Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

chương 47: cho dù biến thành ma, cũng muốn bay qua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước ngày thi một ngày, Lục Gia từ trên xuống dưới như gặp phải kẻ thù lớn, Lục Hoài Quân lo lắng con gái căng thẳng, cố ý dành ra ba ngày nghỉ, trở về Lục gia.

Ngoại trừ thi đại học, Lục Niệm Niệm vẫn đang lên kế hoạch đến Thụy Sĩ nghỉ hè, việc này không thể để bố cô biết, bằng không khẳng định bị nhỡ.

Cùng lúc đó, Cố Miểu nhờ Niệm Niệm thăm dò giúp ý tứ của Trần Tương Xán, hỏi xem cậu muốn thi vào trường đại học nào, hai người thành tích không khác biệt lắm, đến lúc đó cô cũng có thể đăng ký vào cùng một trường đại học với cậu.

Lục Niệm Niệm lập tức bừng bừng khí thế chạy tới hỏi, Trần Tương Xán biết được là cô hỏi giúp Cố Miểu, nhất thời đen mặt đuổi cô ra ngoài.

Ngày ấy kết thúc kỳ thi đại học, Lục Niệm Niệm mơ màng ngủ cả một buổi trưa, đợi đến lúc bò lên được, cầm điện thoại lên mới nhìn thấy, Wechat có một tin nhắn mới, đến từ Kim Triêu: đã nghỉ hè.

Ngắn gọn ba chữ, đầu óc Lục Niệm Niệm trong nháy mắt tỉnh táo lại, Kim Triêu có phải là đang nhắc nhở cô, chuyện đi Thụy Sĩ có thể lên lịch trình!

Sau khi nghĩ rõ ràng, Lục Niệm Niệm liền vội vã bò từ trên giường dậy, gửi tin nhắn cho Cố Miểu, nói cho cô chuyện mình dự định đi Thụy Sĩ, lại gọi điện cho bố cô là Lục Hoài Quân, nói mình muốn cùng bạn đi du lịch, không dám nói là muốn đi Thụy Sĩ.

Lục Hoài Quân lúc đầu không đồng ý, cảm thấy con gái ra ngoài không an toàn, sau đó không biết làm sao lại nghĩ thông, cho Lục Niệm Niệm một khoản phí, để cô đi chơi vui vẻ, tiền không đủ có thể tìm ông.

Ngày đi Thụy Sĩ, Cố Miểu cố ý tiễn cô tới sân bay, trên đường đi còn không quên cảm khái tình yêu kiên trì của hai người Lục Niệm Niệm và Tống Kim Triêu nơi đất khách quê người.

Trong thời gian chờ, Cố Miểu lôi kéo Lục Niệm Niệm nhỏ giọng nói chuyện, “Cậu vì Tống Kim Triêu mà bay ra nước ngoài, cậu ấy nhìn thấy cậu nói không chừng cảm động đến chảy nước mắt.”

Chảy nước mắt? Lục Niệm Niệm sửng sốt, trong đầu hiện ra bộ dạng Tống Kim Triêu đau khổ khóc, lệ chảy ròng ròng, lập tức đầu đầy hắc tuyến, trừ phi mặt trời mọc ở phía đông.

Cố Miểu không chút dấu vết đánh giá Lục Niệm Niệm, đôi mắt sáng ngời bỗng nhiên hiện lên ý cười bỡn cợt, cô vẻ mặt thần bí tiến tới gần tai Lục Niệm Niệm, nhỏ giọng nói: “Cậu qua tìm cậu ta, dự định ở đâu?”

Lục Niệm Niệm cau mày, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên ở khách sạn.” Nếu như nhà Tống Kim Triêu có phòng khách, cô ngủ phòng khách cũng được.

Lời cô gái vừa nói ra, Cố Miểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, lúc này rồi, Niệm Niệm sao lại không thông suốt như vậy, do vậy cô liền nói thẳng: “Cậu từ xa xôi bay tới, lẽ nào không nghĩ tới cùng cậu ta phát triển?”

Cố Miểu bộ dạng sâu xa nói xong, Lục Niệm Niệm lại có thể hiểu ý tứ của cô, nháy mắt mặt đỏ lên.

Cô cùng Tống Kim Triêu không phải là không có phát triển, chỉ có điều tiếp xúc thân mật gần nhất là lần nghỉ đông đó, hai người ngủ chung trên một chiếc giường, đáng tiếc cái gì cũng không làm.

Nếu nói mượn cơ hội lần này xảy ra chút gì đó, dường như không phải là không thể, nếu như cô quá chủ động, Kim Triêu bị dọa thì phải làm như thế nào?

Nhớ tới lần nghỉ đông đó, Kim Triêu nhắc để cô chuẩn bị thật tốt, gò má Lục Niệm Niệm nóng lên, trong đầu ào ào vũ bão.

Vẻ mặt cô không ngừng biến hóa, Cố Miểu cười híp mắt nhìn chằm chằm Lục Niệm Niệm, vui mừng sâu sắc vỗ vỗ vai Lục Niệm Niệm, “Không cần sợ hãi, trực tiếp ở trên.”

“Sớm thu cậu ta vào trong túi, miễn bị cô gái khác mượn cơ hội giành chiếm trước, hiểu không?” Cố Miểu nói rành mạch, Lục Niệm Niệm đăm chiêu gật đầu, dường như đã suy nghĩ nên làm như thế nào.

Trước khi lên máy bay, Lục Niệm Niệm đem lịch trình chuyến bay gửi cho Tống Kim Triêu, rất lâu không thấy cậu trả lời, không thể làm gì khác hơn là tắt máy.

Mùa thu ở Thụy Sĩ cũng là mùa hạ, bởi vì chỉ có thể ở không tới hai tuần, cô cũng không mang theo nhiều quần áo, cơ bản toàn là váy với áo ngắn tay.

Lục Niệm Niệm thắt chặt dây an toàn, liếc nhìn bốn phía, hành khách trên máy bay đa số đều đang nghỉ ngơi, cô quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách đang vỗ vào trên cửa sổ mạn tàu, ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, máy bay tiến vào từng tầng mây đen nghìn nghịt, ánh sáng xung quanh cũng u ám mấy phần.

Mặc dù là lần đầu tiên ngồi máy bay, nhưng cô vẫn có chút hoảng sợ, Lục Niệm Niệm theo bản năng nắm chặt dây an toàn, đột nhiên nghĩ tới những tin tức về tai nạn máy bay trước đây từng thấy, còn có máy bay với xác đều không tìm thấy, đang nghĩ ngợi lung tung, toàn bộ máy bay đột nhiên lắc lư dữ dội.

Cảm nhận được sự rung động của ghế ngồi, Lục Niệm Niệm căng thẳng dựa lưng vào ghế, trong lòng càng cảm thấy bất an, ánh mắt hướng về phía hành khách xung quanh, vẻ mặt bọn họ dường như cũng giống mình, cũng đang căng thẳng.

Ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng to, Lục Niệm Niệm căng thẳng nhìn chằm chằm mưa rơi nện trên tấm kính, chậm rãi phát hiện, máy bay đang hạ xuống, tiếp đó lại là một trận xóc nảy mãnh liệt.

Sau hai lần lắc lư nghiêm trọng, trong cabin bắt đầu truyền tới tiếng động, có hành khách nhận ra bất thường liền hỏi dồn dập nhân viên phi hành đoàn, chưa đợi đám người phản ứng, tiếp viên trưởng vẻ mặt vội vã đi tới, giọng nói vẫn như cũ dịu dàng căn dặn mọi người bình tĩnh thắt dây an toàn, cũng thông báo với mới người chỉ là gặp dòng khí quyển chảy xiết, máy bay mới trở nên lắc lư như vậy.

Lời tiếp viên trưởng vừa dứt, lại một trận rơi xuống, cảm giác rõ ràng, mọi người trong cabin dồn dập thay đổi sắc mặt, ý thức được tình hình trước mắt, Lục Niệm Niệm cũng bắt đầu trở nên căng thẳng, lần đầu tiên đi máy bay lại để cô gặp phải tình huống như vậy, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì thì phải làm thế nào.

Tiếp viên trưởng sắc mặt trắng bệch, đoán chừng cũng bị dọa không hề nhẹ, nhưng vẫn như cũ thái độ ôn hòa an ủi mọi người, máy bay chỉ là tiến vào khu vực mưa lớn, máy bay hạ thấp cũng là hiện tượng bình thường.

Tim Lục Niệm Niệm như mắc kẹt trong cổ họng, trong âm thanh huyên náo khắp nơi, nắm lấy túi của mình lật qua lật lại, đã không có giấy cũng không có bút, lần này cũng không thể viết di thư được.

Ý nghĩ xấu trong đầu không ngừng nhen nhóm, không giống với tâm trạng kích động của những hành khách xung quanh, Lục Niệm Niệm lặng lẽ rụt lại ở trong góc, đem kết quả xấu nhất toàn bộ tưởng tượng một lần, bao gồm cả máy bay sau khi rơi vỡ tan, mình rơi trở nên nát bét, Tống Kim Triêu có thể nhận ra cô hay không.

Máy bay không ngừng lắc lư gần nửa giờ, dài đằng đằng lại dày vò ba mươi phút, Lục Niệm Niệm lần đầu tiên đi máy bay lại trải qua cảm giác ngồi xe qua núi, không khí xung quanh kìm nén, âm u, mà ở trong thời khắc vô cùng tuyệt vọng, người cô muốn gặp nhất không phải người nhà, mà là Tống Kim Triêu.

Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện, cậu sẽ đau khổ chứ? Hoặc là lại thật sự tìm một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh làm bạn gái, nghĩ tới đây, Lục Niệm Niệm nhíu mày lại càng trở nên trầm mặc, cô cho dù có biến thành ma, cũng phải bay tới Thụy Sĩ!

Nhà lớn Tần gia, ông Tần tâm trạng không tồi nhìn hai người trước mặt, Thỉnh thoảng cùng Chúc Lan Huyên nói về chuyện học hành của cô, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Tống Kim Triêu ở một bên mặt không tỏ vẻ gì dùng cơm, dư quang cũng không một lần nhìn về hướng phía cô gái bên cạnh, chạm phải ánh mắt ông Tần đưa tới, Tống Kim Triêu thỉnh thoảng đáp ứng một tiếng, câu nói phát ra từ trong miệng, cứng như sắt.

Xét thấy lần trước Tống Kim Triêu làm mình mất mặt khi để tài xế đưa về nhà, Chúc Lan Huyên tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng ấn tượng của ông Tần đối với cô không tồi, ngày hôm nay còn đặc biệt mời cô tới ăn cơm.

Ý tứ của ông ngoại lại quá rõ ràng, Tống Kim Triêu trầm mặt không nói một lời, cả người tỏa ra hơi thở sinh vật sống chớ tới gần, Chúc Lan Huyên tận lực xem nhẹ bộ dáng thờ ơ của cậu, thỉnh thoảng vẻ mặt ngượng ngùng gắp rau cho cậu.

Nhìn đôi đũa của cô gái rời đi, Tống Kim Triêu không thể khống chế được cau mày, đôi mắt đen tỏa ra tia ớn lạnh, ngay sau đó cậu buông đũa xuống, lại chưa hề chạm vào.

Chú ý tới động tác của cậu, mí mắt của ông Tần nhẹ đưa lên, đối với thái độ thờ ơ của Tống Kim Triêu coi như không thấy, vẻ mặt như cũ ôn hòa nói: “Cháu đã ăn no rồi, vậy thì mang nha đầu Chúc gia đi dạo một chút.”

Nghe thấy lời này, trên mặt Chúc Lan Huyên hiện lên ý cười, nghĩ đến lúc trước lạnh nhạt, ánh mắt của cô có chút không chắc chắn nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ánh mắt Tống Kim Triêu không vui đối diện với ánh mắt của ông Tần, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó trực tiếp đứng dậy, Chúc Lan Huyên bên cạnh vội vàng đuổi theo.

Hai người rời khỏi tầm mắt của ông Tần, bầu không khí giữa hai người lần nữa lại rơi vào trầm mặc, lúng túng, Chúc Lan Huyên mấy lần muốn nói chuyện, nhưng từ đầu đến cuối người đàn ông trước mặt chỉ lưu lại cho cô một bóng lưng hờ hững.

Tống Kim Triêu bước đi, đi về phía cửa chính, Chúc Lan Huyên khó hiểu cau mày, cậu là muốn đi đâu? Còn nói muốn mang cô ra ngoài, nói cho cùng lời của ông Tần, cậu cũng không nghe.

Nghĩ một lúc, chạy bước nhỏ đuổi theo, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên thoải mái, cô hỏi: “Cậu không phải lại muốn đi WC chứ?”

Trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, nghe ra dường như cô một chút cũng không để bụng lần trước cậu thất hẹn.

Đôi đồng tử hẹp dài của người đàn ông hướng về phía cô ta, ám mắt lạnh như băng, không lẫn lộn bất kỳ tình cảm gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt mà xa cách của cậu, “Tôi đi đón bạn gái, Chúc tiểu thư cũng muốn đi theo?”

Giọng nói lạnh lùng bay thẳng vào tai cô, nụ cười trên mặt Chúc Lan Huyên nhất thời không giữ được nữa, sắc mặt trắng bệch, “... Tại sao lại nói với tớ điều này.”

Tay cô nắm chặt góc áo, tình huống như vậy để cho cô cảm thấy lúng túng lại không cam lòng.

Đang đợi Phương Ngọc lái xe lại đây, Tống Kim Triêu mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt, câu nói chứa đầy lạnh lẽo như một khối băng, “Tôi còn tưởng rằng Chúc tiểu thư có thể tự mình hiểu lấy.”

Bây giờ nhìn lại, cậu nghĩ sai rồi.

Nghe thấy lời này, Chúc Lan Huyên mặt lúc xanh lúc trắng, tay nắm chặt góc áo bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Uy nghiêm của ông Tần đặt ở đâu, cô còn tưởng rằng người này cho dù lòng lạnh như đá cũng phải nể mặt ông Tần, không ngờ tới hiện tại chút tình cảm cũng không thèm đếm xỉa đến, còn nói cô không tự mình hiểu?

So với Tống Kim Triêu không chút gợi sóng, Chúc Lan Huyên cắn môi á khẩu không trả lời được, nghe cậu nói như vậy, cô đúng là rất muốn biết, bạn gái trong miệng người thanh cao, lạnh lùng, kiêu ngạo có phải là thật hay không, hay chỉ là mượn cớ tùy tiện để thoát khỏi cô.

Chúc Lan Huyên thà rằng là người đến sau.

Không lâu sau, một chiếc xe ô tô con màu đen dừng ở trước mặt hai người, Tống Kim Triêu không chút do dự bước về phía trước, tiếp theo “ầm” một tiếng cửa xe đóng lại.

Chúc Lan Huyên nhìn chiếc xe trước mặt gạt bụi mà đi, vẻ mặt trở nên khó coi.

Trên xe, Tống Kim Triêu mở ra khung chat với Lục Niệm Niệm, nhìn thấy thông tin chuyến bay gửi tới, khoảng cách cô đến Thụy Sĩ còn hai tiếng đồng hồ nữa, cậu đã không thể chờ được nữa muốn gặp cô.

Sau khi tới sân bay, Phương Ngọc dừng xe vẻ mặt vội vã chạy tới, “Thiếu gia, tình huống không tốt lắm.”

Tống Kim Triêu cau mày, mặt trở nên lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Phương Ngọc lúc này mới chú ý tới tin tức về chuyến bay, vừa nãy mới biết được, chuyến bay cô Lục ngồi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, trong hành trình bay gặp mưa lớn, hiện tại đã mất liên lạc nửa tiếng đồng hồ.

Nghe trợ lý nói rõ ràng tình huống xong, đặc biệt là chữ “mất liên lạc”, trong đầu Tống Kim Triêu nổ tung thành tiếng, hai chân mềm nhũn ngã ngồi ở trên ghế.

Nhìn thấy tâm trạng Tống Kim Triêu đột nhiên biến đổi, Phương Ngọc sợ hãi thay đổi sắc mặt, vội vàng tiến lên đỡ cậu: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Trong đầu nháy mắt là một khoảng trống không, máu toàn thân giống như ngừng chảy, ngực giống như bị tảng đá to nghiền qua.

Hơi thở Tống Kim Triêu nặng nề, ngay cả hít thở cũng trở nên kịch liệt, dữ dội, bên tai nghe thấy tiếng tim đập của mình trở nên rõ ràng.

Từng tiếng, từng tiếng, như sấm rền.

“Thiếu gia, cậu vẫn ổn chứ?” Phương Ngọc suốt ruột tiến lên, cuống quýt lay lay cậu.

Tống Kim Triêu che đậy nỗi đau âm ỉ trong lòng, gắng gượng đứng dậy, cằm căng thẳng mím chặt thành một đường, nghe ra được giọng nói của cậu nhẹ nhàng mà run rẩy, “Tình huống hiện tại như thế nào.”

Trong lòng Phương Ngọc cũng khẩn trương theo, sau khi cân nhắc mở miệng: “Mất liên lạc đã hơn nửa tiếng, cấp trên đã bắt đầu tìm kiếm.”

Nghe thấy lời này, con ngươi đen kịt của Tống Kim Triêu đột nhiên co lại, phủ lên một tầng tối tăm, cậu cũng không nói gì, ngã ngồi trở về trên ghế dài, thời gian dường như dừng lại ở một giây này, tiếp theo là sự chờ đợi dài đằng đẵng trong dày vò.

Trong tâm trí đều là khuôn mặt Niệm Niệm với nụ cười trong trẻo, nhưng đúng vào giờ khắc này, cô mất tích, ở trên đường tới gặp cậu, sống chết chưa rõ.

Trong cổ họng truyền đến cảm giác đau nhói, giống như có vô số cây kim, cứa vào trong máu thịt của cậu, sắc mặt Tống Kim Triêu trắng bệch che lồng ngực, lông mày đen như mực khóa chặt, càng nghĩ tới cô một giây, trái tim như bị người cắt một đao, cậu tưởng rằng điều mình không sợ nhất chính là sinh ly tử biệt, nhưng cậu không có cách nào tiếp nhận được, Niệm Niệm từ trong thế giới của cậu biến mất.

Loại cảm giác này giống như, vết thương rất lâu trên đôi cánh cậu chưa khép lại, giờ khác này bị người dứt khoát bẻ gãy, máu me đầm đìa, đau đến cậu thở không nổi.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Phương Ngọc vang lên, nghe được đối phương tuyền đạt tin tức thứ nhất, thần sắc đông cứng của cậu đột nhiên trở nên vui vẻ, sau đó báo cho Tống Kim Triêu: “Thiếu gia, máy bay tìm thấy rồi, lúc này buộc phải hạ cánh ở nước Z.”

“Chỉ là con số thương vong còn chưa rõ...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio