Người ta thường nói: "Cái gì đã là quá khứ thì hãy để nó khép lại hãy nhìn về tương lai mà tiếp tục sống" Thui thì ta cứ theo quan niệm truyền lại mà biết một chút ít về cô cậu thế là đủ roài đó,,,,,Trở về hiện tại để xem cả nhóm cá biệt đó tung hoành ngang dọc thế nào rùi
Sau khi tự do bay nhảy ở các bãi tắm du lịch như chốn tiên cảnh, tha hồ vũng vẫy nô đùa thì trời cũng dã dần tối. Cả bọn đi đến ngôi nhà biệt thự của riêng hắn mà papa đã cho hắn cách đây năm. Ở đây hắn có thế tìm thấy sự tự do sau những giờ học căng thẳng và mệt mỏi. Ngôi nhà này ba hắn sẽ không quản cho hắn đưa bạn về chơi tùy thích vì vậy ngôi biệt thự đã là kỉ niệm thơ ấu giữa hắn và cậu. Đã hơn năm nay hắn không trở về đây ở nhưng quản gia và những người hầu vẫn đến đây thường xuyên chăm sóc ngôi nhà như có người thường lui tới làm việc. Hôm nay có dịp đi chơi hắn đưa cả bọn về nghỉ ở buổi tối cũng như thăm quan thế. Cả bọn lần này được mở mang tầm mắt...Bái phục !!! cả nhóm đứa nào cũng được sống trong sự sung sướng giàu sang đó là chuyện bình thường nhưng lần này đứa nào cũng ngạc nhiên trước tài sản đồ sộ mà papa iu quý cho hắn sở hữu> Xung quanh nơi này các nhà cao tầng, căn hộ cao cấp mọc lên chi chít nhưng ngôi biệt thự của hắn là to nhất. Có đầy đủ tiện nghi như hồ bơi, chỗ vui chơi cho trẻ em...v..v và sau nhà là bãi tắm rất mát mẻ.....Ủa mà sao lại có vui chơi trẻ em thế??? Ah nơi đây là ngôi nhà thứ của hắn và cậu cho nên mọi thứ cậu và hắn muốn đều có cả. Bước vào ngôi nhà, hắn như được sống lại thế giới tuổi thơ, những cuốn truyện tranh nhật bản đã ố màu cùng nắng mưa, bộ đồ chơi đã cũ kỷ vương vẫn lớp bụi mỏng, hắn đến gần giá sách bự chà bá trước phòng khách đã có ông già ra đón chào nở nụ cười như kim cương chắc là quản gia ở đây
_ Chào cậu chủ, lâu rồi không thấy cậu chủ đến ạ- ông cúi chào gần độ
_ ah ukm....hôm nay tôi đưa bạn đến nghỉ chân,,,,,soạn phòng cho họ- hắn
_ Dạ,,,,,mời mọi người đi lối này- ông quản gia đáp lại rùi chìa tay mời cả nhóm theo ông lên tầng cất đồ....Riêng nó có cảm giác ánh mắt hắn cứ nhìn vào những cuốn sách ấy thật khó hiểu nhưng ông quản gia mời mãi nó cũng không muốn làm phiền nên đi theo. Hắn nhẹ nhàng chạm tay vào những cuốn sách mọi kí ức cứ dồn về dâng trào trong tâm trí của hắn giờ đây đầy ắp nụ cười trẻ con....Tiếng cười giòn tan ấy vang lên làm lòng hắn mang nỗi buồn thật khó hiểu
" Nam ơi, sau này ông có chơi với tui nữa không"
" Có chứ,,,,chúng ta là bạn thân của nhau mà"
" Vậy sau này ông là phù rể của tui và là bố nuôi của con tui nhá"
" nếu vậy thì tui cũng là ck của vợ ông ah"
" Sao thế được, ông chỉ được thân với tui thui đừng thân với bồ tui nhá hahaha"
Những giọng nói của cậu và hắn thật ngây thơ và hồn nhiên vang lên, một nỗi buồn man mác dâng trào lên thể hiện rõ trên khuôn mặt hắn nhưng chỉ nó biêt nhưng chỉ mình cậu hiểu. Một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai của hắn đã làm hắn tỉnh lại quay phắt lại nhận ngay nụ cười của cậu, một nụ cười thật bình yên và hắn cũng đáp lại nụ cười tươi hơn lộ hàm răng trắng buốt....Ôi lúc này người cực hot boy....đẹp trai dã man!!!