Chỉ có điều trên giang hồ Sở Hưu đắc tội với tương đối nhiều người, lại thêm tiếng tăm y không được tốt, cho nên y xuất hiện chỉ khiến xung quanh xôn xao đôi chút, không ai tới bắt chuyện lôi kéo cảm tình gì.
Quan Tư Vũ trầm giọng nói với Sở Hưu: “Lát nữa ngươi định vào với ta hay chờ vị bằng hữu của ngươi?”
Quan Tư Vũ đang nói tới Lã Phụng Tiên, trước khi tới Lã Phụng Tiên dã dùng lực lượng mảnh vỡ chân linh của Lã Ôn Hầu tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, có điều hắn còn muốn củng cố cảnh giới một chút nên không xuất phát cùng lúc với Sở Hưu. Nhưng chắc trong một hai ngày tới hắn cũng tới kịp.
Chỉ có điều Lã Phụng Tiên không phải người của Quan Trung Hình Đường, Quan Tư Vũ đương nhiên không lãng phí thời gian đợi Lã Phụng Tiên.
Chuyện Lã Phụng Tiên có chìa khóa, Sở Hưu không giấu diếm Quan Tư Vũ. Với nhân cách của Quan Tư Vũ, hắn cũng khinh thường chuyện cướp đoạt chìa khóa của Lã Phụng Tiên.
Huống hồ sau trận chiến ở Cao Lăng Đổng gia lần trước, người trong giang hö đều nghe nói Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh coi trọng 'Tiểu Ôn Hầu' Lã Phượng Tiên. Đó coi như nửa chỗ dựa của Lã Phụng Tiên, muốn động vào Lã Phụng Tiên phải tự nghĩ tới phân lượng bản thân đã.
Sở Hưu nói: “Ta còn muốn chờ Lã huynh một thời gian, đường chủ đại nhân cứ vào trước là được”
Quan Tư Vũ gật đầu nói: “Vậy thì tốt, ngươi cũng nên nắm chắc thời gian. Tiểu Phàm Thiên chỉ mở có mười ngày, đừng lãng phí.
Nhớ cho kỹ, mặc dù giờ ngươi đã có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo, nhưng những tông sư võ đạo đã có tư cách tiến vào Tiểu Phàm Thiên, cho dù có là tán tu cũng ai là kẻ yếu.
Gặp tông sư võ đạo, có thể tránh thì tránh, đừng tự tin quá mức, coi đối thủ của mình là tông sư võ đạo bình thường.”
Trong Tiểu Phàm Thiên không như những nơi khác, đối tượng tranh đấu của Sở Hưu chỉ là tuấn kiệt thế hệ trẻ cùng những võ giả dưới cảnh giới tông sư võ đạo.
Quan Tư Vũ sợ Sở Hưu nóng máu tự kiêu khiêu khích một số tông sư võ đạo, hành động này chắng khác gì tự tìm đường chết.
Sở Hưu gật đầu, sau khi Quan Tư Vũ vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu mới đứng một mình chờ đợi.
Thật ra Sở Hưu không chỉ chờ Lã Phụng Tiên mà còn chờ những người khác như Tạ Tiểu Lâu.
Trên giang hồ nhân duyên của Sở Hưu chẳng ra sao, nhưng cũng không đến mức bốn phương đều là thủ địch.
Sau khi đám người Tạ Tiểu Lâu đến, Sở Hưu hoàn toàn có thể liên thủ với bọn họ, bàn bạc vài nơi sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tìm cơ hội tụ tập.
Đây cũng là kinh nghiệm mà các đại môn phái đúc kết ra qua bao năm.
Trong Tiểu Phàm Thiên quy tắc thiên địa khác với thế giới bên ngoài, cho nên những thứ như ngọc giản đưa tin không dùng được.
Hơn nữa do địa hình biến ảo nên cũng không có địa điểm nào đặc trưng, các đại phái chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nhất, trực tiếp bố trí vài điểm tập hợp theo phương hướng. Sau khi dịch chuyển ngẫu nhiên thì chạy theo hướng đó, không gặp người thì cứ tiến thẳng, dù sao tới cuối cùng kiểu gì cũng tập hợp đủ mọi người.
Sở Hưu ở lại đợi không tới nửa ngày, những tông môn đại phái có thực lực đều đã tới.
Bên phía Phật môn, người của Tu Bồ Đề Thiền Viện đã vào trước khi Sở Hưu tới. Nghe nói là hai lão hòa thượng cùng một hòa thượng trung niên, không có người trẻ tuổi.
Đối với Tu Bồ Đề Thiền Viện chuyện này hết sức bình thường. Tu Bồ Đề Thiền Viện tu pháp, yêu cầu cực cao đối với tu vi phật pháp bản thân. Các đệ tử trẻ tuối còn đang ngồi trong Thiền Viện đọc kinh phật. Đệ tử Tu Bồ Đề Thiền Viện có tứ cách xông xáo trong giang hồ đều có tuổi tác không nhỏ.
Đại Quang Minh Tự ở nơi Cực Bắc xa xôi cho nên còn chưa ai tới, ngược lại người của Đạo môn tới nơi trước.
Thuần Dương Đạo Môn có một lão đạo sĩ cùng bốn tiểu đao sĩ tới.
Lão đạo sĩ tay trái phất trần tay phải kiếm, khí thế Thuần Dương Cương Khí mạnh mẽ vô bờ, mặc dù tuổi già nhưng vẫn rực rỡ như vầng mặt trời
Ngược lại bốn người trẻ tuổi mặc dù đều có thực lực cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên nhưng đều có vẻ non nớt.
Thuần Dương Đạo Môn là đao môn chính thống, Thuần Dương Cương Khí của đạo gia hùng hồn hạo nhiên, tru tà trấn ma, uy danh chấn động giang hồ.
Bao năm qua chỉ căn có sự kiện lớn tru sát tà ma đều có người của Thuần Dương Đạo Môn xuất thủ, mạnh mẽ không sợ chết, khiến người ta hết sức kính nể.
Lại thêm ngày thường Thuần Dương Đạo Môn không tranh không đoạt, có kẻ khá kín tiếng cho nên không khiến người ta căm ghét. Ngoại trừ tính cách ngoan cố đầu óc cứng nhắc, danh tiếng của Thuần Dương Đạo Môn trên giang hồ cũng không tệ.
Chỉ có điều mấy năm trước tuấn kiệt thiên tài trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn bị người đứng hạng sau trên Long Hổ Bảng hiện tại, hạng tư trên Long Hổ Bảng trước đây, Đoạt Hồn Đao - Lý Phi Liêm giế t chết, thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn có vẻ không kiếm được ai ra mặt.
Công pháp Thuần Dương Đạo Môn vốn chú trọng căn cơ, tu luyện chậm chạp cho nên bồi dưỡng đệ tử trẻ tuổi không dễ. Giờ một người chết đi, muốn bồi dưỡng một đệ tử khác có thể tự gánh vác một phương rất hao phí thời gian.
Sau khi lão đọa kia tới, những người trong võ lâm xung quanh lao nhao chảo hỏi, miệng gọi Chân Dương đạo trưởng.
Lão đạo sĩ này lai lịch không nhỏ, chính là Chân Dương Tử một trong Hộ Điên Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện, Thuần Dương Đạo Môn.
Thiên Cương Điện của Thuần Dương Đạo Môn tự thành Thiên Cương Đại Trận. Trong đó thờ phụng bài vị †ổ sư các đời của Thuần Dương Đạo Môn cùng bí điển Thuần Dương Đạo Môn, Thuần Dương Đạo Kinh. Có thể nói đây là nơi quan trọng nhất trong Thuần Dương Đạo Môn.
Lúc bình thường Thiên Cương Điện do sáu vị tông sư võ đạo cùng trấn thủ, được xưng là Hộ Điện Lục Chân Nhân, Chân Dương Tử này chính là một trong số đó.
'Đảo mắt một vòng Chân Dương Tử trầm giọng nói: “Chư vị có thấy đám hung đồ Ma môn kia xuất thủ không? Tiểu Phàm Thiên khai mở, đám người Ma đạo e là đứng ngồi không yên. Đây đã không phải lần đầu lão đạo ta tiến vào Tiểu Phàm Thiên này. Lần này lão đạo ta tới không phải vì đoạt cơ duyên mà muốn giết vài tên hung đồ Ma đạo, thư giãn gân cốt!”
Mọi người xung quanh lập tức nịnh bợ: "Không hổ là Chân Dương đạo trưởng, ghét ác như cừu! Đám người Ma đạo không khéo nghe uy danh Chân Dương đạo trưởng mà sợ mất vía, không dám xuất hiện đâu!"
Sở Hưu nheo mắt nhìn Chân Dương Tử, xét theo thái độ đối với giới Ma đạo, Đại Quang Minh Tự cùng Thuần Dương Đạo Môn là quyết liệt nhất, thậm chí tới mức trong mắt không chứa nổi hạt cát, vừa gặp là muốn động thủ.
Có điều theo Sở Hưu, cách làm của Thuần Dương Đạo Môn lại có phần ngu ngốc.
Đại Quang Minh Tự dám làm như vậy là vì Đại Quang Minh Tự có thực lực. Thưăn Dương Đạo Môn mặc dù không yếu nhưng lại kém Đại Quang Minh Tự một bậc.
Thế nhưng bao năm như vậy Thuần Dương Đạo Môn vẫn làm theo ý mình, chém giết không ít võ giả rong Ma đạo, thậm chí ngay người trong Ma đạo thấy võ giả Thưần Dương Đạo Môn cũng cảm thấy đau đầu. Đám người này rõ ràng là thần kinh thô, trừ phi không đánh nổi còn không đã gặp mặt chỉ có không chết không thôi.
Có điều lúc này một giọng cười lạnh lại vang lên: “Chân Dương Tử! Cóc ghẻ mà cũng to còi, khẩu khí lớn lắm! Bổn quân ngay đây, ngươi có bản lĩnh thì đến giết thử xem. Trường Thanh Tử trong Hộ Điện Lục Chân Nhân chết thế nào chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Đúng là không biết điều!"
Môt người trung niên thân mặc trường bào màu trắng thêu hoa văn đám mây, đầu đội mũ bạch ngọc, gương mặt trắng trẻo từ trong khu rừng đạp không di tới, khí thế bản thân cực kỳ cường đại, ma khí thậm chí nhuộm đen đám mây trên đỉnh đầu.
"Vân Trung Quân!”
Bên dưới lập tức có người kinh hãi la lên, người tới là môt trong Cửu Đai Thần Vu Tế, Vân Trung Quân!