Gần sáu giờ tối thì ngoài trời đã bắt đầu mưa tầm tã, thời tiết rất thích hợp để thất tình, Hân ngẩn người nhìn màn hình máy tính xuất với những số liệu phức tạp, không thể tập trung vào công việc, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hình bóng của một người con gái duy nhất, đặc biệt là biểu cảm vừa khóc vừa cười đó. Điện thoại đặt trên bàn không một cuộc gọi hay tin nhắn, em ấy cứ thế mà bỏ quên cô. Vừa nghĩ đến, Hân lại bắt đầu tủi thân, Ngọc nghe thấy có tiếng sụt sịt bên cạnh, cô nhanh chóng gạt hộp khăn giấy sang, đưa mắt nhìn thời tiết âm u qua cửa kính rồi nói.
"Cố lên bé, sắp tan làm rồi".
Hân gật đầu, lấy khăn giấy lau nước mắt rồi tiếp tục công việc, Ngọc thấy Hân như vậy thì khẽ thở dài một hơi, cô thật không ngờ cái đứa đô con nhất nhóm mà lại có tâm hồn mong manh dễ vỡ đến vậy. Tình yêu mà, phải xuất phát từ sự tự nguyện của cả hai phía chứ không phải ép buộc.
Làm được một lúc thì hết giờ hành chính, ai nấy đều bận rộn chuẩn bị ra về, người xấu số hơn là ở lại tăng ca, Ngọc dẫn Hân ra quán bia hơi gần công ty, Nhung đến cuối cùng vì kẹt xe, Ngọc ban đầu còn tưởng mình và Hân là hai người đến đầu tiên nhưng có vẻ không phải rồi. Từ xa đã thấy bóng dáng Thu ngồi lì trong góc khuất, vừa nhìn thấy Ngọc bước vào, Thu nở một nụ cười tươi nhưng rất nhanh đã biến mất. Ngọc cũng để ý đến biểu cảm trên mặt của Thu, cô bĩnh tĩnh lướt qua người kia rồi ngồi xuống một chỗ cách xa Thu nhất, Hân thì lại không để ý đến hai người vừa ngồi xuống đã đòi rượu.
"Hôm nay tao phải uống cho say để quên đi nỗi buồn này, bọn mày đừng cản tao!".
"Ừ, có ai nói gì đâu?". Thu cúi đầu uống một ngụm nước, nghe Hân nói xong thì chậm rãi đáp.
Vừa dứt lời, bài "Buồn làm chi em ơi" vang lên, cái tay đang cầm cốc nước của Thu khựng lại chốc lát, cô ngượng ngùng quay đầu đi, gương mặt Ngọc đỏ bừng vì nén cười, Hân cắn môi, bắt đầu rưng rưng nước mắt, thấy vậy Ngọc vội vội vàng vàng đứng lên rồi nói.
"Để tao bảo họ đổi bài khác cho! Đừng khóc mà bạn tôi!".
"Đợi lâu chưa! Trời mưa to khϊếp". Nhung vừa bước vào quán đã thấy ba người bọn họ ngồi một chỗ trong góc, Nhung đến ngồi cạnh Thu, tay phủi đi mấy hạt mưa dính trên quần áo, thấy không ai trả lời cô liền ngẩng đầu lên nhìn thì thấy gương mặt buồn rầu như bún thiu của Hân, Thu bên cạnh cứ rướn cả người ngó nghiêng về phía Ngọc, lúc này cô mới hiểu thế nào là lạc loài, tự dưng lại thấy hối hận vì đã đến gặp bọn này.
"Ê! Tập trung một tí xem nào?". Nhung bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở.
"Tập trung vào cái gì? Vụ con Hân thất tình á?". Thu không biết là vô tình hay là cố ý mà còn thản nhiên nói ra.
Hân nghe xong thì nước mắt chảy thành giọt, cô gục đầu xuống bàn khóc. Nhung với Ngọc cùng lúc quay sang lườm Thu. Ngọc đứng dậy đi lấy đồ ăn tiện thể lấy thêm khăn giấy, Thu nhẹ nhàng xoa đầu Hân an ủi.
"Tao xin lỗi, đừng khóc nữa được không? Bây giờ mày phải nói thì bọn tao mới giải quyết được vấn đề cho mày chứ." Nói thì văn vở vậy nhưng Thu lại quay qua hỏi Nhung "Mà con này thích ai thế?"
"Là Vân đấy". Nhung thản nhiên trả lời con ngáo trước mặt.
Thu mở to mắt nhìn Nhung rồi lại nhìn Hân, ô vậy là cong rồi à? Kiểu gì mà hay vậy?
"Đang nói đến cái gì đấy?" Ngọc quay trở lại với đĩa đồ ăn trên tay, Thu nhanh chóng đứng dậy đỡ cho Ngọc, cô cũng chạy đi lấy mấy chai rượu thay Ngọc mà chẳng thấy Ngọc ho he gì cả, Thu chợt thấy thất vọng đôi chút.
"Lí do Hân cong". Nhung bật một lon bia rồi chuyền qua cho Hân.
Ngọc cảm thấy khá hứng thú với chủ đề này, chẳng mấy chốc cả ba người đã suy đoán được vô số lý do Vân từ chối Hân, Hân ngồi thu mình trong góc, lấy điện thoại ra ngắm ảnh chụp của Vân. Ảnh chụp chung của hai người rất ít, chỉ có một tấm hồi đi chơi công viên, còn lại toàn là chụp lén, đúng là từ trước đến giờ cả hai cũng không quá thân, vậy mà cô còn ảo tưởng mình có một vị trí nào đó trong tim Vân, vội vội vàng vàng tỏ tình trong khi không thể đảm bảo cho em một cái gì cả, liệu Vân có hiểu nhầm cô là một tay chơi không? Hân thở dài, phải chăng yêu em ấy quá khó khăn? Lẽ ra kiểu người như Vân nên cô đơn suốt đời? Nếu bây giờ cô từ bỏ thì mọi thứ có phải là lựa chọn đúng đắn? Nếu từ bỏ, cô còn thể sống bình yên như bao người.
Nhưng còn Vân? Em có thể được một phần như cô sao? Nếu em lại tự kết liễu chính mình lần nữa thì sao? Trong quá khứ em ấy đã làm vậy nhưng lần này sẽ có người cứu em không? Hân len lén lau nước mắt, cô đâu phải thánh nhân thấy ai cũng cứu, cũng không có tấm lòng vị tha cao cả như Phật Tổ Như Lai hay Chúa Jesus, cô cũng nhỏ bé và bình thường như bao người, tiện thì giúp mà không thì thôi. Vậy mà từ tận đáy lòng, cô lại ước mình có những khả năng ấy nhưng sẽ chỉ dành riêng cho Vân. Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng chưa được lâu, rượu vừa lên là Hân lao đầu vào uống, vừa khóc sướt mướt vừa kể lể chuyện bị từ chối tình cảm.
"Tao có phải mình đồng da sắt đo đâu? Tao cũng biết đau chứ!". Hân vừa rưng rưng vừa gào lên.
"Ờ rồi rồi, ăn đi không tí nữa lại cồn ruột".
Cả ba thay nhau an ủi Hân nhưng khó hiểu nhất là dù có say đến quên trời quên đất thì Hân vẫn giữ kín như bưng chuyện cá nhân của Vân, cả ba đều muốn biết tính cách hoặc tình sử của Vân ra sao nhưng vì lí do nào đó mà Hân không chịu kể rồi bắt đầu đánh trống lảng.
__________________
Gần nửa đêm, Vân không những không đi nghỉ ngơi mà còn phải đón tiếp vị khách không mời mà đến, Duyên ngồi ôm Bánh Mì vào lòng, trước sau cũng chỉ chú ý nghịch con mèo đang lim dim buồn ngủ. Vân nhìn đồng hồ hồi lâu, trông cô chẳng có vẻ mệt mỏi gì, Duyên nhìn gương mặt vô cảm của Vân mới lên tiếng hỏi.
"Sao lại từ chối cô ấy?".
"Hân kể à?" Vân cau mày khó chịu nhìn Duyên.
"Không, đi ăn thì vô tình gặp nhóm bạn của chị Hân nghe loáng thoáng là thất tình nên đoán được".
Cũng không phải Duyên cố tình đi theo hay gì cả, thực sự chỉ là trùng hợp gặp nhau ở quán thôi, có lẽ nhóm của Hân thì không để ý đến Duyên đang ngồi sát vách nên nói chuyện chả kiêng nể gì cả, thấy Hân vừa nốc rượu vừa khóc sướt mướt nên cô dám chắc trên mười là bị từ chối mà mọi người xung quanh đều biết Hân thích ai chỉ có người trong cuộc là không biết.
"Giờ muốn gì?". Vân quay đầu nhìn Duyên.
"Đi chữa bệnh đi, lần này làm cho đàng hoàng vào". Duyên bình tĩnh đáp.
Vân mặt mày cau có, bỗng cô chợt nhớ lại chuyện lúc sáng, biểu cảm vừa thất vọng vừa khổ sở của Hân hiện lên trong tâm trí cô, Vân như bị dính thuốc tê toàn thân, không đau không buồn, bất lực chịu đựng cảm giác day dứt này. Duyên nhìn dáng vẻ trầm mặc Vân, trong lòng buồn rầu không thôi, cô biết rằng một khi đã mắc bệnh tâm lí là lúc phải từ biệt với hạnh phúc, bởi căn bệnh sẽ không bao giờ biến mất, nó chỉ có thể trở nên nhẹ hoặc nặng, cả hai người đều là những nạn nhân xấu số, chính vì vậy nên nhiều lúc cô cũng lo sợ bệnh mình sẽ trở nên nặng hơn vào một ngày không xa, thậm chí Vân còn chưa thực sự khỏi bệnh mà đã tự ý rời đi, cô lựa chọn che giấu, diễn vai một người bình thường rồi tự cho rằng chính bản thân mình cũng bình thường.
Người bị tê liệt cảm xúc như Vân rất khó mở lòng, chai lì về mặt tinh thần lẫn thể xác, không thể kết nối cảm xúc của mình, không có khả năng sống, học hỏi hoặc trải nghiệm vẻ đẹp, chiều sâu của cuộc sống. Điều này hoàn toàn bình thường, đối với những người đã biến nỗi đau thành thói quen, một khi mất đi thói quen sẽ khiến họ khổ sở, họ trở nên điên loạn.
"Tôi không hiểu... tại sao lại như vậy, tôi..."
"Cô sợ tình cảm của Hân chỉ là đồng cảm đúng không?". Duyên ngắt lời Vân, vừa nghe xong thì cả người của Vân run bần bật.
"Đến bây giờ cô vẫn nghĩ "Đồng cảm là một cách nói mỹ miều khác của từ thương hại" sao?".
Vân mím chặt môi, hai chân mày nhíu chặt vào nhau, bàn tay phải đặt trên bắp đùi được băng bó cẩn thận nhưng sau khi nghe câu nói của Duyên mà bị nắm đến trắng bệnh, băng gạc màu trắng thấm li ti giọt máu đỏ. Lời mỉa mai kia của Duyên, thực chất Vân mới là người nói ra đầu tiên, chỉ là cô không ngờ mình sẽ có ngày bị chính lời nói của mình làm cho cứng họng. Duyên đến đây cũng không có ý định khuyên nhủ chuyện tình cảm của người khác, cô chỉ muốn xác nhận câu trả lời kia có thật là đáp án chính xác hay không? Bởi vì cô cảm nhận được, Vân có rung động với Hân.
"Theo cô... "yêu" là gì?". Duyên giật mình nhìn Vân, trong đầu lướt qua gương mặt của Nhung, khóe miệng dần cong lên rồi biến thành một nụ cười rạng rỡ.
"Cái đấy cô phải tự tìm hiểu".
"Nhưng... "
"Thật nực cười khi họ lấy bản thân mình ra làm ví dụ cho cuộc đời của người khác". Duyên mỉm cười nhìn Vân.
Vân á khẩu, đây vẫn là câu nói của cô. Duyên cười thầm trong lòng, hiếm khi nhìn thấy Vân rơi vào tình cảnh đuối lý như vậy! Thật thú vị. Trong lúc Vân còn đang vò đầu bứt tai nhớ lại xem mình có phát ngôn câu nào tự hủy không thì tiếng chuông điện thoại đã đánh tan suy nghĩ của cô. Vân liếc mắt nhìn qua, không ngờ người gọi cho cô lại là Hân, chần chừ trong giây lát, trong lúc cô còn đang phân vân không biết nên nhận hay không thì Duyên đã nhanh chóng đẩy điện thoại đến trước mặt cô, cười khúc khích nói.
"Nhìn đi, ai gọi đây".
Vẻ mặt lúng túng của Vân nhanh chóng thay đổi thành mặt lạnh, cô cầm điện thoại lên đặt bên tai, lấy bàn tay che miệng, trừng mắt với gương mặt hóng hớt của Duyên. Vân hạ thấp tông giọng xuống một chút, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, điềm đạm nhất có thể.
"Alo?"
Đầu bên kia vô cùng ồn ào, âm nhạc với giọng hát như đang gào rú khiến người nghe sởn da gà, Vân bị tiếng mic rè làm đau màng nhĩ, cô đưa điện thoại ra xa một chút, đợi cho hết tiếng ồn mới đặt bên tai, một lần nữa nói "alo".
"Em đợi... chị một chút... nhé?".
Giọng của Hân lè nhà lè nhè như người say xỉn, ngắt ngứ nhiều đoạn nhưng vấn ghép thành một câu hoàn chỉnh. Duyên tự giác đứng dậy ra về, phận sự của cô đến đây là xong, chuyện còn lại phải để hai người họ tự giải quyết với nhau. Vân ngẩn người, khóe môi giật giật như muốn tạo thành một nụ cười nhưng cô không làm được, Hân càng như vậy, cô càng thêm khổ sở, đây giống như một giấc mơ, thay vì tận hưởng niềm hạnh phúc ngắn ngủi này thì cô lại bị nỗi sợ mang tên "hiện thực" nhấn chìm.
"Đợi gì?".
Hân không nghe thấy câu trả hỏi của Vân vì xung quanh quá ồn ào, cô vẫn tiếp tục lải nhải một mình rồi dần trở nên xúc động, đây là lần thứ mấy cô muốn khóc trong ngày rồi? Chẳng nhẽ từ trước đến nay tuyến lệ của cô luôn nhiều như này sao?
"Vân không được khóc nữa nhé, chị sẽ đau". Dừng lại một chút, Hân nói tiếp.
"Nhưng nếu em cảm thấy mình trống rỗng, vậy hãy nghĩ đến tình cảm của chị. Nó là của em và chỉ dành cho em".
Đầu dây bên kia im lặng, Hân cắn môi, hai tay buông thõng xuống, cô đã cho em một lời hứa hẹn, còn việc cô có thực hiện được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của cô nhưng cô sẽ không hối hận vì quyết định này, mai sau cũng vậy. Tiếng nhạc vừa kết thúc, bầu không khí yên ắng đến lạ, giọng nói mềm mại phát ra từ loa điện thoại, Vân nói ra bốn chữ khiến cả bốn người ngây ngẩn.
"Chị đang ở đâu?".
Tim Hân đập lệch một nhịp, ba người còn lại trố mắt ra nhìn nhau, cùng lúc "ồ" lên một tiếng. Mặc dù thích lắm nhưng cô vẫn biết em không thể ra khỏi nhà vào thời điểm này, bên ngoài có quá nhiều thứ đáng sợ mà chỉ có Vân mới thấy được, mới cảm nhận được, nếu có chuyện gì xảy ra, cô sợ mình không bảo vệ được Vân, nhưng không hiểu sao cô lại tin em sẽ đến tìm, dù biết như thế quá nguy hiểm.
"Chị ở với bạn!"
Vân im lặng một lúc rồi mới "ừ" một tiếng, Hân nghe xong, cả người run cầm cập, đầu óc mơ màng cũng trở nên tỉnh táo hơn, tự nhiên Hân lại tưởng tưởng ra khuôn mặt lạnh tanh của Vân bên kia, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước, nhanh chóng xin khoan hồng.
"Chị... về luôn đây".
Ngọc không ngờ Hân lại đầu hàng nhanh đến thế, cô không kìm được mà ôm bụng cười ra tiếng, Nhung nhịn đến đỏ cả mặt còn Thu nhìn Hân bằng ánh mắt ghen tị. Vân cũng nghe ra tiếng cười ở bên kia, cô "ừ" thêm lần nữa rồi cúp máy. Tiếng "tút tút" vang lên, ba người kia còn chưa cười đủ đã thấy Hân vội vội vàng vàng chuẩn bị ra về.
"Ơ kìa, say thế có về được không?".
"Về được, về được".
Nhung cũng đứng dậy đi theo đỡ Hân, cô quay qua nói với Ngọc với Thu sẽ đưa Hân về, cũng không cần đợi cô nữa vì cô cũng muốn tan sớm, mai còn có sức mà đi làm, với lại cô có để ý đến bầu không khí là lạ giữa hai người, nếu còn ở lại thì chả khác gì kỳ đà cản mũi, thà đưa con ma men này về còn hơn.
_____________
Hân đứng trước cửa nhà của em, cô đợi người bớt mùi rượu mới vào, cô đã hứa sẽ ở với Vân thời gian này rồi dù muốn cũng không thể né tránh mãi, đầu cô đau như búa bổ, mí mắt nặng như mang chì, cả người nghiêng nghiêng ngả ngả trước cửa, chỉ sợ giây sau sẽ nằm lăn quay ra đây. Hân mệt mỏi ngồi ôm đầu gối dựa vào tường, ngửi mùi rượu trên người vẫn thoang thoảng trong khoang mũi khiến cô khó chịu nhưng thế vẫn tốt hơn là bước vào, cô còn chưa sẵn sàng đối mặt với Vân.
"Sao không vào nhà đi?"
Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến luôn, Vân cúi đầu nhìn Hân, nếu là bình thường thì em sẽ tiếp đón cô với nụ cười hiền lành mà giờ lại thành mặt không cảm xúc, nhưng vừa nhìn thấy em, Hân lại muốn say tiếp. Cô vội vàng đứng dậy phủi đít quần, gượng gạo đánh trống lảng sang chuyện khác.
"Sao em lại ra ngoài, không an toàn đâu"
"Chị chưa về... em ra đợi".
Cả người Hân cứng đờ, khóe môi cong dần rồi tạo thành nụ cười tươi, Vân có quan tâm cô, em ấy để ý đến mình! Nhưng sao em ấy lại từ chối? Hay là do cô là phụ nữ nên em không thích? Vừa nghĩ xong cô lại thấy khổ sở, nếu đúng là vậy còn đỡ, chỉ sợ lí do thật sự còn kinh khủng hơn chuyện này.
"Vào đi, đợi ngoài này không sợ muỗi đốt à?"
Hân ủ rũ bước vào rồi vô tình nhìn thấy bàn tay được băng bó cần thận kia, xảy ra lúc nào vậy? Có phải sau khi cô rời đi không? Vân nhanh chóng đóng cửa lại, cô không cho Hân cơ hội được mở miệng rồi đẩy chị vào phòng tắm, nói Hân đi tắm trước rồi chúng mình nói chuyện sau. Hân đợi tiếng bước chân xa dần mới thở dài một hơi rồi nhanh chóng tắm rửa, thời gian ở trong phòng tắm khá lâu nhưng Hân vẫn cảm thấy trôi qua quá nhanh.
Vừa ra bước ra ngoài, bóng lưng hiu quạnh của Vân đập vào tầm mắt cô, hình ảnh u buồn của Vân đã ăn sâu vào kí ức cô, nếu một ngày nào đó em trở nên hoạt bát, vui vẻ thì sẽ như nào? Vân nghe thấy tiếng động cũng không ngoảnh lại nhìn Hân, cô nhàn nhạt nói.
"Chị biết gì rồi sao?"
Lúc đó, khi Hân tỉnh lại đã hôn vết sẹo trên cổ tay trái của cô, mặc dù trước đó chị ấy không biết đến sự tồn tại của nó, hơn nữa Hân bắt đầu trở nên kì lạ sau khi tỉnh lại, chứng tỏ trong lúc hôn mê Hân đã biết điều gì đó.
"Ừ". Hân vừa bước đến gần Vân vừa nói.
"Chị biết ngày bé em giống ai, khổ sở ra sao, nỗ lực bao nhiêu và cũng biết em khi đó cố tự sát nhiều đến mức nào!!".
Lần này đến lượt Vân bất ngờ, cô muốn nổi giận với Hân, đó là bí mật của cô Hân chỉ là người ngoài mà dám xen vào sao? Chị ấy đang tỏ vẻ đồng cảm với cô sao! Những suy nghĩ ấy nhanh chóng lấp đầy tâm trí Vân, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Hân ôm lấy, thân nhiệt của chị ấy thật ấm, tiếng tim đập thình thịch vô cùng ồn ào nhưng không hiểu sao cô lại thích âm thanh này, mùi hương dịu nhẹ trên người Hân lan tỏa trong không khí, như một liều thuốc an thần khiến tâm trí cô thư giãn.
"Là mùi của nắng, như bình minh ban sớm".
"Nhưng chị biết đó chỉ là một phần nhỏ trong số những chuyện em phải trải qua, nó không thể cho chị biết em là người như nào? Hay đâu mới là chính em?". Lời thủ thỉ của Trần Khả Hân đã khiến cô tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, Vân im lặng lắng nghe, sao trước giờ cô lại không biết giọng Hân lại hay đến vậy?
Hân cẩn thận nắm lấy bàn tay được băng bó của Vân, em ấy có một đôi tay rất đẹp, khớp tay rõ ràng, ngón tay thon dài với đường gân xanh mờ ảo, nếu bị sẹo và vết thương làm xấu đi thì tiếc lắm. Hân biết chuyện này thật khó để nói ra, cả cô và Vân đều đã qua cái tuổi bồng bột, lời nói còn phải đi đôi với trách nhiệm, hứa và thất hứa tỉ lệ thuận với nhau, chuyện tình cảm không thể đem làm trò đùa. Nhưng từ giây phút này, cô chính thức khiến bố mẹ thất vọng, bởi vì cô yêu em ấy.
"Em cho chị theo đuổi em nhé?".