Lục Niệm Niệm không thể tin nhìn về phía cậu, tên nhóc này lại có thể một chút nở mặt cũng không lưu lại!
“Thật là không có đạo đức, còn là người vô nhân tính!”
“Cậu không có lương tâm!” Lục Niệm Niệm chỉ vào mũi của cậu, nói một câu trực tiếp nhổ một bãi nước bọt.
Trần Tương Xán mặt không chút cảm xúc quét qua cô, lưu lại một bóng lưng tuyệt tình, đầu cũng không quay lại liền rời đi.
Thấy người đi xa, Cố Miểu từ đằng xa mới chạy thật nhanh tới.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận thổi râu mép của Lục Niệm Niệm, cô nhẹ nhàng hỏi: “Niệm Niệm, cậu ấy vừa nói gì với cậu vậy?”
Nếu như là vì chuyện thư tình, bọn họ xảy ra tranh chấp, trong lòng Cố Miểu đột nhiên cảm thấy có chút hổ thẹn.
“Để chúng ta tự viết kiểm điểm, cậu nói người này có phải là mắc bệnh thần kinh?”
Cố Miểu: “Kiểm điểm?”
Lục Niệm Niệm: “Ừm.”
Vừa dứt lời, Lục Niệm Niệm sợ Cố Miểu buồn, vội vã an ủi: “Đừng để ý tới cậu ta, người này nói chuyện giống như thả rắm.”
Người bên cạnh yên tĩnh không nói lời nào, Lục Niệm Niệm chớp mắt, nhẹ nhàng lắc cánh tay cô.
Nhưng Cố Miểu mở miệng nói: “Niệm Niệm, cậu có biết Trần Tương Xán thích cậu hay không?” Giọng cô bình thản, như đang nói một chuyện rất bình thường.
Nghe vậy, Lục Niệm Niệm sững sờ, cô không hiểu Tiểu Miểu tại sao hỏi như vậy.
Từ lúc học tiểu học đến cao trung, cô cùng Trần Tương Xán vẫn luôn xưng huynh gọi đệ, cho dù đỏ mắt, đánh một trận là tốt rồi, ở trong nhận thức của cô, tên kia dường như cũng chưa bao giờ coi cô là nữ sinh.
Hai người lần đầu tiên gặp mắt chính là đánh nhau, Lục Niệm Niệm không cam lòng yếu thế ở trên mông cậu cắn một phát, phỏng chừng đến hiện tại chỗ đó vẫn còn lưu lại dấu răng.
Nhớ tới những chuyện trước kia, cùng với phản ứng khác thường gần đây của Trần Tương Xán, Lục Niệm Niệm càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
“Không thể nào.” Lục Niệm Niệm ra sức phủ nhận.
Nhìn phản ứng này của cô, Cố Miểu có chút nhụt chí, thay đổi phương thức hỏi: “Vậy cậu đối với Trần Tương Xán có ý tứ gì? Có nghĩ đến một chút phương diện kia không?”
Nếu như Lục Niệm Niệm có một chút suy nghĩ như vậy, Cố Miểu không nói hai lời, tuyệt đối sẽ từ bỏ.
Dù sao đàn ông như quần áo, bàn bè chỉ có một!
Lục Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tớ có người thích, nhưng tuyệt đối không phải Trần Tương Xán.”
Nghe vậy, u ám trong mắt Cố Miểu trong nháy mắt vụt sáng, đáy mắt lóe lên tia sáng bát quái: “Tớ đã gặp qua chưa?”
Lục Niệm Niệm lắc đầu: “Không có.”
Cố Miểu: “Không phải ở trường học chúng ta?” Lục Niệm Niệm tiếp tục lắc đầu.
“Câu được đấy, lại có thể quen biết bên ngoài trường học, hơn nữa còn thích người ta như vậy.”
“Quên đi, chỉ cần không phải Trần Tương Xán là được.” Cố Miểu yên lòng vỗ vỗ vai của Lục Niệm Niệm, phiền muộn trong lòng quét sạch sành sanh.
–
Sau khi tan học, Cố Miểu chuẩn bị mang Lục Niệm Niệm đi ăn một bữa lớn, nhưng tên này lại chuyển ngày khác, chạy về nhà như là có chuyện gì.
Cố Miểu lưng đeo cặp sách đi phía sau cô, bất mãn lầm bầm: “Hiếm khi hôm nay không phải tự học buổi tối, cậu lại có thể về nhà sớm như vậy?”
Lục Niệm Niệm nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tớ phải về nhà cho chó ăn.”
Cô đã hai ngày không thấy Tống Kim Triêu, lần gặp trước là cuối tuần.
“Tớ nhớ nhà cậu không có nuôi chó a.”
Hai người nói xong, phía sau truyền tới tiếng bước chân vội vã, quay đầu nhìn lại, lớp trưởng Thẩm Khiết đang chạy tới chỗ bọn họ.
“Đây là tình huống gì?” Cố Miểu hơi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên không ưa Thẩm Khiết.
Lục Niệm Niệm lặng lẽ lắc lắc đầu, mấy ngày nay tan học, Thẩm Khiết dường như đều vô tình hay cố ý cùng đi cùng cô.
Thẩm Khiết vừa mới tan họp ủy ban hội nghị, liền chạy tới, mới đuổi kịp bước chân của hai người.
“Tớ gần đây cũng ngồi xe bus, nếu không ngại, chúng ta cùng đi đi.”
Thẩm Khiết thân thiết hướng hai người nở nụ cười, Cố Miểu không đáp lại, ánh mắt nhìn về phía đường cái đối diện, bố cô nhà giàu mới nổi, đối diện xe BMW đang mở cửa đợi cô.
“Niệm Niệm, tớ đi trước, hẹn hôm khác ăn cơm.”
Cùng Lục Niệm Niệm nói tạm biệt, Cố Miểu trực tiếp rời đi, mắt cũng không thèm nhìn Thẩm Khiết.
Đối với tất cả người yêu thích Trần Tương Xán, Cố Miểu đều trực tiếp kéo vào danh sách đen.
Đặc biệt loại người giống như Thẩm Khiết, rõ ràng yêu thích Trần Tương Xán, vẫn giả vờ thanh cao, không muốn thừa nhận.
Nhìn theo Cố Miểu rời đi, lưu lại hai người đứng tại chỗ nhìn nhau, Lục Niệm Niệm khẽ mỉm cười, giây tiếp theo rơi vào trầm mặc.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc trưa, Thẩm Khiết không nhịn được hỏi: “Trưa hôm nay, tớ thấy Trần Tương Xán tìm cậu.”
Lục Niệm Niệm không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Người bên cạnh dường như cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Cậu với cậu ta có phải cãi nhau không?”
Lục Niệm Niệm lông mày càng nhíu chặt phản bác: “Không có, chúng tớ vẫn tốt.”
“Cậu sao lại luôn hỏi tớ chuyện của Trần Tương Xán vậy?”
Thẩm Khiết sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười ra tiếng: “Nào có, tớ chỉ là hiếu kỳ mà thôi, quan hệ của cậu với cậu ấy tốt như vậy.”
Lục Niệm Niệm đăm chiêu gật đầu: “Về sau đừng hỏi, bằng không tớ lại cho rằng cậu yêu thầm cậu ấy.”
Người bên cạnh rõ ràng chần chừ một chút, dường như đối cô suy đoán của cô có chút tức giận.
“Tớ sao có thể yêu thầm cậu ấy, chỉ là bát quái mà thôi, cậu nghĩ nhiều rồi.” Nói xong lời này, Thẩm Khiết dừng chân, không muốn đi về phía trước.
Lục Niệm Niệm quay đầu lại nhìn cô, không còn kiên nhẫn như trước: “Nếu cậu có việc, tớ đi trước.”
Người phía sau khóe môi mím chặt, dường như muốn nói gì đó.
Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, Lục Niệm Niệm không nói hai lời, trực tiếp rời đi.
–
Trở lại đại viện, Lục Niệm Niệm liếc nhìn thời gian còn sớm, cầm bài tập trực tiếp chạy tới Tống gia, cô hôm nay có rất nhiều câu hỏi không làm, cô đến nhờ Tống Kim Triêu giúp, thuận tiện cùng cậu bồi dưỡng tình cảm.
Trên đường gặp phải Trần Tương Xán ngồi xe đạp đi tới, lòng bàn chân Lục Niệm nhất thời sinh gió, cùng Thỏ giống nhau chạy thoát rất nhanh, mặt của Trần Tương Xán âm trầm, cưỡi xe đạp vượt qua, một tay kéo túi sách của cô gái: “Nhìn thấy tớ cậu chạy cái gì.”
Lục Niệm Niệm trừng cậu: “Tớ không cùng người không có lương tâm nói chuyện.”
Trần Tương Xán cau mày, âm thanh cất cao: “Cậu nói tớ không có lương tâm?”
Nếu như không có lương tâm, thì cậu có thể đứng trước mặt chủ nhiệm Vương thay cô biện hộ, vốn dĩ người này phải bị ghi xử lý phạt, đổi thành viết kiểm điểm, cô vẫn không vui?
“Để tớ nhìn lương tâm cậu lớn như thế nào.” Trần Tương Xán giả vờ hung ác tiến đến trước mặt cô, lông mày anh tuấn nhíu lại, lộ ra một đường mờ mờ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô.
Khi cậu tới gần, Lục Niệm Niệm theo bản năng lui về phía sau một bước, một mặt đề phòng nhìn cậu: “Cậu muốn làm gì?”
Môi hồng của thiếu nữ mở ra lại đóng vào, hàm răng trắng như tuyết ẩn hiện bên trong, nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt Trần Tương Xán âm u, thần xui quỷ khiến dựa gần về phía trước.
Đây là tình huống gì!
Lục Niệm Niệm hoảng sợ trợn mắt lên, giống như phản xạ có điều kiện dùng tay che miệng.
Tên này là muốn hôn cô!
Trong đầu cô lóe lên một tia sáng, lời của Cố Miểu đột nhiên nhảy ra, Trần Tương Xán thích cô.
Phản ứng của cô gái không thể nghi ngờ giống như giáng xuống cho Trần Tương Xán một đòn nghiêm trọng, giống như cô đặc biệt đề phòng thân mật của cậu đối với cô.
“Cậu đây là phản ứng gì?” Trần Tương Xán ánh mắt nặng nề, buông tay lái trong tay, tiến lên phía trước một bước trực tiếp bắt lấy cổ tay Lục Niệm Niệm, đem người ép vào góc tường, ngữ khí so với ngày thường không giống nhau.
Tiếng xe đạp ngã xuống mặt đất, Lục Niệm Niệm không thể lui được nữa.
Nam sinh trước mắt từng bước từng bước ép sát, Lục Niệm Niệm vừa nhắm mắt lại, quyết tâm, thuận theo Trần Tương Xán nắm tay cô, dùng sức phản đòn, nhanh chóng nghiêng người sang, trực tiếp tóm chuẩn.
Trần Tương Xán còn chưa phản ứng, đột nhiên trước mắt tối sầm, hai cái tay cánh tay bị người dùng lực khóa lại, như là rút gân, Lục Niệm Niệm biểu hiện nghiêm túc nhìn cậu.
Người đàn ông bị đau rên lên một tiếng, không nghĩ tới người này lại có thể ra tay động thủ với mình, may mà không dùng trước khi cổ họng bị khóa!
Cậu hét lên: “Lục Niệm Niệm! Con mẹ nó cậu muốn mưu sát tớ!”
Nghe vậy, Lục Niệm Niệm nhanh chóng buông tay, mắt trợn tròn xoay chuyển mấy lần, căng thẳng mím môi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc.
“Cậu vừa nãy muốn hôn tớ!”
“Tớ không thể ra tay sao...”
Lục Niệm Niệm cau mày nhìn cậu, đối với khác thường khi nãy, trong lòng không khỏi buồn bực, nụ hôn đầu của cô là để dành cho Tống Kim Triêu!
Trần Tương Xán có chút chật vật đứng dậy, cũng không biết người này ngày thường ăn gì, sức lực lại lớn như vậy, cánh tay của cậu giống như bị người ta bẻ gãy.
“Cậu đừng tưởng bở!” Trần Tương Xán trắng mắt nhìn cô, mặt như khối băng dựng xe dậy, nghênh ngang rời đi.
Lục Niệm Niệm hoài nghi mình bị ảo giác, vừa rồi cảm giác đó rất rõ ràng, khác thường của rau thơm nói lên tất cả.
Lục Niệm Niệm sững sờ đứng ở tại chỗ chốc lát, thu dọn bài tập, nhấc chân chạy về hướng Tống gia, giống như phía sau có sói đuổi theo.
–
Lần trước tới, Lục Niệm Niệm còn nhìn thấy trong phòng khách có mấy người vệ sỹ đứng, hôm nay nhìn, mấy người đó lại có thể vẫn ở đây.
Dì giúp việc Tống gia nhận ra cô, hai người chào hỏi, Lục Niệm Niệm chạy thẳng lên lầu hai, khi gõ cánh cửa phòng Tống Kim Triêu khép hờ, mới phát hiện phòng ngủ người này tối đen như mực, rèm cửa sổ mở ra một góc, cũng không có bật đèn, chỉ có một tia sáng mờ mờ trong bóng tối.
Lục Niệm Niệm thử bước về trước mấy bước, không thấy Tống Kim Triêu, đang nghi hoặc, bên người đột nhiên thò ra một cánh tay, dùng sức nắm chặt cổ tay cô, kéo về phía trước, Lục Niệm Niệm không hề phòng bị cả người đổ nhào về phía trước.
Trán cùng chóp mũi của cô nặng nề chạm vào lồng ngực một người, mùi bạc hà lành lạnh quen thuộc, mang theo mùi thuốc gay mũi, tràn ngập xung quanh trong không khí.
Đột nhiên xuất hiện va chạm, Lục Niệm Niệm đau đến rên lên một tiếng, cô vội vàng ngẩng đầu, một gương mặt anh tuấn, gần cô trong gang tấc.
Khoảng cách của hai người rất gần, Lục Niệm Niệm đột nhiên nhảy lên, theo bản năng mà nuốt nước miếng, người trước mặt bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào, đều có một loại độc mê hoặc lòng người.
Mãi đến tận khi bị người ép sát vào góc tường, Tống Kim Triêu hai tay đỡ ở bên đầu cô, gương mặt tuấn tú căng thẳng, trong con ngươi lan tràn ra hàn ý, khiến người ta trong nháy mắt đóng băng.
Ánh mắt Lục Niệm Niệm cùng cậu chạm nhau, nhưng tầm nhìn mờ mịt, một chút sáng cũng không có, cô căn bản không nhìn thấy.
Tóc mái tinh tế của cậu thiếu niên xõa xuống, con ngươi trắng đen rõ ràng, bên trong giống như giấu một con thú nhỏ hung bạo.
Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, nghi hoặc mở miệng: “... Kim Triêu?”
Giọng cô gái mang theo tia dè dặt, thấp đến mức gần như không thể nghe rõ.
Tống Kim Triêu dừng một chút, ánh mắt khẽ động, hít sâu một hơi, cụp mắt.
Đầu ngón tay của cậu lạnh lẽo, bỗng nhiên nắm dưới cằm cô, cuộn mu bàn tay chạm vào môi mỏng của cô.
Thân thể Lục Niệm Niệm đột nhiên cứng đờ, tim ngừng đập, cô căng thẳng mím chặt môi, không dám lộn xộn.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Tống Kim Triêu như vậy, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng khiến cô cảm thấy xa lạ.
Hơi thở của cậu mang theo tia bất an, mỗi hơi thể nặng nề giống như hòn đá nhỏ, rơi vào cô trong lòng.
Lục Niệm Niệm ngơ ngác nhìn cậu, hoảng loạn luống cuống, thậm chí đã quên né tránh.
Tống Kim Triêu trầm mặc nhìn cô, ánh mắt theo lông mày thanh tú hướng xuống dưới, xẹt qua chóp mũi, rơi xuống hai cánh môi vì căng thằng mà không ngừng run lên.
Ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng di chuyển lên trên, cuối cùng dừng ở môi cô.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng đập như sấm của trái tim mình, Lục Niệm Niệm rũ mắt, không dám nhìn tới, cô thậm chí có chút sợ sệt, cậu có thể giống như lần trước, cắn lỗ tai của cô...
Tiếng nói của cậu trầm khàn, chóp mũi rất muốn nhanh chóng chạm vào da của cô, cuối cùng dừng ở cần cổ của cô nặng nề thở một hơi, “Cậu ta có phải đã hôn cậu.”