Ta đã gặp được nhân vật chính trong câu chuyện ta viết.
Dáng người nhỏ bé với đôi mắt trống rỗng như thể không có gì có thể thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn đang ăn bánh khô trong một ngôi đền đổ nát.
Bánh trông cũng không tốt lắm.
"Bạn nhỏ, cuộc sống khó khăn như vậy, tại sao ngươi không Biết đâu ngươi sẽ có một cuộc sống tốt đẹp trong kiếp sau." Ta đi thẳng vào vấn đề, ta thực sự không muốn vòng vo với hắn, hắn càng sớm, ta càng nhẹ nhõm.
Ai thèm quan tâm đ ến suy nghĩ của một người sắp đang kéo chân mình?
Dường như hắn không nghe thấy, chỉ nhai chiếc bánh trong miệng với tốc độ không đổi.
"Ngươi sống cũng không có nghĩa lý gì, thì mọi chuyện sẽ xong hết thôi, chỉ cần ngươi muốn, ta đảm bảo ngươi cũng không đau." Ta dốc hết sức nói.
Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu nhìn ta: "Ta chưa ."
Giọng nói yếu ớt, không nghe ra cảm xúc gì.
Ta biết vì sao hắn không muốn , hắn muốn báo thù, hắn là thái tử của vong quốc.
Ta cho hắn mười năm cơm no áo ấm, một quốc gia và gia đình bị hủy hoại.
Ngoại từ hắn và tỷ tỷ của hắn, tất cả những người khác đều trước mắt hắn.
Tỷ tỷ hắn bị hoàng đế địch quốc dẫn đi làm ấm giường, còn hắn thì chạy trốn khỏi cung dưới sự yểm hộ của một đám hộ vệ.
Hộ vệ bảy tám phần, hiện tại hắn chẳng khác gì ăn xin.
Hắn làm ăn xin ba năm rồi.
Năm nay hắn mười ba tuổi.
Ta cũng không nghĩ hắn lại có ý chí như vậy, nếu là người bình thường chắc chẳng gượng dậy nổi.
Quên đi, trong một thời gian nữa hắn sẽ muốn .