Chap Buổi học trôi qua thật nhanh. Chiều nay trường bọn nó được nghỉ vì lí do các thầy cô đi họp. Buổi chiều ông Luân đi đến công ty giải quyết một số việc nên dặn bọn nó ở nhà không được lúc nào cũng ngủ nướng. Nếu muốn đi đâu phải gọi cho Jun, Ken, Justin và Dustin đi cùng. Nghe ba nói vậy nên bọn nó cũng không muốn đi nữa mà làm trái lời ba ngủ tới tận giờ phút.
giờ
- Kính coong......kính coong....Tiếng chuông cửa kêu inh ỏi khiến bọn nó đang ăn hoa quả chưa kịp nuốt liền chạy ra ngoài mở cửa.
- Lại chuyện gì nữa đây. Thiên Mỹ buông ra một câu chán nản.
- Bọn này định rủ bốn cậu đi vận động chút chứ lúc nào cũng ở nhà chắc có ngày biến thành heo. Jun vừa nói vừa bước theo Thiên Mỹ đi vào nhà.
- Các cậu thích đi thì tự rủ nhau mà đi đấy. Bọn tớ còn đang bận lắm. Nhật Linh nói.
- Bốn cậu thì bận gì, suốt ngày chỉ ăn, ngủ, chơi, không chịu ra ngoài bảo sao bị mắc bệnh sợ đông người là đúng. Dù gì cũng phải tập cho quen đi chứ. Cứ như thế thì làm sao có bạn. Ken nói liên hồi.
- Cậu vừa nói gì??? Bọn tôi thích sống như vậy đấy. Bên ngoài có cái gì vui mà bọn tôi phải đi. Thà bọn tôi cứ sống trong cái căn nhà này còn hơn phải gặp những người mà bọn tôi thấy ghétttt. Nhất là các cậu. Bảo Ngọc bất mãn nói lại.
- Các cậu thì biết cái gì chứ. Các cậu thích có bạn nhưng bọn tôi thì không, bọn tôi chỉ muốn sống bình yên trong căn nhà này là được rồi. Thiên Thanh nói xong thì Nhật Linh nói tiếp:
- Bạn sao? Toàn là lũ giả tạo.
- Mấy người biến đi. Cút ra khỏi nhà tôi.
Bọn nó với khuôn mặt tức giận bước lên phòng.
Biết mình đã quá lời nên Jun, Ken, Justin và Dustin cảm thấy có lỗi với bọn nó nên đi hỏi quản gia một số chuyện ( chuyện bí mật ).
Dustin gọi quản gia và tiến lại gần.
- Bác Lan, cho bọn con hỏi cái này được không???
- Các cậu muốn hỏi chuyện gì vậy???
- Cho con hỏi mấy nhóc kia thích ăn gì nhất ? Dustin.
- Tôi không biết được chuyện đó thưa cậu. Với lại các cô ấy cái gì cũng ăn chứ không " kén cá chọn canh bao giờ".
- Vậy bọn con đi mua ít đồ bác và mọi người hôm nay nghỉ sớm đi nhá!
giờ phút sau khi "..." xong, bọn nó cùng nhau xuống nhà để xem bộ phim mà chúng nó vẫn xem hàng ngày.
- Cái này ở đâu ra vậy? Thiên Mỹ nhíu mày hỏi.
- Chắc bác Lan mới mua về chưa kịp cho trong tủ lạnh. Nhật Linh trả lời cứ như kiểu mình biết hết vậy.
- Bọn mình ăn đi. Mà khoan đã gọi mọi người ra ăn cùng cho vui. Bảo Ngọc hí hửng nói.
- Để tao gọi cho. Thiên Mỹ nói nhanh chạy vào bếp nhưng chẳng thấy ai.
- Mọi người đâu? Nhật Linh vừa nhai bim bim vừa hỏi.
- Không có ở trong đó. Hình như đi đâu hết rồi đấy.
- Thanh. Mày mang cái này cất trong tủ lạnh, lát mọi người về ăn chung. Thiên Mỹ nói bằng giọng nhàm nhàm.
- Khoan đã. Để lại kem và bim bim đi. Bọn mình xem ti vi phải có đồ ăn mới thấy hay được. Bảo Ngọc đưa ra ý kiến.
- Ừ. Vậy đi. Thiên Thanh vừa nói vừa xoa xoa cái cằm ra vẻ đồng ý.
- Các cậu thấy ngon không? Một giọng nói phát ra khiến bọn nó đang ăn thì quay đầu lại.
- Sao......
- Còn ở đây chứ gì? Tớ biết các cậu sẽ hỏi vậy. Ken nói rồi cười ngồi xuống xuống ghế soffa đối diện bọn nó.
- Mấy cái đó là bọn mình mua để làm hòa với các cậu. Các cậu ăn xong rồi thì tha lỗi cho bọn mình đi. Dustin nói giọng năn nỉ.
- Gìiiiiii???? Bọn nó cùng hét lên rồi giả vờ nôn ọe.
- Các cậu ăn xong rồi nôn ra được mới lạ. Jun nói đểu bọn nó.
- Nếu không được thì bọn tôi sẽ mua đồ trả lại mấy cậu. Như vậy được chứ?? Bảo Ngọc nói vẻ đắc ý.
- Đi thôi. Bọn mình đi mua trả lại cho mấy người đó, không mất công lại bám theo bọn mình đòi. Thiên Mỹ nói và cầm chiếc ví trên ghế soffa đi ra ngoài cửa.
Bọn nó ăn không yên, chơi không yên, bây giờ đến đi đường cũng không yên nữa.
- Tôi bực mình rồi đó, tránh xa bọn tôi ra đi. Thiên Thanh nói bằng giọng gắt gỏng.
- Thế mấy người chưa nghe câu: "Nam nữ thụ thụ bất tương thân" à nên bây giờ nếu không muốn bị người ta soi mói thì đi đi. Nhật Linh nói vẻ tức giận.
Không chỉ riêng gì Linh bọn nó cũng tức điên lên khi thấy bốn tên mà bọn nó ghét nhất bây giờ đang
đi trên chiếc mô tô lamborghini nổi tiếng.
Bốn tên đó thấy mình làm ơn ơn mà bị mắc oán nên đùng đùng bỏ đi.
- Cuối cùng cũng chịu đi, cãi nhau với mấy tên đó mệt thật. Ngọc than vãn.
- Ê mày, phía trước có đám con trai. Thanh đang vui vẻ đi trước tự dưng nhìn thấy một lũ con trai nên quay đầu nói cho ba con kia biết để còn tránh.
- Hay bọn mình về đi, có gì mai mua trả sau cũng được. Nhật Linh nói giọng run run.
- Mày bị khùng à? Dù gì bọn mình cũng sửa được cái thói nhát trai năm rồi, bây giờ đến lúc xem kết quả ra sao rồi. Thiên Mỹ chấn tĩnh Thanh và Linh.
Bọn nó đi xa ra một bên để tránh đám con trai, tưởng được thoát. Ai ngờ:
- Các em đi gì mà nhanh vậy, đứng lại cho anh hỏi tí. Một tên đặt lên vai Bảo Ngọc cười cợt nói. Hắn vừa nói xong thì mấy tên còn lại cũng tiến lại gần bọn nó.
Bọn nó run bắn người. Lúc này bọn nó chỉ ước sao mình có võ như mấy chú dân quân trong phim "Hậu duệ mặt trời" dùng lực bẻ tay mấy tên lưu manh này cho bõ tức.
- Bỏ tay mấy người ra khỏi vai bọn tôi. Thiên Mỹ quát.
- Anh đây không thích bỏ đấy!!! Mấy em làm được gì????
Thiên Mỹ nháy mắt ra ám hiệu với với đứa kia. Cùng lúc đó tất cả bốn đứa đạp chân mấy thằng thích đặt tay lên vai gái kia và bỏ chạy.
Bọn nó chạy nhưng được vài phút thì Bảo Ngọc bị tóm, ba con kia cũng dơ tay chịu trói.
- Sao?? Mệt rồi chứ gì??? Bây giờ đi chơi với bọn anh nha mấy cưng. Hắn vừa nói vừa phất tay một cái ra hiệu cho bọn đàn em kéo bọn nó đi.
Bọn nó giãy giụa không chịu đi. Thậm chi Bảo Ngọc và Nhật Linh ôm chặt cái cột điện không chịu buông.
- Bỏ cái tay ra. Một tên đàn em cố hết sức kéo Nhật Linh ra nhưng đành bất lực vì nó ôm quá chặt.
- Mày mơ à? tao đâu có ngu mà bỏ để chúng mày lôi đi. Linh tay ôm cột nhưng vẫn không quên đốp lại.
- Thiên Thanh và Thiên Mỹ chỉ biết đứng lắc đầu cười trừ ra vẻ khổ thân thằng nhỏ.
- Nè, chịu thua đi, nó có chết cũng không buông ra đâu. Ngọc hét lớn nói.
- Vậy thì dùng cách này đi.....
Bọn nó bị đánh ngất sau khi nghe xong câu nói lạ của một "người nào đó" ( ai ta???? ).
- Đưa bốn con nhỏ này ra kia. Còn bọn mày giải tán, diễn tốt lắm. Thử vậy đủ rồi. Tóm lại vẫn nhát trai. Tên đi đầu trong bốn người nói.