_Em kể mà, em kể mà !!!
Trong tháng mà lúc hắn đi Úc có nhiều chuyện xảy ra mà hắn chưa được nghe ai kể cả. Và câu chuyện bắt đầu từ đây, nó phát tờ rơi, liên hệ các trang web, thông tin với các báo đài truyền hình dò la tin tức của người thân bé Tuệ vì đã hứa với Tuệ là nó sẽ tìm ông ngoại cho bé nên nó đã cố gắng ngoài việc ngày ngày đi học rồi rãnh rỗi sẽ tìm ông cho Tuệ mà. Quả trời không phụ lòng người, hôm ấy, có một người đàn ông xưng là ông ngoại Tuệ nhận được tin tức bé Tuệ đang tìm người thân, mừng rỡ vì đã tìm ra người cháu thất lạc của mình bao nhiêu năm ông vội vàng đến nhà nó gặp và hỏi thăm cụ thể. Nhờ vậy mà Tuệ không phải sống trong chùa nữa mà đã hạnh phúc về với ông sống gia đình ấm no, tuy không còn bố mẹ nhưng vẫn còn ông bà ngoại là chỗ dựa tinh thần nhất cho bé. Nhận lại ông bà Tuệ mừng phát khóc, ôm chầm lấy ôm, gia đình Tuệ cảm ơn nó rối rít không biết lấy gì đền đáp sao cho xứng cả, đã lâu rồi mọi người mới thấy Tuệ mỉm cười vui đến thế ai ai cũng vui thay cho cậu bé. Từ đó, bé về sống trong căn biệt thự nhà ông ngoại, ông đang làm bác sĩ tại một bệnh viện có tiếng trong Sài Gòn chỉ còn vài năm nữa ông sẽ về nghỉ hưu tất nhiên cháu bé cưng của ông sẽ học ngành y để nối sự nghiệp mà ông đã cất công bao lâu nay. Cũng từ đó mà Tuệ đã biết một chuyện kinh khủng hơn nữa, hôm đó, nó đang nấu ăn mừng ba nó đi công tác về bỗng nó thấy mắt mình nhòe đi, nghĩ là rán cá vì vậy dầu ăn té vào mắt nên nó cứ lấy tay dụi dụi đến đỏ mắt luôn. Nhưng càng dụi mắt nó càng thấy cảnh vật hiện trước mắt dần mờ nhạt đi, ảo thực không rõ lắm. Rồi cơn đau đầu lại ập đến nữa đau như búa bổ khiến nó ngã nhào ra sàn. Đúng lúc đó, mẹ nó về nhà nghe tiếng lạ phát từ trong phòng bếp vang ra, bà vội chạy vào xem và vô cùng hoảng loạn khi thấy con gái bất tỉnh:
_Nhã Uyên con sao vậy hả??? Nhã Uyên con của mẹ sao vậy??? tỉnh lại đi con??? Có ai không??? Cấp cứuuuuu.....
Bệnh viện
Nó dần dần mở mắt ra, động đậy thì toàn thân đau nhức, trong người cảm thấy rất mệt mỏi như vừa trải qua hứng chịu một trận đòn dư tử. Nhưng dù có đau đến mức nào thì cuộc nói chuyện ấy khiến nó như chết lặng người đi. Ngó quanh phòng bệnh không thấy ai, nhìn về phía ngoài cửa kính nó thấy mẹ và ông ngoại Tuệ đang nói chuyện chắc có lẽ ông Tuệ đã khám bệnh cho mình. Nhìn bộ dạng mẹ hớt hải, đôi bàn tay nhăn nheo run run từng cơn làm nó khó hiểu:
_Bác sĩ con tôi không sao phải không bác sĩ??? Nhã Uyên con tôi nó khỏe mạnh không bệnh tật phải không???- ông bác sĩ chỉ im lặng không nói gì, mẹ nó cầm chặt tay ông ấy lay mạnh, trợn mắt nhìn ông ầng ậc nước
_Nhã Uyên con tôi không sao PHẢI KHÔNGGGGG?????? Con tôi không có gì cả phải không???? Nói gì đi chứ BÁC SĨIIIII......
_Xin bà cứ bình tĩnh, chúng tôi không biết phải nói sao với gia đình bà cả. Theo kết quả chúng tôi đã cho thấy Nhã Uyên cô bé đã bị........bệnh Viêm màng não. Bệnh này có thể chữa khỏi nhưng do để lâu ngày không phát hiện sớm nên cô bé đã bị bệnh nặng lắm rồi........có thể......tử,,,,,,,,,,vong- ông bác sĩ chua xót nói
What??? Viêm màng não ????? Tử vong???? Những lời lẽ quái quỷ gì đang xuất hiện ghê gớm vậy??? Nó bị bệnh nặng rồi sao có thể chết sao??? Nó nghe xong mà tưởng như thế giới này sụp đổ, căn phòng này ngã ào xuống đè mạnh lên thân thể nó không còn chút hơi thở nữa. Nó muốn hét thật to bộc lộ hết cảm xúc đau khổ đang từng ngày gặm nhấm tinh thần và thể xác nó nhưng sao miệng nó cứ cứng đờ ra không nói nên lời. Nỗi đau này ập đến nhanh quá khiến nó chỉ biết nằm bất động và khóc. Từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má trào ra như dòng suối không ngừng nghỉ thấm ướt cả chiếc gối, ghì đầu chặt vào gối những giọt nước mắt mặn chát ấy lạnh quá làm toàn thân nó rét run từng cơn. Nó nhìn ra cửa sổ, hình ảnh hắn lại hiện lên rõ ràng, đôi môi ấy, nụ cười tỏa nắng ấy, cả giọng nói ấm áp ấy nữa cứ đi ngang qua tâm trí nó rõ từng chút một khiến nó điên đầu cả lên. Nó đang phải đối mặt với sự thật kinh hoàng này, nó ước nếu như lúc nãy có thể lạc quan ngủ thêm chút nữa thì giờ này nó cũng chả biết cái tin xấu này diễn ra đâu và nó cũng không phải lo nghĩ mình sắp trải qua một điều tồi tệ đến vậy. Nó sẽ phải chết phải xa cái thế giới này- cái nơi mà bao ký ức có lẽ chết đi trí nhớ nó vẫn tồn tại. Nó vẫn còn chưa nói rằng nó yêu hắn mà, nó còn chưa được hắn cầu hôn cơ mà, nó đã định ra một tương lai cùng hắn cơ mà,..... nó còn nhiều việc phải làm phải hoàn thành cớ sao thần chết lại nhẫn tâm mang nó sang thế giới bên kia sớm vậy khi tuổi đời còn quá trẻ.
Em muốn mình một lần cùng anh đi trên con đường đầy lá vàng
Cùng anh chạy dưới cơn mưa cho dù ướt hết cho dù phải chịu lạnh
Cùng anh ngắm tuyết rơi, trượt tuyết ngoài trời âm độ
Cùng anh nắm chặt tay đi hết tận cùng cuộc đời......
Được không anh??? Anh sẽ hứa cùng em làm những điều đó chứ???
Chắc chắn là vậy rồi ^^ nhưng.......
Tiếc thay em là người đề nghị anh phải cùng em làm những chuyện vậy ai ngờ em lại là người bỏ cuộc trước
Em không cùng thể cùng anh học bài vào mỗi đêm
Không cùng anh nắm tay đi học cãi cọ vào mỗi sáng
KHông cùng anh đi ăn kem xem phim....
Và không cùng anh đi hết tận cùng cuộc đời ......Và em vẫn chưa nói hết cho thỏa hết lòng mình rằng:
EM XIN LỖI
EM YÊU ANH .........!!!!
Đôi lúc nước mắt quý giá hơn nụ cười
Vì nụ cười có thể trao cho bất cứ ai
Nhưng.....
Nước mắt chỉ dành những người mà ta không muốn mất
Em tự hỏi lòng mình:
Tại sao tim mình mà cứ đau vì một người
Tại sao nước mắt của mình mà cứ rơi vì một người
.......
........
........
..........
.........
Sau khi nghe Tuệ vừa khóc vừa kể, hắn không tin vào mắt mình, đứng bất động như trời trồng, những lời nói phía sau, lời khóc lóc thảm thiết của Tuệ vang lên hắn vẫn chỉ để ngoài tai, bây giờ tâm trí hắn rối loạn cả lên. Việc hắn cần làm bây giờ là tìm gặp nó, nghĩ xong hắn vội vàng phóng xe đến bệnh viện gặp nó, đi trên đường long hắn như gáo nước sôi ai đổ lên nóng cả người, điều duy nhất hắn muốn làm là gặp nó hỏi cho ra lẽ. Vừa chạy vào bệnh viện từng lời nói cứ văng vẳng bên tai lại hối thúc hắn chạy thật nhanh:
_Nam, Tôi đã nói rồi mà......Chúng ta đã KẾT THÚC rồi ông hiểu không? Đừng làm phiền tôi nữa, hãy để tôi yên, tôi mệt mỏi lắm rồi
_Tôi có bạn trai mới rồi, xin anh đừng làm chúng tôi nữa. Hoàng và tôi yêu nhau khi ông ở bên Úc, lúc tôi cô đơn nhất Hoàng đã ở bên và tôi nhận ra mình đã yêu anh ấy và cần chấm dứt tình cảm với ông. Xin ông hãy cho chúng tôi đến với nhau
_Tôi và Nhã Uyên yêu nhau lâu rồi, chỉ là chưa đến lúc nói ra cho ông biết mà thôi, hôm nay chúng tôi phải nói ra là chúng tôi yêu nhau muốn đến với nhau....Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ xin ông điều gì cả....nhưng hôm nay hãy cho tôi giữ hạnh phúc này mãi mãi đi
_Tôi xin lỗi ông mà, xin lỗi ông, xin lỗi ông mà,,,,,hức tôi không cố ý làm hức trái tím hức ông đau đâu mà hức xin lỗi mà hức hãy tha thứ cho tôi hức hức.. Tôi là con ngốc kéo ông vào tình yêu có hồi kết đau buồn đến vậy, tình yêu đau khổ, tôi là đứa con gái độc ác đã nhẫn tâm phá nát tình bạn của người , tôi ác quá phải không hức hức...tôi đáng chết lắm !!! TRời ơi!!!
__Không sao mà!!! Rồi ông sẽ hiểu thôi Nhã Uyên ah...KHÔNG SAO ĐÂU
Tất cả mọi chuyện chỉ là một vở kịch quá hoàn hảo phải không?? Vì hắn, vì muốn hắn không phải đau khổ, vì muốn hắn sẽ có một hạnh phúc giống như bao người mà nó đã chịu đau khổ một mình, phải cùng Hoàng đóng một vở kịch hay thật!!! Nghĩ đến những lời nói trước đây nó đã nhẫn tâm chia tay với hắn là lại khiến hắn đau khổ tận cùng, vết thương này còn đau gấp bội lời chia tay mà nó đã thẳng thừng nói ra. Nó đã lạnh lùng chia tay với hắn mà không hề nghĩ tới cảm xúc của hắn, nó đã công khai với hắn rằng có một người bạn trai mới mà lại là người bạn thân của hắn Nhưng..... lại đau khổ khi thấy hắn rầu rĩ, cảm thấy hối hận xin lỗi khi nhẫn tâm với hắn, không màng tới sự sống của bản thân mà lo lắng cho hắn từng chút một để bây giờ phải nhập viện. Nó là một kẻ ngốc phải không??? Cứ tự chịu cho nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần gặm nhấm từng ngày một, cắn răng chịu đựng một mình với sự thật kinh hoàng đó, một người con gái vĩ đại có lòng vị tha cao cả quá!!! Nhìn hình ảnh nó phải nằm trên giường bệnh đau quằn quại rồi ngã xuống nền nhà lạnh lẽo, rồi những lúc hắn cốc đầu nó vì chỉ bài mà nó không hiểu, la mắng nó vì không học bài đầu óc không tiếp thu gì cả hóa ra tất cả đều có nguyên nhân, do nó bị bệnh hay đau đầu hoa mắt hay lãng quên nên mới ra nông nỗi như vậy. Nếu không nó cũng lanh lợi, thông minh như mọi người thôi, tại căn bệnh quái quỷ đó đã âm thầm phá nát cuộc đời nó, hắn không biết gì mà đã la mắng, bực dọc với nó đúng những lúc nó cần một bờ vai bên cạnh để an ủi, sẻ chia. Nó đã hy sinh quá nhiều rồi thế mà hắn đã làm gì??? Trách mắng, bực tức với cô nhóc đó thôi sao??? Điều hắn cần làm bây giờ là gặp cô bé và xin lỗi những gì mình sai lầm để bù đắp những gì cô ấy đáng được nhận...
Bệnh viện
_Mời bệnh nhân Trương Nhã Uyên chuẩn bị vào phòng mổ- nữ y tá cầm sổ bệnh đọc tên rõ to khiến ai nấy trong phòng tim đập mạnh, hớt hải lo lắng
_Mẹ.....- nó ươn ướt nước mắt run rẩy nhìn mẹ
_Không sao đâu.... Con gái mẹ không sao cả mà, tất cả sẽ tốt thôi
_Ừm đúng đấy- mọi người nhìn nó đồng thanh trả lời khiến lòng nó cũng yên tâm hơn một chút những nỗi lo sợ vẫn ám ảnh khi nó chưa gặp được hắn
Nó được chuyển đến phòng mổ, mọi người chạy theo không ngừng khóc lóc, cố gắng không rơi nước mắt nhưng nhìn nó xanh xao như vậy ai ai cũng mủi lòng thương xót.
Nó thở dài não nề cảm nhận rõ chiếc giường lăn mạnh từng chút một và điểm phòng mổ đang gần tới, nó sắp phải trải qua một cơn phẫu thuật đáng sợ, xung quanh chỉ là những con người lạ mặt mặc chiếc áo blue mổ mổ soi soi không một người thân bên cạnh an ủi động viên....Giá như được gặp hắn, thấy hắn mỉm cười chúc nó cố lên, nắm bàn tay nó giữ chặt lại thì mọi việc dù có tồi tệ đến đâu nó cũng sẽ cố gắng vượt qua....Chỉ tiếc là.....nhân duyên chúng ta đến đây kết thúc....Chỉ có duyên gặp nhau mà không có cơ hội sống với nhau mãi mãi........Em yêu anh!!!
_Trương Nhã Uyên, em đợi anh nhé!!!- giọng nói vang to giòn giã nhưng có vẻ mệt lử người ra, hắn chạy đến phòng bệnh chống hai tay vào gối, mồ hôi tứa ra như mưa có vẻ rất mệt mỏi. Ai nấy đang đứng ở sảnh đợi chờ thì thấy hắn đến vô cùng bàng hoàng sửng sốt, nước mắt hay giọt mồ hôi hắn đang rơi vậy??? Mặn chát ah??? Vậy nước mắt là phần nhiều rồi đắng lăm phải không???
Ai hồi hộp chờ chap sau hơm ta??? ^^