Kể từ lần trò chuyện với Duyên, đó lần đầu tiên trong đời cô đọc một cuốn sách tâm lý, lối hành văn cứng nhắc với hàng chục thuật ngữ chuyên ngành vô cùng nhàm chán khiến cô phải luôn tập chung cao độ, miệng Hân lẩm bẩm gì đó, tay còn lại cầm bút nắn nót viết ra từng nét chữ gọn gàng trên một cuốn sổ nhỏ.
"Ảnh hưởng của xã hội đối với sinh hoạt tinh thần cá nhân?".
Hân gãi gãi đầu, cái gì mà tư tưởng vị luận lí là tư tưởng của mọi rợ? Tư tưởng khuyết luận là tư tưởng chưa bị chịu ảnh hưởng bởi xã hội? Những câu chữ này làm cô nhớ đến môn triết học ở trường đại học, nghe giảng mà cứ như nước đổ đầu vịt, chả đọng lại chữ nào vào đầu. Cây lúa là phủ định của hạt lúa?? Vật chất quyết định ý thức hay ý thức quyết định vật chất?? Là sự vận động chung nhất về các quy luật??
Trong khi cô còn đang sầu não về mấy tư tưởng xã hội, Trần Khả Hân vô tình đọc được một đoạn trích của Emile Durkheim, là một nhà xã hội học người Pháp.
"Nhờ có xã hội mà chúng ta có kí ức, biết phát minh, suy nghĩ, phán đoán, luận lí được và loại bỏ những cái thấp hèn hiện tại để bước vào những lí tưởng cao siêu tốt đẹp. Nếu vứt bỏ đời sống cộng đồng đi, sẽ không còn gì để phân biệt con người với súc vật".
Đồng chí nói hay lắm! Nhờ có phát ngôn thế kỉ của đồng chí mà biết bao thế hệ con em bị liệt môn này. Hân thở dài, nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng con người thời nay thật sự không thể sống nếu thiếu cộng đồng, kể cả từ thời tiền sử loài vượn cổ cũng sống theo bầy đàn, chúng tụ họp lại và cũng lập nên một gia đình, bảo vệ và đùm bọc lẫn nhau, dù trải qua bao nhiêu năm cũng không thể thay đổi.
Xã hội càng tân tiến, con người ngày một lạnh nhạt, họ sẽ chỉ phụ thuộc vào một môi trường lành mạnh, an toàn như gia đình, bạn bè. Rồi sẵn sàng lợi dụng những cá nhân đem lại lợi ích cho chính bản thân họ.
Vậy ra là Vân thường đọc mấy thứ này sao? Em ấy thật kiên nhẫn. Mặc dù Hân nghĩ thế, nhưng đấy làm gì phải kiên nhẫn đâu, em ấy là đang "chữa bệnh" mà. Những người sinh ra và lớn lên trong một môi trường bất hạnh và độc hại, họ tìm đến tâm lý học như một cách tự chữa trị cho sự thiếu vắng tình cảm trong tâm hồn mình.
Có lẽ Vân vốn đã biết bản thân mình có vấn đề từ sớm, thế nên em ấy đã cố gắng tìm hiểu về những thứ này, sử dụng phương pháp trị liệu về nhận thức hành vi để tự chữa trị cho chính căn bệnh của mình. Em ấy cũng như bao người khác, cố gắng tìm cách để quay trở lại bình thường nhưng cuối cũng căn bệnh lại trở nên tệ hơn, từ tâm lý thành tâm thần.
Phải làm sao để có thể hiểu hơn về em đây.
Cả đêm trằn trọc không yên, Hân bắt đầu suy nghĩ lại lý do vì sao cô lại thích Vân. Sống một mình tại thành phố lạ lẫm, cảm giác cô quạnh luôn làm cô thấy bất an, nhưng không phải vì vậy mà cô thích Vân, cô không phải là loại đói bụng ăn quàng. Có lẽ điều cô thích ở em ấy... chính là cảm giác an toàn mà Vân đem lại, cái cảm giác mà bản thân chưa từng có ấy khiến Hân khao khát được bên cạnh Vân.
Từ giọng nói cho đến gương mặt ấy đã khắc sâu trong tiềm thức cô, chắc chắn đây là lần đầu tiên cô thấy một người kì lạ như Vân, ấy vậy mà trong cô luôn tồn tại một cảm giác thân thuộc. Như thể...cả hai đã từng quen, nhớ đến cái ngày cô bị kẹt trong căn nhà số kia với Vân, dù có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng đều trong tình trạng hoảng loạn hết thôi.
Hân không tự nhận bản thân mình mạnh mẽ thậm chí dùng từ hèn nhát để miêu tả cô cũng không sai đâu, cô muốn một cuộc sống bình thường như bao người khác, cũng muốn yêu một ai đó rồi cùng bên nhau lâu dài, vậy nên khi gặp chuyện kinh dị như này cô cảm thấy mình như muốn phát điên lên.
"Em sẽ đưa chị ra khỏi đây. Vậy nên Hân đừng sợ".
Rốt cuộc Vân lấy đâu ra sự tự tin đấy? Em cũng đang rất sợ phải không? Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại tiếp thêm nhiều dũng khí cho cô, một người con gái tưởng như rất dịu dàng và trông có chút nhu nhược lại có sự kiên cường không ai có thể so sánh. Chính bản thân em cũng đang bị đau đớn tra tấn kia mà, tại sao lại cố trở thành một người mạnh mẽ, em có thể bỏ trốn hoặc la hét cho nhẹ nhõm cũng không sao cả.
Nhưng khác với Hân, em ấy là một người có trách nhiệm với bản thân và những người xung quanh, cô cảm thấy rất tự ti trước hào quang của Vân, thật kì lạ làm sao? Vân như trở thành một ngôi sao trên bầu trời tăm tối, dù không tỏa sáng như ánh trăng nhưng em là ngôi sao dẫn lối cho cô. Nhưng tại sao cô lại luôn phải nhìn vào mặt tốt trong con người em ấy chứ? Vậy còn nơi chưa bao giờ được chiếu sáng thì sao?
Đó là lần đầu tiên, cô muốn trở nên thành một chỗ dựa vựng chắc cho một ai đó. Hân không tin Vân là một con người vô cảm, nếu không có cảm xúc thì em cũng không có bệnh tâm lý, cô muốn chứng kiến khung cảnh em trở thành một "con người" đúng nghĩa! Không phải là bắt chước một người bình thường.
_____________
"Nghe bảo là đợt này là tuyển thêm nhân sự về công ty mẹ. Lần này mày tính sao?".
Ngọc nghiêng đầu nhìn Hân, một lúc sau lại liếc mắt nhìn ngó xung quanh như muốn tìm kiếm một người nào đó. Hân còn đang thơ thẩn, cô còn đang đau đầu suy nghĩ cách để tiếp cận Vân mà không bị nghi ngờ, nghe Ngọc nói vậy thì Hân giật mình, chợt cô nghĩ tới chuyện mấy năm về trước.
"Cũng tại vì chuyện này mà mày với Nhung cãi nhau ghê lắm đúng không?". Ngọc lơ đãng hỏi.
Hân ủ rũ gật đầu, thực ra bốn người bọn họ học cùng một trường đại học lại còn cùng một chuyên ngành nữa chứ, trong đó thì Hân và Nhung là hai sinh viên có thành tích ưu tú nhất. Giáo sư cũng vô cùng ưu ái hai người bọn họ, đến năm hai đại học, có một lần trường học đưa ra đề suất gửi học viên qua một tập đoàn có tiếng tại Anh để thực tập trong năm, vốn là chỉ có suất, khi đó Hân với Nhung được đề cử nhưng đến cuối cùng Hân lại từ bỏ, mọi người ai cũng lên tiếng khuyên ngăn nhưng Hân chỉ bảo rằng lý do cá nhân nên không thể suất ngoại.
Khi đó Nhung vô cùng tức giận, hai người bọn họ đã xảy ra tranh chấp lớn, hơn một năm trời cũng không nói chuyện lại, suất học của Hân được trao lại cho Thu. Sau khi trở lại sau năm suất ngoại lúc đó Hân với Nhung mới làm lành, mà ai hỏi tới bọn họ cũng chỉ ầm ờ cho qua, đến tận bây giờ Ngọc vẫn chẳng biết lý do Hân từ bỏ.
Cho đến tận bây giờ, trong đám người bọn họ Nhung vẫn luôn là một người ưu tú nhất, tuy Hân không được làm tại công ty mẹ nhưng giám đốc phòng vẫn luôn giành những lời có cánh cho Hân, cô ấy được nhiều đồng nghiệp trong phòng khen ngợi. Nhớ lại cái thời còn đi học, hai người bọn họ luôn tranh giành hạng nhất, lúc nào hai cái tên ấy vẫn sát cạnh nhau, không một ai lấy được hai hạng đầu toàn khối, đến lúc tốt nghiệp rồi thi thoảng câu chuyện này vẫn được bọn họ lấy ra trêu Hân với Nhung.
"Ừ...lần này tao cũng không chắc nữa". Hân thấp giọng đáp.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của Hân, Ngọc cũng không đành lòng nói nặng, có lẽ mâu thuẫn giữa Hân và Nhung vô cùng to lớn, nếu không thì hai người đó cũng chẳng cãi nhau lớn đến vậy.
"Tuy tao không biết tại sao mày lại từ bỏ giữa chừng như vậy nhưng tao nghĩ mày nên chuyển về công ty mẹ đi, môi trường đó hợp với mày hơn".
"Mày không hiểu à? Tao đã nói là--".
Chưa đợi cô nói hết câu, Ngọc đã lấy tay bịt miệng Hân, nghiêm túc nói.
"Nếu như mày muốn cải thiện cuộc sống hiện tại của mình thì mày phải trở nên tài giỏi lên. Có nhiều tiền hơn để bố mẹ mày không cần phải đi làm ruộng nữa, hoặc ít nhất...phải trở thành người có thể đứng bên cạnh Vân".
Hân mở to mắt nhìn Ngọc, cô chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ.
"Vân là một người tài giỏi, cái đấy ai nhìn vào cũng biết. Mày không muốn thay đổi sao?".
Ngọc thu tay lại, cô khinh bỉ nhìn Hân, tại sao lúc học thì nó giỏi thế mà cứ đến yêu đương là lại ngu thế nhỉ?
"Tao...tao sẽ suy nghĩ".
"Đừng lo lắng quá, Vân là nghệ sĩ bên nước ngoài đúng không? Hai người kiểu gì chả gặp nhau".
Hân gật đầu, trong con ngươi tỏa sáng lấp lánh, Ngọc cười khẽ, phải thế chứ lị!
__________
Có công mài sắt, có ngày nên kim, Hân đứng trước cửa nhà của Vân do dự hồi lâu mới chịu gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng bước chân đều đều, cánh cửa dần mở ra một khe nhỏ, một gương mặt xinh đẹp ló đầu ra nhìn, thấy người tới là Hân thì hơi bất ngờ, Vân vội vã nói.
"Ơ, Hân đấy à! Chị qua chơi sao? Chị vào nhà ngồi đi". Vân đứng gọn sang một bên, nhường một khoảng lớn cho Hân.
"À...ừ em! Chị tình cờ đi ngang qua đây nên tiện thể qua chào hỏi luôn".
Bởi vì cô đến không báo trước nên nhìn Vân khá lúng túng, Vân đặt một đống giấy tờ gì đó lên laptop rồi cẩn thận đem đi.
"Ôi chết!".
Hàng loạt đống giấy vụn trượt khỏi laptop, Vân vội vàng ngồi xuống nhặt giấy, Hân luống cuống gom lại, Bánh Mì chui ra khỏi ổ, nó chẳng những chẳng giúp mà còn gạt mấy tờ vào sâu trong gầm tủ, bị Vân quát mấy cái mới ngoáy đuôi đi ra chỗ khác, Hân phải khó khăn lắm mới thu lại hết đống giấy kia.
"Đây Vân, có mấy tờ hơi bẩn một tí".
Vân nói câu cảm ơn, cô đưa tay ra nhận lấy nhưng vô tình chạm vào bàn tay của Hân, một dòng điện tê dại xoẹt qua làm Vân sởn da gà, trái tim bỗng đập nhanh dữ dội nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Ban nãy Hân có vô tình lướt qua số liệu trên tờ giấy của Vân, đống đấy là số liệu doanh thu đúng không? Nhạc sĩ có liên quan gì đến kinh doanh à?
Đợi một lúc mới thấy Vân bước ra khỏi phòng ngủ, dưới chân có Bánh Mì lẽo đẽo đi theo sau, trên người Vân mặc váy liền thân dài, kín đáo hơn mấy bộ váy ngủ trước kia nhiều, thời tiết cũng bắt đầu sang thu, chả mấy khi nữa lại lạnh. Mái tóc thả xõa tự nhiên, trên mặt không đeo gọng kính vàng thường ngày, cô mỉm cười nhẹ với Hân rồi từ từ đến gần. Hân đột nhiên thấy hơi lo lắng, cô vò vò vạt áo để che dấu sự hồi hộp.
"Ở bên ngoài có nóng không? Mấy ngày nay thời tiết nắng mưa thất thường mãi".
Giờ mới nhận ra là cách cô mở đầu câu chuyện quá gượng gạo! Vân hỏi xong mới thấy xấu hổ, nhưng không hỏi gì lại càng khó xử hơn!
"Không nóng lắm đâu, nhưng cũng hơi nhức đầu. Vân nhớ cẩn thận kẻo ốm".
"Vâng....".
Sau đó là một hồi im lặng, không ai chịu lên tiếng, bầu không khí vô cùng gượng gạo, Hân vắt kiệt não để suy nghĩ những câu hỏi tiếp theo, vận dụng toàn bộ chất xám của học sinh chuyên Văn để mở đầu câu chuyện. Vân cười khẽ, cô xoa xoa cằm Bánh Mì rồi nói.
"Lâu lâu chị qua chơi làm em vui lắm đấy. Haiz, ở một mình em cũng hơi buồn".
"Sao em không thử ra ngoài dạo chơi một tí? Đương nhiên nếu em không phiền...chị có thể chơi cùng em" Hân ngập ngừng hỏi, Vân như không chú ý đến, cô nằm xụi lơ trên ghế, ủ rũ nói.
"Tháng cô hồn khó chịu lắm! Em không dám bén mảng ra ngoài".
Hân "à" một tiếng, em ấy nhìn được những thứ mắt người không thể thấy, vậy chắc tháng này em ấy cô đơn lắm. Cơ hội đến rồi!
"Thế nếu em muốn mua thực phẩm hay vật dụng cần thiết phải làm sao đây?".
"Em cũng đang sầu não lắm chứ. Chả biết phải làm sao giờ, em định đặt trên mạng nhưng sợ lừa đảo".
Cô cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, dù không muốn nhưng nhiều lúc cũng phải cố gắng ra ngoài, mỗi lần như thế đều nghiêm trọng như đi đánh giặc, Vân lúc nào trở về cũng trong tình trạng kiệt sức, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô đang luyện tập chạy cự li ngắn.
"Hay là để chị giúp em nhé! Vân cần gì cứ gọi một tiếng là chị tới liền!".
Vân mở to mắt nhìn Hân chằm chằm, có ai lại muốn làm chân chạy vặt cho người khác không? Chắc chỉ có mỗi Hân mới nghĩ như thế.
"Nhưng Hân ở xa khu này mà. Chạy qua chạy lại cũng không phải là cách hay đâu".
"Chị không phiền đâu!".
Chị không phiền nhưng em ngại! Vân ngồi day day thái dương, từ hôm cô "vô tình" đọc một bài viết trên mạng về "dấu hiệu bạn đã yêu một người", có lẽ đó là lý do tại sao Vân cảm thấy hơi ngượng ngùng khi đối mặt với Hân, có thể hiểu là cô đang tránh né Hân bởi vì cô cảm thấy hai người không thể! Vân cũng chưa đủ can đảm để bắt đầu một mối quan hệ nào đó trong tương lai, đâu ai có thể dễ dàng chấp nhận được con người cô.
"Nếu như chị chuyển đến nơi gần hơn thì tiện rồi".
Hân chậm rãi gật đầu, cô cũng đang có ý định chuyển nhà, khu chung cư cô ở bây giờ cũng khá lâu rồi, vừa cũ nát lại hay cắt điện, cách âm không tốt lại hay gặp vấn đề vệ sinh, với cả từ sau hôm căn nhà đến giờ, Trần Khả Hân vẫn còn thấy hơi sợ nên vốn đã ấp ủ ý định đó từ lâu nhưng chưa tìm được chỗ ở thích hợp. Nay được Vân gợi ý thì ý định đó lại bắt đầu rục rịch.
"Chị cũng tính mua nhà khác. Hay là chọn một nơi gần đây nhỉ?".
"Em nghĩ chị nên chuyển nhà. Nơi đấy cũng hơi u ám, nhìn vào sởn cả da gà".
Hân cười cười, cô với Vân cùng nhau trò chuyện cả buổi, lúc cô nói bản thân đang tìm hiểu thêm về lĩnh vực tâm lý học cho Vân nghe, biểu cảm vui vẻ của em ấy làm Hân thở phào nhẹ nhõm, Vân liên tục chia sẻ cảm nghĩ của mình về việc này, thậm chí còn bắt lỗi lỗ hổng trong nghiên cứu của người khác. Cuộc trò chuyện bình thường liền chuyển biến thành chủ đề nghiên cứu.
"Muộn thế này rồi sao! Xin lỗi Hân nhé, giữ chị lại lâu quá".
Vân nhìn đồng hồ đã điểm h tối mà cười ngượng ngùng với Hân, có lẽ cô nói hơi nhiều, không biết Hân có cảm thấy phiền không?
"Thôi kệ đi, ban nãy mình nói tới đoạn nào rồi nhỉ?".
Cô còn muốn ngắm nụ cười của Vân thêm một lúc nữa, quan trọng gì giờ giấc đâu. Vân lắc lắc đầu, ngồi từ nãy tới giờ cũng ê hết cả mông rồi.
"Quá giờ cơm tối rồi, hay là Hân ở lại ăn cơm đã rồi mới về?".
"Ngại quá! Nếu em nói vậy thì chị xin phép, em cần giúp gì không?". Trần Khả Hân không thèm khách sáo, cô sợ Vân đổi ý nên tỏ vẻ muốn phụ giúp.
Vân gật đầu hai cái rồi bước vào phòng bếp, đeo tạp dề lên rồi buộc gọn tóc sau đầu. Cô lấy một miếng thịt tươi trong tủ lạnh ra, quay sang nói với Hân.
"Vậy chị cắt thành miếng nhỏ cho em nha. Hân có ghét ăn món nào không?".
"Chị không kén ăn, dễ nuôi lắm em". "Vậy nên em nuôi chị đi" Hân âm thầm bổ sung.
Dễ nuôi lắm à, Vân tưởng tượng đến hình ảnh Hân bị vỗ béo mà cười thầm, nên hôm nay cô quyết định làm nhiều món hơn thường ngày. Mặc dù hai người làm vẫn nhanh hơn một nhưng chen chúc trong cùng một căn bếp cũng hơi chật hẹp. Vân nhờ Hân dọn dẹp qua bàn và cho Bánh Mì ăn trước, còn cô thì tự lo liệu mọi thứ trong nhà bếp.
Đợi một lúc cũng không thấy Hân quay lại, Vân lấy làm lạ, cô giảm nhỏ lửa của bếp điện đi rồi thò đầu ra ngoài nhìn thử. Hân tay cầm đồ chơi cho mèo, đùa nghịch với Bánh Mì đến quên trời quên đất.
"È hèm, mèo ăn chưa?".
Vân khoanh tay đứng nhìn, Hân cười xấu hổ rồi ôm nó ra chỗ đựng hạt mèo. Đúng là không phải ai cũng thoát kiếp làm sen, cám dỗ quá lớn.
Bữa cơm trôi qua cũng không quá nhàm chán, Vân đem bát bỏ vào máy rửa bát rồi quay lại. Hân nhìn thấy trong góc tường dựng hộp đàn violin, đột nhiên nổi lên hứng thú mà hỏi chuyện.
"Vân chơi đàn giỏi thật đấy! Ngoài vĩ cầm ra, em còn biết chơi loại nhạc cụ nào khác không?".
Vân gật đầu, cô dù sao cũng từng học ở trường nghệ thuật, khiếu sáng tạo cũng không đến nỗi nào.
"Em có nhiều tài lẻ lắm. Dù không giỏi hoàn toàn nhưng cũng gọi là biết".
"Thật á! Cho chị xem với được không?".
Vân giơ dấu tay ok với Trần Khả Hân, sau đó vội vã vào phòng lấy đồ nghề ra sử dụng. Vân lấy balisong được dùng để tập luyện ra, ngồi xuống bên cạnh.
"Em chỉ biết mấy mánh thôi, chị nhìn kĩ nhé".
Vân cầm một bên tay cầm rồi thực hiện một loạt động tác xoay dao vòng vòng, trông khá điêu luyện mặc dù thi thoảng bị đập vào tay, nhưng cũng thật may mắn đây là đồ chơi, nếu là hàng thật thì nguy hiểm quá,
"Đây là trick alpha rotation, còn đây là around rotation. Hân muốn thử không?".
Lần đầu tiên cô thử đồ chơi kiểu này, Hân cầm một chút rồi xoay xoay như đúng rồi, thế mà cũng được tính là một trick, Vân nói trò này dễ chơi lắm, chơi lâu là thành pro rồi.
"Lá bài biến mất!".
"Đồng xu biết đi!".
"Quay bút trong giờ học!".
"Từ hư không lấy cả bộ bài!".
"Bẻ cong thìa nè!". Hân ngồi vỗ tay đôm đốp, nhìn không khác gì mấy ảo thuật gia đường phố luôn á!
"Còn mấy trò nữa nhưng cần có nhiều đạo cụ phức tạp khác".
"Cứ như đi xem ảo thuật ấy Vân".
Vân lấy cây đũa phép, vẩy một cái thành một bó hoa rồi ném cho Hân. Cô mệt mỏi nằm rũ người trên sofa mà Hân còn đang tò mò mấy thứ đạo cụ kia.
"Vân biết nhiều thứ thật".
"Lần tới em chỉ chị cách kéo đàn vĩ cầm nhá".
Hai mắt Hân sáng lên, bởi vì cô chưa từng được chơi nhạc cụ nào trước đây nên nhiều lúc cũng sinh ra ngưỡng mộ với mấy người biết chơi nhạc, cô vui vẻ đồng ý, cả hai nói một vài câu rồi Hân trở về nhà, trước khi Hân ra khỏi cửa Vân vội nói.
"Hôm nay trò chuyện với chị vui lắm....lần tới cùng bàn đến Carl Jung nhé?".
Hân gật đầu mỉm cười, trên đường xuống bãi đỗ xe còn nhảy chân sáo, Vân nhìn qua cửa kính, đợi cho đến khi bóng hình nhỏ bé kia ra khỏi cổng khu mới an tâm kéo rèm lại.
Nhìn một đống đạo cụ ảo thuật bày la liệt trên bàn, Vân mới bật cười vì mình còn giữ nhiều thứ nhảm nhí đến vậy. Nếu không phải Hân đến chơi, chắc cô quên đi sự tồn tại của đống đó mất.