Hạ Khải Phong liếc xéo tôi liếc mắt một cái: "Cô cho rằng điện Diêm Vương là nhà cô, Diêm Vương gia là ba cô chắc? Mà vung bút lên giảm tuổi thọ? Huống hồ ta lấy mạng của cô làm gì? Muốn cô cả đời mới đã."
Muốn tôi cả đời?
Lời này, nghe cảm giác thật không được tự nhiên, trong lòng thầm tỉ mỉ suy tính, có phải là tôi đã hiểu sai rồi không?
Hình như mình nghĩ ngợi lung tung nên cảm giác mặt nong nóng, nhỏ giọng nói: "Ngang ngược vô lý."
Về đến nhà, mẹ đang ngủ ngon lành, vậy mà bà lại có thể không lo lắng cho tôi? Lúc mới tới thôn Đại Minh, rõ ràng bà nốt tôi ở trong nhà, cũng không cho phép tôi đi chơi tối.
Lúc ấy tôi giống như Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ đè ở dưới núi Ngũ Hành Sơn...!đáng thương vô cùng.
Nhưng mà ở trong mắt mẹ, Hạ Khải Phong chính là Đường Tăng tới cứu vớt tôi, Đường Tăng và Tôn Ngộ không cùng nhau lên đường.Mẹ tin tưởng "Thầy trò" chúng tôi nhất định có thể lấy được "Chân kinh", đưa xưởng chè của Trương gia phát triển vững chãi như ánh mặt trời, không bao giờ suy sụp.
Kể từ đó, Trương gia không còn sợ hãi lời nguyền rủa mà mọi người thường đồn đại "Không kinh doanh cả nhà chết hết."
Tôi thật bội phục tầm nhìn xa trông rộng của mẹ, nhưng à lại không biết Hạ Khải Phong chính là người đã phát ra lời nguyền ở vườn chè tử vong, hơn nữa lại con đem con gái và xưởng chè giao cho Hạ Khải Phong vô điều kiện.
Dùng thủ đoạn, năng lực của Hạ Khải Phong, tôi tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm cho xưởng chè của Trương gia phải đóng của.
Vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, sau đó tôi cảm thấy cơ thể và tinh thần của mình đều mệt, vừa đặt lưng xuống giường tôi liền ngủ ngay, ngay cả Hạ Khải Phong rời đi lúc nào cũng không biết.
Sau đó tôi nghe nói, giờ sáng cảnh sát đã phong tỏa đầm lầy, mà lúc giờ tôi chạy đến hiện trường, bọn họ mới bắt đầu khai quật hài cốt.
Dưới sự trợ giúp của máy móc chuyên nghiệp, hài cốt được đào lên, đồng thời còn đào được một quả bóng rổ.
Nhìn bọn họ nhanh chóng lấy hài cốt lên, sau đó kết thúc qua loa, lòng tôi lại sốt ruột thay Nhân Sinh.
Có điều cậu hai lại thấy nước sơn màu xanh lam đọng lại trên quả bóng rổ, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là bóng rổ của Nhân Sinh.
Cậu đau lòng đến nỗi ngất đi, chủ động yêu cầu xét nghiệm DNA, cuối cùng, cảnh sát đưa cậu hai đi điều tra.
Mọi người đã rời đi nhưng tôi vẫn đứng ở bên ngoài vạch phong tỏa xem xét đống nước bùn chồng chất tựa như một ngọn núi nhỏ kia.
Đột nhiên, phát hiện một vật màu vàng sáng ngời, tôi nỗ lực nhìn kỹ, nhưng không rõ đấy là vật gì.
Tôi thấy xung quanh không có ai liền lén lút đi vào, nhặt lên cái vật màu vàng sáng ngời kia.
Thì ra là mộtsợi dây chuyền vàng, tâm hình hoa tai, hình như trên hoa tai có khắc chữ.
Tôi dùng ngón tay chà sạch bùn đất dính trên hoa tai.
Dưới ánh nắng chói chang, hai chữ "Mỹ Lệ" mang theo chút bùn đất đập vào mắt tôi vô cùng rõ ràng.
Chẳng lẽ đây là dây chuyền của Lý Mỹ Lệ? Lý mỹ lệ là mẹ kế của Trương Nhân Sinh, vật tùy thân của mẹ kế lại xuất hiện ngay cạnh hài cốt cả con chồng, cái này thật khiến tôi không thể không hoài nghi Lý Mỹ Lệ, nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi, không có chứng cứ xác thực.
Nếu tôi giao sợi dây chuyền này cho cảnh sát mau chóng phá án, phỏng chừng Lý Mỹ Lệ sẽ xếp vào kẻ tình nghi số một, nhưng nếu có ẩn tình khác, khả năng bị điều tra sẽ rất nhỏ, đến lúc đó Lý Mỹ Lệ có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không hết tội, như vậy, cậu hại lại phải bị tan cửa nát nhà.
Tôi phải thật thận trọng, điều tra trước đã rồi nói sau.
Buổi chiều, tôi tới vườn chè của Trương gia.
Dạo này tôi không tới vườn chè của Trương gia, vẫn không có người nào dám tới gần căn nhà tối nằm ở giữa vườn chè, đương nhiên ngoại trừ cô gái tự nguyện trông coi quan tài.
Hai ngày trước, tôi gặp cô gái đó ở chợ, lúc ấy cô đang mua cá thịt để bồi bổ dinh dưỡng cho bà nội.
Tôi nói chuyện cùng cô ấy vài câu, cô ấy biết tôi là cháu ngoại của Trương gia, rất kính trọng tôi, còn mời tôi về nhà cô ấy chơi một lát.
Vào trong nhà cô ấy, tôi mới chân chính thấy được thế nào gọi là nhà chỉ có bốn bức tường.
Lần này tôi tới vườn chè, mục đích chính là để tiếp cận mợ hai.
Thiên linh linh, địa linh linh, cầu mong conan nhập vào tôi.