Editor: ChieuNinh_
Ngày thứ ba lại mặt, Lí thị sớm đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đưa vào một xe ngựa, Tống Trường Khanh dẫn theo tức phụ đi tới nhà nhạc gia, lần này đúng là quang minh chính đại đi.
Thích thị và Vương Đồng Tỏa còn có Vương Tiểu Bảo cũng sớm chờ ở cửa: "Tam tỷ, Tam tỷ!" Vương Tiểu Bảo đều kích động hơn bất cứ ai khác, trong mấy vị tỷ tỷ, hắn và Vương Phúc Nhi ở chung thời gian dài nhất, hơn nữa quan hệ tốt. Lúc này thình lình Tam tỷ không ở nhà mấy ngày, hắn thật không thích ứng, cho nên vừa thấy đến Tam tỷ thì rất kích động.
Nhưng mà nương nói hôm nay Tam tỷ cơm nước xong cũng phải đi về, không khỏi không có sắc mặt hoà nhã đối với Tam tỷ phu, sớm biết vậy thì lúc trước sẽ không giúp hắn, hấp tấp muốn lấy Tam tỷ ta như vậy về nhà, thật là!
Tống Trường Khanh mới mặc kệ Vương Tiểu Bảo xem thường, đi theo nhạc phụ nhạc mẫu. Nhạc phụ nhạc mẫu đối hắn cũng rất không tệ, nay ta cũng là nữ tế của họ, tới cửa cũng là đương nhiên.
Vương Phúc Nhi cảm thấy lại trở về sân viện này, cảm giác đã không giống với, trước kia là chủ nhân, hiện tại là trở thành khách nhân. Thích thị dẫn Vương Phúc Nhi tới bên trong phòng, hỏi nàng hai ngày này trôi qua như thế nào? Công công bà bà đối với nàng ra sao, còn có chính là vị thái bà bà kia có làm khó dễ nàng hay không. Vương Phúc Nhi nói: "Nương, người yên tâm đi, nãi nãi đối với con rất tốt, lễ gặp mặt lại cho con một đôi vòng tay, đặc biệt xinh đẹp. Con nghe Trường Khanh nói, là vì trước kia con hiếu kính quần áo giầy vớ hợp mắt của bà, cho nên bà có chút thích con. Công công bà bà càng không cần phải nói, đều đối với con giống như là thân khuê nữ."
Lúc này Thích thị mới yên tâm: "Bọn họ đối với con tốt, con cũng phải đối với bọn họ thật tốt, thân làm nhi tức không thể giống như ở nhà, chúng ta phải thật cẩn thận chăm sóc, biết không?"
"Đã biết, nương, mấy ngày nay vẫn ổn chứ?"
"Ừ, tốt." Thích thị lại hỏi: "Hai buổi tối nay nữ tế có quy củ hay không? Các con có phân phòng ngủ hay không?"
"Ai nha, nương, sao người hỏi cái này chứ?" Vương Phúc Nhi nói.
"Việc này nương không hỏi thì ai hỏi, sở dĩ chúng ta thương lượng muốn cho các con sang năm viên phòng, cũng là vì suy nghĩ cho thân thể của con. Thân gia bên kia muốn cưới con đi qua sớm một chút, ta thấy thân gia bọn họ là người tốt, con gả đi qua sớm một chút cũng sớm thích ứng. Nhưng mà chuyện này ta kiên trì, nếu đứa nhỏ Trường Khanh kia hạnh kiểm xấu, con cũng không thể nhường hắn, đã biết rõ chưa?"
"Nương, Trường Khanh hắn không có hạnh kiểm xấu, đều rất tốt."
Khuê nữ vẫn là chưa trải đời nên không biết, nam nhân có người nào mà trong lòng không nghĩ cách? Chỉ sợ nữ tế một khi cầm giữ không được, đến lúc đó thật sự không tốt, tuy rằng lúc trước cũng nói không hề gì vì có dược chưa thể mang thai, nhưng mà uống dược kia còn không phải sẽ tổn thương thân thể sao. Cho nên hai nhà thương lượng như vậy, đứa nhỏ Trường Khanh kia muốn lấy khuê nữ sớm một chút về nhà, vậy phải giữ quy củ. Thích thị cũng không biết mình kiên trì có tác dụng không, nếu không, để cho nhạc phụ hắn nhắc nhở hắn một chút? Chỉ là việc này thật sự không tiện mở miệng, sớm biết vậy, lúc trước nên kiên trì phải mười sáu mới gả đi ra ngoài, ai biết mình cứ luôn mềm lòng, hiện tại đã gả khuê nữ ra ngoài, hôm nay cả ngày lo lắng cái này, ài, mấy ngày nay đều không có ngủ ngon đâu. Đôi mắt đều thâm đen.
"Nương, người không cần lo lắng cái này, Trường Khanh nói chuyện giữ lời, con cũng biết nặng nhẹ, sẽ không lấy thân thể chính mình ra đùa giỡn đâu." Cổ đại cũng không giống hiện đại, còn có sinh mổ, hiện tại thân thể này của mình tuy rằng là rất khỏe mạnh, nhưng mà mười lăm tuổi vẫn còn nhỏ chút, phải lớn hơn chút nữa mới được. Tống gia là đại phu, phương diện này càng nên biết một ít, bọn họ sẽ không lấy mệnh của nhi tức ra đùa giỡn, Trường Khanh lại càng sẽ không. Tuy rằng hắn là rất muốn, hai ngày nay mình cũng cảm giác được, nhưng mà cũng khắc chế.
"Nương, người không nên bận tâm về con, hiện tại người nên đặt tâm tư ở trên người Tiểu Bảo là được, về sau nó cũng muốn khảo tú tài, chúng con bên này người căn bản là không cần lo lắng."
Thích thị nói: "Đã biết, ta cũng biết thân gia bên kia là người nói chuyện giữ lời, đứa nhỏ Trường Khanh này cũng là ta nhìn hắn lớn lên, được rồi, ta tin tưởng nhân phẩm của hắn."
Tống Trường Khanh bên kia trò chuyện với nhạc phụ rất lâu, Vương Tiểu Bảo cũng ngồi ở bên cạnh. Vương Đồng Tỏa nói, khuê nữ mình từ nhỏ nhìn thấy mềm mại, con cần phải tha thứ nhiều, Tống Trường Khanh nào có không đáp ứng? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Cơm giữa trưa ăn rất vui vẻ, Thích thị và Vương Đồng Tỏa nói, để cho bọn họ có thời gian đi Vương gia thôn thăm gia gia và nãi nãi. Lúc này không ở chung, không tới thăm cũng kỳ cục. Hai người đều nói, có thời gian khẳng định sẽ đi, Vương gia thôn cũng là địa phương lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Lưu luyến không rời rời khỏi bên này, hai người thương lượng đi thăm cữu công, lại nói tiếp cữu công cũng là bà mối của hai người họ.
Tú tài công nghe nói hai đứa nhỏ này tới thì rất vui vẻ: "Là từ nhà nhạc phụ nhạc mẫu con tới đây đi, nhanh chóng tiến vào. Phúc nhi à, hiện tại con nên gọi ta là cữu công. Ta cũng đợi một ngày này đã lâu lắm rồi."
Vương Phúc Nhi ngọt ngào kêu một tiếng cữu công, tú tài công vô cùng vui mừng, cũng cho Vương Phúc Nhi lễ gặp mặt, hơn nữa nói: "Tốt tốt tốt, vậy tối hôm nay cữu công nấu cơm cho các con ăn."
"Không được!" Tống Trường Khanh vội nói: "Cái kia, nếu không chúng ta kêu cơm ăn đi." Cữu công làm cơm thật sự là khó ăn, Vương Phúc Nhi tự nhiên xem như đã hiểu ý tứ của hắn, cười nói với hai người: "Cữu công và Trường Khanh đánh ván cờ đi, đêm nay để con làm cơm."
Tú tài công vui đến mức nói: "Tốt lắm, chỉ là con hôm nay mới tân hôn ngày thứ ba, có chút không tốt."
Tống Trường Khanh thầm oán nói: "Biết không tốt, cữu công còn vui thành như vậy?"
Vương Phúc Nhi vội nói: "Không có việc gì, chúng ta đây quy củ lớn như vậy làm gì? Thật nhiều tức phụ Vương gia thôn chúng con, chính là ngày hôm sau sẽ đứng ra nấu cơm, chuyện này có là gì đâu, hai người trước nghỉ một lát, con lập tức làm cơm xong ngay."
Vương Phúc Nhi tự nhiên đi phòng bếp nấu cơm, Tống Trường Khanh muốn đi theo, tú tài công nói: "Ánh mắt của con cũng không rời được hả, không có nghe tức phụ con nói, chơi cờ với ta sao? Ngay cả tức phụ con cũng không nghe hả?"
Tống Trường Khanh bị cữu công túm đi chơi cờ, chỉ là không yên lòng, đương nhiên không có khả năng thắng, cữu công thở dài: "Thật sự là, cữu công ta phục con rồi, ta thấy con ra ngoài chẩn bệnh, cũng dẫn tức phụ con theo sao?"
Tống Trường Khanh nói: "Con ngược lại thì muốn, lại sợ mệt nàng."
Tú tài công hết chỗ nói rồi, Vương Phúc Nhi nấu cơm cũng nhanh, không qua bao lâu, thì làm hai món ăn một món canh, ngửi thấy thật sự là thơm, ba người đều ăn nhiều hơn chút. Khi bọn họ đi, tú tài công còn hỏi, trong nhà có phải về sau Phúc nhi nấu cơm hay không, Tống Trường Khanh vội nói không phải, trong nhà có nữ đầu bếp rồi, làm gì phải để tức phụ con đi làm cơm? Tú tài công có chút thất vọng, nhưng mà nghĩ về sau đi đến nhà cháu ngoại trai, lúc đó Phúc nhi hẳn là có thể nể mặt mũi của mình mà đi xuống bếp nhỉ, vậy về sau ta đi thêm mấy chuyến là được.
Nếu Tống Trường Khanh biết ý tưởng của ông, nhất định sẽ buồn bực hỏng mất. Về đến trong nhà, Tống nãi nãi hỏi vì sao hiện tại mới trở về, Tống Trường Khanh vội nói là đi qua cữu công, Tống nãi nãi cười nói: "Đây là nên làm, cữu công con một mình cô độc, hiếm khi được các con đi thăm hắn, về sau đi nhiều, bằng không hắn sẽ tịch mịch chết."
Ài đệ đệ này, đến bây giờ vẫn cô độc một người, lại không chuyển qua đây ở chung với cả nhà mình, phu thê trẻ Trường Khanh hiếm thấy có lòng này.
Lại mặt qua đi, Tống Trường Khanh phải đi Tế An Đường, lúc này cũng là người thành gia, là người lớn, không thể luôn ở nhà được. Bình thường buổi sáng thì Vương Phúc Nhi đến phòng bà bà Lí thị rồi đi đến phòng Tống nãi nãi nói chuyện một lát, sau đó Lí thị liền dẫn nàng theo xử lý chút việc nhà. Kỳ thật cũng không có bao nhiêu chuyện, ít người thì việc cũng ít đi, thời gian còn lại, thì Vương Phúc Nhi làm thiêu thùa may vá, khi nào trấn trên có xã giao gì đó, Lí thị cũng sẽ dẫn theo nàng đi cùng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Không qua bao lâu, Khương Lỗi nhà a di khảo trúng tú tài, đây chính là một chuyện vui lớn. Người đến Tống gia báo tin được Lí thị thưởng một cái đại hồng bao, thân thích nhà mẹ đẻ của nhi tức có tiền đồ, nhà mình cũng có mặt mũi. Tống nãi nãi nghe xong tin tức này, lại đối với Vương Phúc Nhi tốt hơn, thật không nghĩ tới cháu dâu này còn biểu đệ có tiền đồ, có thể khảo được tú tài.
Nhưng mà đây vẫn chỉ là bắt đầu, qua một đoạn thời gian, đến huyện bên kia cũng truyền đến tin tức tốt, biểu ca Minh Vũ nhà Triệu cữu công trúng cử nhân, Lí thị nói: "Đây thật đúng là việc vui hợp với việc vui." Bà chuẩn bị tốt hạ lễ cho thân thích hai nhà này, cũng là giữ mặt mũi cho nhi tức.
A di bên kia muốn bày tiệc rượu, cũng đưa thiệp mời đến Tống gia, Lí thị nói: "Việc vui lớn như vậy, chúng ta nên đi." Để cho hai người Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh tự mình đi lên huyện chúc mừng.
Bà nói với Tống Trường Khanh: "Là a di Phúc nhi, hiện tại cũng là a di của con, phải tiếp xúc thật tốt với biểu ca biểu đệ, vậy thì thân thích mới có thể thân càng thân."
Tống Trường Khanh cảm thấy nương là coi mình trở thành tiểu oa nhi rồi, đạo lý này hắn không hiểu sao?
Buổi tối Lí thị hỏi Tống Viễn Chí: "Chàng nói ta có nên đi không? Dù sao cũng là thân thích, lần đầu tiên người ta phát bái thiếp cho chúng ta."
Tống Viễn Chí nói: "Ta cảm thấy nàng nên đi, giữ mặt mũi cho nhi tức cũng tốt. Để cho người ta gia biết Phúc nhi được hoan nghênh ở nhà chúng ta, cũng để cho bọn họ đều yên tâm."
"Vậy được, ta đi theo phu thê bọn nó thôi, lại mang nhiều thêm một ít thứ." Thương lượng xong, đến ngày đó, vừa sáng sớm, vội vàng lên xe ngựa hội hợp với Vương Đồng Tỏa bên này, sau đó cùng đi lên huyện.
Thích thị biết Lí thị cũng đi theo cùng, trong lòng vui vẻ, xem ra Phúc nhi nói đúng, thân gia này là coi Phúc nhi của mình thành thân khuê nữ! Nhìn xem, lúc này thăm người thân đều tự mình đi qua, nàng và Lí thị ngồi ở trên một chiếc xe ngựa, cũng nói chuyện phiếm, trò chuyện vui vẻ với nhau.
Vương Tiểu Bảo vẫn cứ chen đến trong xe ngựa của Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh, Tống Trường Khanh hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà ở trước mặt tức phụ của mình, hắn cũng không dám đối với tiểu cữu tử thế nào, bằng không chịu thiệt chính là mình. Dọc theo đường đi Vương Tiểu Bảo nói không ngừng, làm hắn và Phúc nhi cũng không nói được gì, thật sự là rất không có lời. Tiểu tử này lớn lên nhanh chút đi, cũng thú một tức phụ quấn hắn, luôn chiếm lấy tức phụ của mình là thế nào hả, Tống Trường Khanh thực oán niệm.
Hết chương .