũng đừng để ý.” Trần Mai nói lời này là bởi vì bà nhớ rõ anh và Hướng Vi vốn đã quen nhau từ nhỏ, nhưng quan hệ của Hướng Vi và hai anh em Hạo Triết không được thân thiết lắm, sợ hôm nay Vi Vi để lại ấn tượng xấu cho Chu Thần Dật, trong suy nghĩ của Trần Mai, đứa nhỏ Chu Thần Dật này rất tài giỏi, những người ở cùng với nó đều là thanh niên tài giỏi, nếu bảo Thần Dật giới thiệu một người cho con gái nhà mình chắc cũng là chủ ý hay.

Chu Thần Dật liếc mắt nhìn Hướng Vi một cái, thấy cô đang chu miệng, hai má phình ra rất thú vị, lại cười cười gật đầu, “Con người của Vi Vi rất ngay thẳng, rất tốt ạ!”

Trần Mai cười không khép miệng, “Cô con gái này, một mình ở Thượng Hải cách xa bọn dì như vậy, dì với bác Hướng của con rất lo lắng, bây giờ con cũng ở bên đó, dì nhờ con hãy chăm sóc Vi Vi giúp dì.”

Chu Thần Dật gật gật đầu, “Dì cứ yên tâm. Con sẽ chăm sóc tốt cho Vi Vi.”

Mặt Hướng Vi đỏ lên, mẹ cô còn không biết mối quan hệ bên trong đấy. Trần Mai thấy con gái ngượng ngùng, cười cười rồi cũng không nói gì thêm nữa.

Trần Mai ngồi phía sau, lấy đồ mình mua được ra nhìn, rất thỏa mãn, rồi đặt đồ sang bên cạnh, lại nhìn thấy khăn quàng cổ bằng len, Trần Mai cầm lên nhìn, đây không phải là cái khăn con gái đã đan vài ngày trước sao, Trần Mai nói: “Vi Vi, con đứa nhỏ này, sao lại vứt khăn quàng cổ lung tung như vậy hả?”

Nói xong lấy khăn quàng cổ gấp gọn lại cầm trong tay, mặt Hướng Vi đã muốn tái rồi, cực kỳ xấu hổ liếc mắt nhìn Chu Thần Dật một cái, Chu Thần Dật nhìn cô với ánh yên ổn, ý bảo cô đừng hoảng hốt.

Vốn tưởng chuyện này cứ như vậy là xong, ai ngờ lúc xuống xe, Trần Mai rướng người về phía trước vỗ vỗ vai con gái bảo cô xuống xe, rất không may bà đã nhìn thấy cái áo len mà Chu Thần Dật đang mặc trên người, sắc mặt lập tức khó coi. Trước kia thấy con gái đan cái áo len này rất vui vẻ, còn tưởng rằng nó đan áo cho ba nó, trong lòng rất vui vẻ, còn hỏi bà nó đã đan áo xong chưa? Nhưng trong nhà lại có nhiều chuyện bận bịu nên bà cũng quên hỏi.

Lúc trước, khi lên xe Chu Thần Dật đã cởi áo khoác ra, bây giờ thấy ánh mắt dì đang nhìn áo len mình đang mặc, trong lòng chỉ biết lần này không xong rồi. Nhưng sắc mặt vẫn bình thường như cũ lấy áo khoác mặc vào.

Trong lòng Hướng Vi nhảy dựng, “Mẹ, đến nơi rồi, chúng ta đi thôi.”

Âm vừa vang lên đã làm Trần Mai bừng tỉnh, Trần Mai xanh mặt, “Thần Dật, con nói cho dì biết, áo len này của con có phải do Vi Vi làm cho con không?”

Chu Thần Dật cũng không ngại ngùng, gật gật đầu, “Vâng, là Vi Vi làm cho con.”

Trần Mai cũng không phải người ngu ngốc, thấy con gái đang trừng mắt với Chu Thần Dật, Chu Thần Dật lại vuốt vuốt tay cô, thì lập tức biết chuyện gì đang xảy ra rồi. Trần Mai tức giận, mở cửa xe cũng không thèm để ý đến Hướng Vi mà bước đi luôn.

Hướng Vi liếc mắt nhìn Chu Thần Dật một cái, “Anh về trước đi, em đi theo mẹ em đã.” Nói xong mở cửa xe bước xuống, chạy chậm chậm đuổi theo Trần Mai.

“Mẹ… Mẹ đợi con với ạ!”

“Mẹ… Mẹ hãy nghe con nói…”

“…”

Vẻ mặt Trần Mai sa sầm trở về nhà, ném tất cả đồ đạc vừa mua lên mặt đất, ngồi trên ghế sa-lon trừng mắt nhìn Hướng Vi chằm chằm.

“Mẹ…” Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên Hướng Vi thấy vẻ mặt như thế này của mẹ, trong lòng có hơi sợ hãi.

“Mẹ, đừng gọi tôi là mẹ. Bây giờ cô trưởng thành rồi, cánh cứng cáp rồi mà, nên chuyện gì cũng lừa gạt chúng tôi. Nếu không phải hôm nay tôi nhìn thấy, thì cô tính đến chừng nào mới nói cho chúng tôi biết?”

“Mẹ… Mẹ đừng tức giận có được không, vốn dĩ con đã muốn nói với mẹ rồi, nhưng mà do gần đây vẫn chưa tìm được thời gian thích hợp…”

Trần Mai tức thì tức, nhưng thấy con gái chịu mềm nên tức giận trong lòng cũng tiêu tan đôi chút. Trần Mai lại hỏi: “Hai người yêu nhau bao lâu rồi?”

“Dạ gần một năm rồi…”

“Cái gì? Con… Con muốn chọc cho mẹ tức chết có phải không? Mẹ lại hỏi con, con với cậu ấy có sống chung không? Có ngủ với nhau không?”

Hướng Vi xấu hổ, vậy mà mẹ cô lại có thể hỏi thẳng chuyện này như vậy. Mặt Hướng Vi đỏ lên không nói chuyện, Trần Mai thấy cô như vậy lại càng tức giận hơn, “Nhất định đã xảy ra quan hệ rồi có đúng không hả?”

Hướng Vi đỏ mặt khẽ gật đầu một cái rồi rũ đầu xuống luôn. Trần Mai giơ tay lên muốn đánh cô, nhưng suy cho cùng thì đây cũng là con gái do mình nuôi lớn, làm sao có thể xuống tay được, chỉ đành phải thở dài, “Mọi việc đã thành ra như vậy rồi thì còn có thể làm gì được nữa, những chuyện sau này con không cần phải xen vào, cứ để hai nhà bàn bạc là được rồi. Trước khi làm đám cưới, mẹ không cho phép con và cậu ấy sống cùng một chỗ, biết chưa hả?”

Hướng Vi cố gắng để không đỏ mặt, “Mẹ, mẹ đừng nói cho ba biết chuyện này có được không ạ?”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy con còn không muốn cho ba con biết sao?”

“Không phải, mẹ. Ý con là chuyện con và anh ấy sống chung mẹ đừng nói cho ba biết có được không ạ?”

Trần Mai cũng biết ông xã rất yêu thương con gái, nói ông ấy thương con gái như mạng cũng không quá đáng, nếu để cho ông ấy biết hai đứa nhỏ này làm chuyện sai lầm, bất kể là đúng hay sai, sợ là sẽ trực tiếp chạy đến đánh cho Chu Thần Dật một trận mới thôi! Quả thật chuyện này nhất định phải giấu ông ấy, lại nói đứa nhỏ Chu Thần Dật kia mặc dù trầm lặng một chút, nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan, lúc này trong lòng Trần Mai đã sớm lấy lòng mẹ vợ xem mặt con rể càng xem càng hài lòng rồi. Trần Mai vỗ vỗ tay con gái, “Mẹ biết rồi…”

Vừa mới dứt lời, trong nhà liền vang lên tiếng điện thoại. Trần Mai liếc mắt nhìn Hướng Vi một cái, đứng dậy đi nghe điện thoại, “Alo…”

“Alo… Chị dâu hả, cái đó, em cũng đã nghe Thần Dật nói chuyện rồi, chị nói xem hai đứa nhỏ này… Chị dâu, tất cả là lỗi của Thần Dật nhà em nên chị cũng đừng trách Vi Vi nhà chị. Chị xem chuyện hai đứa nhỏ đã như vậy, hay là đám cưới này chúng ta gộp lại làm chung luôn không cần phải ngoằn nghoèo làm gì được không chị?.”

Trần Mai nói: “Ừ, tôi thật sự cũng nghĩ như vậy. Đợi ba Vi Vi trở về, tôi sẽ nói với ông ấy.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bây giờ em gọi điện thoại nói với ba Thần Dật một tiếng đã. Chị dâu, chị cũng đừng nói Vi Vi nữa nhé. Vi Vi là đứa nhỏ em nhìn nó lớn lên, là một cô bé rất tốt, Thần Dật nhà em có thể lấy được nó, là nhà em có phúc…”

Mặc dù Trần Mai vẫn chưa hết tức giận, nhưng khi nghe đối phương liên tục khen ngợi con gái nhà mình, Trần Mai cũng cảm thấy hơi lâng lâng, cúp điện thoại xong mà khóe miệng vẫn mang theo ý cười.

Hướng Vi đứng bên cạnh nhìn thấy, khóe miệng giật giật, tất cả mọi người đều thật là phúc hắc mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio