Ta lấy lại binh lực, muốn tấn công hoàng đế của quốc gia kia.
Nàng ấy nghĩ rằng ta ghét hoàng đế, nàng ấy nói sẽ giúp ta hoàng đế kia nhưng muốn ta tự sát.
Trên thực tế, ta biết mình không thể nào chiến thắng hoàng đế nhưng ta nên chiến đấu, ta không biết tại sao, chỉ biết rằng mình nên làm vậy. Cuộc đời của ta “nên” được xây dựng như vậy.
Lúc đó ta quá xúc động, có cảm giác rằng cứ đánh là sẽ thắng.
Ta thấy mình như kẻ ngốc, ta không biết lượng sức mình, hoàng đế có long khí, sao có thể tùy tiện giết.
Ta cũng chẳng biết tại sao, tâm trí của ta nói như vậy nhưng trực giác lại nói làm vậy không phải là sai.