hế lu mọi người, vừa đọc truyện vừa nghe nhạc mình thích cực cảm xúc luôn ấy ạ
Chap Mon viết hơi ngắn nội dung cũng chỉ có vậy m.n thông cảm nhoa
Iu mọi người nhiều lắm nhoa nhoa~~ ^^
Cô nhóc Nhã Uyên luôn làm người khác phải phát bực cơ nhất là luôn làm hắn phải lo lắng mới chịu đây mà
~~Không những giảm hẳn về việc học mà sức khỏe của nó cũng giảm đi rất nhiều. Độ này nó ăn kém lắm chả như lúc trước chén sạch tinh hà, người gầy gò, da mặt lại xanh xao- biểu hiện cho thấy sức khỏe càng lúc đi xuống. Nó đã học kém xuống rồi bây giờ sức khỏe lại yếu hơn trước cũng chả hiểu vì sao chắc ngày nào cũng học tới sáng rồi chợp mắt lúc lại dậy đi học tiếp. Suốt ngày cặm cụi viết công thức và làm bài hắn giao về lại còn học trên lớp nữa chứ đúng là mệt mỏi thật mà tính ra cô nhóc này cũng có lúc bận rộn đến phát ốm luôn đấy. Hắn thấy nó như vậy lo lắng lắm nên việc học kèm thêm vào mỗi tối giảm ít hơn cho nó lấy lại sức chút nhưng không kèm cặp trí nhớ nó cũng chả tiến bộ chút nào. Đúng là nỗi khổ mà!!! Có hôm nó học ở lớp nhưng cảm thấy choáng đầu, rồi buồn nôn khóc nức nở chắc vì mệt, ngất xỉu làm cả lớp sững sờ, hắn hoảng quá bế nó xuống phòng y tế, mặc việc học hắn ngồi đó trông hơi thở hổn hển của nó rên lên. Giờ ra chơi tụi bạn thân hớt hải chạy đến phòng y tế vừa kịp lúc nó tỉnh dậy, nheo lông mày cong vút ấy nhìn mọi người, đoán biết lũ bạn của mình nó cười khì- cảm xúc khó tả dâng lên ( tình bạn)
Giờ này mà cô nhóc còn cười tươi được thế thì cả bọn cũng vui mừng riêng hắn thì mặt đùng đùng sát khí:
_Bà sao vậy Nhã Uyên??? Học thì kém không cố gắng tập trung đi giờ sa sút tận hạng cuối của lớp luôn bây giờ lại đổ bệnh nữa, lúc trước ăn khỏe lắm mà sao giờ kén ăn thế??? Bà muốn tui phải lo lắng mức nào nữa mới chịu đây- hắn nói đầy vẻ tức giận lại có ý nói móc khóe thật sự làm nó bất ngờ kể cả lũ bạn cũng ngây người ra, nó chẳng nói gì chỉ rơm rớm nước mắt quay mặt đi
_Thôi mà Nam nó đã ốm rồi ông lại cáu làm gì nữa- nhỏ Linh cắt ngang bầu không khí u ám đó
_Nam ông là người yêu Uyên mà cư xử như vậy ah- thấy bất bình cậu lên tiếng
_Thui tớ không đâu Hoàng ah, tớ muốn nghỉ lát mọi người vào học đi- thế rồi mọi người lui đi, ai đó cảm thấy có lỗi chỉ ngước nhìn ánh mắt buồn của ai kia rồi nhẹ nhàng bước đi.
Cô thật sự không muốn như vậy đâu nhưng con người mà ốm đau là chuyện thường gặp trong cuộc sống sao Nam lại tỏ vẻ tức tối với nó vậy nhỉ???
Mình làm phiền chăng???
Mình làm Nam lo lắng sao???
Giọt nước rơi....trán nó nóng ran, cảm nhận rõ giọt nước ấy rất nóng rất mệt mỏi cần bàn tay ai đó chăm soc nhưng tiếc thay người nó cần lại bỏ đi.
Buồn- cảm xúc thật khó tả....
Ở trong căn nhà biệt thự cuối phố, rõ hơn là căn phòng- nơi cha con nhà họ Dương đang cãi nhau kịch liệt về việc gì vậy nhỉ???
Dương Hải Nam đi nước ngoài tháng sao???.....
Hắn phải đi sang Úc tháng thi cùng các trường ở Úc- buổi thi mà trường Sao Băng chỉ hy vọng mình hắn thôi!!! Ôi đẹp zai ròi, chơi thể thao tốt bây giờ học giỏi lại được đi thi Hoa nắng bên Úc tháng . Nói là tháng chứ thi có ngày là xong ah, chỉ là cho các học sinh chơi nghỉ mát và du lịch nhiều nơi coi như là phần thưởng. thích như vậy mà hắn lại không muốn đi, kiên quyết muốn ở nhà vì hắn nhớ ba mẹ, bạn bè và....nó. Nhưng ba nó lại không tán thành, hắn kiên quyết thì ông cũng chơi đến cùng vẫn bắt hắn đi bằng được, cuộc cãi vả diễn ra gần tiếng đồng hồ còn mẹ nó đứng ngoài cửa phòng nghe mà thở dài liên hồi, giọng nói trầm trầm vang lên:
_Ba ah con muốn ở nhà học lắm còn nhiều cơ hội mà ba lo gì chứ ba ah
_Đây cũng là cơ hội để mày học hỏi kinh nghiệm đó con, người ta ao ước được đi còn mày lại không thích rõ khổ mà- ba hắn ngán ngẩm
_ba ah lần sau con có thể đi mà, nhà trường còn nhiều cuộc thi hay hơn mà
_Không nói nhiều, ngày kia là đi rồi, thu dọn hành lý cẩn thận mà đi đi, lo mà học giật giải về cho ba
_Ba chỉ coi trọng cái giải thôi sao- hắn bực mình
_Sao???- bà hắn tính bước đi chợt sững người khi nghe hắn nói vậy, ánh mắt tức giận, ngạc nhiên và thất vọng trào lên khiến hắn chỉ biết cúi đầu xin lỗi và bắt đầu cuộc sống mới bên Úc tháng thôi!!! Chỉ tháng thôi mà sẽ nhanh về gặp lại con nhóc đó thôi- hắn cố gắng an ủi tinh thần và dọn hành lý....Trời !!! Mình không muốn đi cũng chỉ vì nó vậy mà lại nói ba bắt hắn đi chỉ vì giật giải!!! Chậc,,,,,cha con với nhau, rõ khổ mà!!!
Sau khi chia tay gia đình và bạn bè để lên máy bay sang Úc, nhìn cánh tay cô nhóc đó vẫy vẫy sao hắn lại không muốn rời xa chút nào nhỉ???
tháng thôi mà sao hắn lại có cảm giác buồn vậy nhỉ???
Cứ coi như là nghỉ hè hoặc du lịch tháng rùi sẽ gặp lại thường xuyên mà sao hắn lại muốn chạy đến ôm nhóc dễ thương đó đi cùng mình luôn vậy???
Khó hiểu quá =_=>>>
Thôi vì tương lai con em chúng ta hắn phải đi thôi.....
Nó thường ngày đi học suốt nhưng mỗi tối vẫn gọi điện, nhắn tin với hắn thường xuyên vì vậy cảm giác cô đơn của người cũng không là bao.
Tin nhắn đầu- hắn đã sang bên đó đến nơi rồi
Tin nhắn thứ - đã ổn định chỗ ở
Tin nhắn thứ - gặp mặt các học sinh và bắt đầu những ngày tháng học tập
Tin nhắn thứ , thứ .....nnnn
Bây giờ đã gần tháng kể từ ngày hắn đi rồi chắc hắn đang vất vả học tập vì vậy tin nhắn chào nhau của đứa bây giờ cũng không có, cảm giác buồn quá nhưng phải cố gắng chờ hắn về thôi. Nó cũng ước giá như nó học giỏi như hắn
Nó ước mình không bị đau đầu để khỏi quên bài
Nó ước mình phải có sức khỏe tốt để người ta khỏi lo lắng
Nếu được vậy thì bây giờ nó và hắn đã cùng nhau ở bên Úc học tập rùi
Ngồi bên cửa sổ, gió lạnh tràn vào căn phòng, rét quá- khoác nhẹ chiếc áo vào nó nhớ hơi thở, mùi hương và giọng nói quen thuộc của hắn quá....Cô đơn!!!
Sao chỉ có tháng xa nhau mà người lại có chung những cảm giác khó tả vậy nhỉ cứ như có linh cảm xa nhau mãi mãi ý >