Dịch: Bảo Bối Dịch Dương
Beta: Nhan Thụy Vy
Bóng đêm trôi qua, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà. Đứng ở trước cửa sổ, chờ gió thổi bay mùi khói thuốc trên cơ thể, Tống Kim Triêu mới quay người, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.
Trong khi mơ màng, bụng dưới xuất hiện một cơn đau, Lục Niệm Niệm giãy dụa quấn chặt chăn, lông mày cau chặt. Người đứng phía sau dang tay ra, cẩn thận ôm cô vào lòng, tay đặt ở dưới bụng của cô và nhẹ nhàng xoa. Hơi ấm lòng bàn tay, thấm vào làn da mát mẻ và non mịn của cô gái, từng chút từng chút một tỏa ra hơi ấm thấm vào lòng của cô. Cơ thể cuộn tròn trong lòng người đàn ông như một cô mèo, sau đó cơn đau giảm dần, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, Lục Niệm Niệm theo bản năng, vô thức co rút vào người đàn ông hơn, đầu rúc vào trong ngực người đó. Ngay cả khi cô bất tỉnh, Lục Niệm Niệm vẫn không cưỡng lại sự tồn tại của anh, trong tiềm thức sự ỷ lại vào anh vẫn không thay đổi.
Tống Kim Triêu coi cô như một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng không có động tác gì thêm.
Lặng lẽ nhìn cô một lúc, ngón tay cái đặt trên lông mày của cô.
Trước đây anh hiếm khi thấy cô cau mày. Dường như mọi sự phiền nhiễu đều không thể làm phiền cô.
Nhưng hiện tại thì khác, anh luôn thấy vẻ mặt cau có của cô.
Tống Kim Triêu ngồi ôm cô ngủ, di động trên bàn vẫn đang đổ chuông, anh cầm điện thoại lên, cuộc gọi nhỡ, tin nhắn.
Mặt không biểu cảm buông di động xuống, lần nữa ôm chặt người trong lòng.
Đôi môi mỏng mềm mại của người đàn ông, nhẹ nhàng liếm cổ của cô gái, hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng chạy trên làn da của cô, cuối cùng nụ hôn dừng trên đôi môi đỏ.
Im lặng một lúc, Tống Kim Triêu thay Lục Niệm Niệm đắp chăn, nhẹ nhàng rời giường.
Những ngày cuối thu không lạnh lắm nhưng Lục Niệm Niệm rất sợ lạnh, trước khi mùa đông đến, áo len đã được chuẩn bị từ sớm, luôn được Tống Kim Triêu nhắc chú ý giữ ấm.
Điều hòa trong phòng được chỉnh tăng lên mấy độ, anh nhìn người đang ngủ trên giường, Tống Kim Triêu cũng không dừng lại, quay người bỏ đi.
Khi Lục Niệm Niệm thức dậy, bụng không còn đau, thế mà vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, khiến cô cảm thấy có sự thay đổi rất lớn.
Cô cau mày, môi mím chặt, mắt dán chặt vào bức tranh trên tường.
Đó là những chữ cô viết.
Lúc còn trẻ, không biết gì đem nó tặng cho Tống Kim Triêu. Góc cuối của bức tranh có một con rùa.
Đây là nhà của Tống Kim Triêu.
Nhận ra điều này, tim của Lục Niệm không thể nào kiểm soát được đập liên hồi.
Hôm qua người mang cô về là anh?
Nhưng cô nhớ rõ, có người chạy tới ôm cô, người đó cao gầy, còn rất nhã nhặn, còn đeo kính.
Tống Kim Triêu từ trước đến nay đều không đeo kính, tướng mạo dịu dàng nữ tính, không phải dạng nhã nhặn.
Lục Niệm Niệm tự dưng thấy ủ rũ,trên người là bộ áo ngủ mới, đột nhiên nhớ ra điều gì, cô vén chăn nhìn xuống, tức khắc mặt liền chuyển sang màu đen.
Áo ngủ là mới, ngay cả nội y cũng có người giúp cô thay.
Trong đầu có một ý nghĩ thoáng qua, Lục Niệm Niệm như lò xo nhảy ra khỏi giường. Sau khi rời khỏi chăn, giày cũng không kịp mang vội vã chạy ra ngoài.
Căn nhà rộng lớn vẫn như cũ vắng vẻ không có một ai.
Mọi hy vọng trong tim vừa nhen nhóm liền bị dập tắt.
Lục Niệm Niệm đi đến cửa, nhìn thấy đôi giày nam trên giá, nhìn một lúc lâu sau đó buông tiếng thở dài.
Trên bàn có sữa và bánh mì. Lục Niệm Niệm đi qua bàn ăn, đi thẳng tới tủ lạnh lấy sữa chua.
Rất lâu rồi chưa tới nơi này, mọi góc ngách đều sạch sẽ không tì vết.
Mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, chủ nhân của ngôi nhà này dường như chắc chắn rằng cô sẽ về đây ở.
Dậy sớm ăn sữa chua là thói quen xấu đã hình thành từ bé của cô.
Trên cửa tủ lạnh có dán một tờ giấy nhớ, trên giấy viết: “ Buổi sáng đừng ăn sữa chua, không tốt cho dạ dày”.
Trên giấy nhớ không ghi tên người viết nhưng chỉ cần nhìn chữ, cô có thể đoán là của ai viết.
Một chút hy vọng cùng phẫn nộ trong lòng từ từ nổi lên cùng một lúc, Lục Niệm Niệm tức giận, giật tờ giấy xuống vò thành một cục, thẳng tay ném vào thùng rác, mở cửa tủ lạnh chuẩn bị lấy hai bình sữa chua.
Nhưng, trong tủ lạnh không có sữa chua, toàn bộ bị thay thế bằng sữa bò.
Trong tủ lạnh cũng có một tờ giấy nhớ, người này đoán rằng cô sẽ không làm theo lời anh.
Tờ giấy nhớ màu xanh lẳng lặng được dán trên tầng của tủ lạnh, trên giấy viết: “ Nghe lời”
Lục Niệm Niệm cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa mà chửi thề, giật tờ giấy nhớ ra, rút điện thoại muốn tính sổ cùng người đàn ông này.
Anh ruốt cuộc là có ý gì.
Lục Niệm Niệm quen thuộc kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Vốn dĩ muốn gọi điện thoại nhưng đột nhiên cô lại sợ nghe thấy giọng nói của anh.
Lạnh buốt, một chút tình người cũng không có.
Đầu ngón tay trắng bệt, Lục Niệm Niệm chỉnh sửa tốt tin nhắn gửi đi, mặc dù khuôn mặt dại ra, mắt vẫn nhìn chăm chú vào di động.
Tận sau trong lòng có một âm thanh điên cuồng gào thét: “ Tống Kim Triêu đã trở lại”.
Khi nhận được tin nhắn, Tống Kim Triêu vừa lên máy bay, nhìn nội dung tin nhắn, sắc mặt không được tốt.
Đối phương nói: “Tống Kim Triêu, rốt cuộc anh có ý gì”
Tốc độ trả lời tin nhắn của Tống Kim Triêu vô cùng chậm, anh thật sự rất nghiêm túc, kiên trì gõ từng chữ, tin nhắn còn chưa gửi đi, đối phương đã gửi liên tiếp mấy tin nhắn tới.
Ánh mắt người đàn ông ảm đạm, thần sắc bình tĩnh.
Niệm Niệm: Tống Kim Triêu, anh là đồ tồi.
Niệm Niệm: Bà đây không ăn.
Niệm Niệm: Còn có, tôi đã có bạn trai, anh Tống không cảm thấy khó xử khi thay nội y cho tôi sao? Giống biến thái?
Keon ngồi bên cạnh, nhìn tâm trạng người đàn ông thay đổi liên tục, đột nhiên cảm thấy hồi hộp.
Kim Triêu, có chuyện gì sao?
Người bên cạnh vỗ vai anh
Tống Kim Triêu lắc đầu, đôi mắt đen dừng trên những dòng chữ chói lóa.
Một lúc sau, anh âm thầm xóa đoạn tin nhắn đã chỉnh sửa chỉ gửi qua ba từ trong quá khứ.
Bên này, Lục Niệm Niệm vừa cảm thấy phát ớn với chế độ độc tài của Tống Kim Triêu vừa hung tợn ngồi cắn bánh mì, quai hàm phồng ra.
Khi nhìn thấy ba từ trong tin nhắn, đột nhiên cảm thấy bánh mì trong miệng mình, như bị mắc nghẹn, nhả không ra nuốt cũng không xuống。
Tống Kim Triêu: Em còn độc thân.
Câu trả lời của Tống Kim Triêu làm cho cô không muốn ăn sáng nữa, Lục Niệm Niệm lau tay định trở về trường học, buổi chiều cô còn có tiết học.
Cửa mở ra, thình lình bên ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông.
Tướng mạo lịch sự, đeo kính, là người cô gặp ở bàn ăn tối qua.
Không ngờ tới người bên trong dậy sớm như vậy, Phương Ngọc vẫn chờ ở cửa sửng sốt một chút, vội vã phản ứng lại.
“Cô Lục, tiên sinh dặn tôi, cần phải đưa cô về trường học.”
Lục Niệm Niệm nghi ngờ liếc anh ta một cái, tiên sinh trong miệng anh ta không thể nghi ngờ chính là Tống Kim Triêu.
“Anh ta đâu?”
Lục Niệm Niệm nghiêm mặt, đóng cửa cái “rầm”, đi thẳng tới ấn nút thang máy.
Phương Ngọc đi đằng sau cô, ấp úng nửa ngày, vẫn không nói ra.
Ra tới cửa lớn, Phương Ngọc sợ cô đi, vội vã mở miệng: “Cô Lục, cô đợi một chút, tôi đi lấy xe.”
Lục Niệm Niệm không nghe, quen thuộc bước tới hướng trạm chờ xe buýt.
Thời gian trước, Tống Kim Triêu mỗi ngày đều dậy sớm hơn cô, không chỉ làm bữa sáng còn muốn đưa cô tới trường, sau đó lại đi làm.
Nghĩ đến cũng thấy thương người đàn ông này, thời gian đó vừa làm cha lại làm mẹ.
Đáy mắt lộ ra tâm tình phiền muộn, Lục Niệm Niệm tăng nhanh bước chân, giống như chạy trốn, muốn nhanh chóng rời xa nơi này.
Phương Ngọc rất nhanh đã lái xe đuổi kịp tới.
Điều chỉnh tốc độ xe, chạy chầm chậm theo phía sau Lục Niệm Niệm.
“Cô Lục, cô lên xe đi, từ chỗ này đến trạm dừng xe bus còn một đoạn.”
Phương Ngọc lo lắng lái xe, giẫm chân ga lại giống như đang đạp trên bông.
“Ngày hôm qua Tống Kim Triêu đã tới?”
Lục Niệm Niệm mặt không cảm xúc liếc mắt, ánh mắt mang theo mấy phần dò xét.
Phương Ngọc lúng túng gật đầu, giống như không muốn nhiều lời những chuyện liên quan đến Tống Kim Triêu.
Lục Niệm Niệm không nhịn được cau mày: “Anh đừng đi theo tôi nữa.”
Tốc độ chạy xe phía trước đã gây nên bất mãn của dòng xe phía sau, nếu không phải thấy được, biển số X của chiếc xe kia, phỏng chừng sớm có người xuống mắng chửi.
Phương Ngọc mặt lộ vẻ khó xử, nhưng đặc biệt kiên trì: “Cô Lục, tôi đưa cô tới trường, buổi sáng cô còn có tiết học.”
Lại có thể hiểu rõ hành trình của cô như vậy, Lục Niệm Niệm cười gằn, nghĩ lại cảm thấy chẳng là gì.
Cô dừng bước, đi tới bên cạnh cửa xe, nói với người bên trong: “Nói với Tống Kim Triêu, bà đây đá hắn!”
Này
Vẻ mặt Phương Ngọc cứng đờ.
Rất rõ ràng, lời này khẳng định hắn không dám nói với ông chủ, mà cô nương trước mặt này lại không thể động vào.
Lục Niệm Niệm vẻ mặt lạnh lùng, nói xong lời này, vẫy tay gọi taxi.
Trên máy bay, Keon liếc nhìn thời gian, hiển nhiên bọn họ không nên trở về, nhưng Tống Kim Triêu cố chấp, trở về hoặc ở lại giúp anh.
Người đàn ông bên cạnh trầm mặc không nói gì, khớp xương dài rõ ràng, không ngừng vuốt ve cổ tay trái, là một sợi dây đậu đỏ.
Sợi dây có chút xấu, sợi dây nhân duyên đã sờn cũ.
Khi Tống Kim Triêu lo lắng bất an, sẽ làm động tác này.
Keon không nhịn được nhìn hắn, tướng mạo người đàn ông vạn người mới chọn được một người, là người đàn ông đẹp trai nhất trong số người Trung quốc mà Keon từng gặp.
Tống Kim Triêu da dẻ rất trắng, ngũ quan cũng đặc biệt tinh xảo, chỉ có cái mặt kia, giống băng ngưng tụ, trầm lạnh xa cách, tránh xa người ngàn dặm.
Giờ khắc này càng thêm một tầng mù mịt.
Tống Kim Triêu nhìn tin nhắn Phương Ngọc gửi tới, lông mày càng nhíu chặt.
Tiếp theo là tin nhắn của Lục Niệm Niệm.
Anh nhìn qua tin nhắn, có thể tưởng tượng được, dáng vẻ khi tức giận đến xù lông của cô gái.
Trên màn hình lần nữa hiện lên nội dung tin nhắn mới.
Niệm niệm: Anh nói, Anh có phải thằng khốn không?
Tống Kim Triêu không do dự, vội vã trả lời: Em nói đúng là đúng.
Lúc này Lục Niệm Niệm ngồi trên xe taxi, nhìn chằm chằm tin nhắn được gửi tới, trong lòng càng khó chịu, viền mắt có chút chua xót.
Niệm niệm: Rốt cuộc khi nào anh mới gặp tôi?
Mày Tống Kim Triêu càng nhíu chặt, sau đó nhắn lại: Rất nhanh.
Lục Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, người của anh đều đã xuất hiện,chỉ có anh ta là chưa thấy mặt. Lục Niệm Niệm tức giận, tốc độ gõ trên màn hình càng nhanh, nội dung là:
Anh đi chết đi.
Vốn định gửi đi, lại cảm thấy không thích hợp, cô xóa dòng chữ chướng mắt kia, đổi thành: “Anh cút đi, vĩnh viễn đừng để tôi thấy anh.”
Dưới tin nhắn, cô còn chưa hết giận, lại bổ sung một câu: Bằng không gặp anh một lần, đánh anh một lần!!!
Sau một phen tin nhắn oanh tạc, Lục Niệm Niệm lần thứ hai đem số điện thoại của Tống Kim Triều kéo vào danh sách đen.
Trên máy bay, Tống Kim Triêu nhìn ba dấu than, biểu hiện tối tăm.
Anh có thể đoán được, Niệm Niệm lần nữa kéo anh vào danh sách đen. Tống Kim Triêu dựa vào ghế ngồi, mắt lim dim, lông mày tinh tế
Thở dài một hơi.
“Hình như mọi việc tôi làm đều khiến cô ấy đau khổ.”
Giọng của anh rất thấp, giống như nói cho chính mình nghe.