Ta lén vận dụng chức vụ, viết rằng hoàng đế mà hắn hận đã chết, là bị con trai mình git chết.
Cuộc sống ở Thiên đình lặp đi lặp lại, chỉ là gần đây nghe nói đại thần tiên nào đó quay trở về vị trí cũ tạo nên ồn ào, huyên náo.
Ta đứng ở xa nhìn thấy người đó trong yến hội, có hơi giống thiếu niên kia.
Có thể hắn chính là thiếu niên kia?
Sau khi hắn được khai ngộ thì lặng yên không tiếng động quay về vị trí cũ.
Ta trốn hắn, ta sợ hắn thật sự là thiếu niên kia.
Điều này không phải là không có khả năng, để tránh việc các Tư mệnh khi viết mang theo tâm tư riêng nên hầu hết các thần tiên nổi tiếng đều bị ẩn danh.
Nếu không ta sẽ không viết tình kiếp xui xẻo như vậy.
Ở thế gian có lẽ hắn hận vị hoàng đế kia, nhưng ở Thiên đình chắc hắn hận ta nhất.
Người khiến hắn đau khổ là ta không phải hoàng đế.
Hắn cho rằng ta là Đấng Cứu Thế nhưng thật sự lại là thủ phạm đẩy hắn vào vực thẳm.
Hắn không đến gây rắc rối cho ta đã là là một món quà dành cho ta.
Hắn tới bố thí ban ân giống như ta đã từng bố thí hắn.
Ta đã từng coi hắn như con kiến hôi, giờ con kiến hôi lại là ta.
May mắn nhất của ta là khuôn mặt được sử dụng ở nhân gian không phải là khuôn mặt ban đầu của ta, hắn sẽ không bao giờ nhận ra ta.