Một nữ nhân viên có tuổi nhất dùng ánh mắt khinh thường nhìn Từ Thiên rồi quay sang nói với những nữ nhân viên khác:
- Tên nghèo như cậu có thể gọi được nhân vật nào chứ, chắc cậu ta chỉ làm mầu để chúng ta sợ thôi.
Nghe người này nói mấy nữ nhân viên lúc đầu nghe Từ Thiên gọi điện thoại có chút sợ nhưng lập tức thay đổi thái độ khinh thường Từ Thiên. Không chỉ những nhân viên này mà những vị khách xung quanh cũng thấy Từ Thiên cũng giống như đang giả vờ dọa nạt những nhân viên kia. Nhiều vị khách còn mở miệng trêu nghẹo Từ Thiên. Bọn họ nói Từ Thiên còn trẻ, đang còn muốn thể hiện bản nân nên mới làm như vậy.
Nghe các vị khách nói vậy mấy nữ nhân viên càng ngày càng quá đáng hươn, chỉ còn mỗi Vân Nhu đang cố gắng kéo Từ Thiên ra khỏi quán.Nhưng khổ nỗi sức của Vân Nhu không thể nào kéo được Từ Thiên đi,kèm theo Từ Thiên đang tức giận nên càng không thể xê dịch. Không khí bên trong quán dần trở nên phức tập hơn thì bên ngoài cửa có một chiếc audi Q tiến tới. Cửa xe mởi ra có một người đàn ông trung niên bước xuống, người đàn ông này không ai khác chính là Triệu Sinh.
Bước vào trong cửa hàng nhân viên bên trong vội vàng xếp thành hàng hô to:
- Triệu tổng....
Triệu Sinh mặc kệ những người này vội đẩy mấy nữ nhân viên ra, chạy đến bên Từ Thiên cúi thấp người xuống chào:
- Từ tổng...
Sau khi Triệu Sinh cúi người xuống chào Từ Thiên xong thì bầu không khí trong quán im lặng một cách kì bí. Gương mặt của tất cả những người xung quanh thể hiện ra có phải bọn họ nghe lầm thứ gì đó. Triệu sinh là ai chứ, hắn là người đứng đầu một công ty, địa vị của hắn trong thành phố Trung Hải này cũng phải thuộc top , top . Thế mà bây giờ thì sao, bây giờ hắn đang cúi đầu chào một vị thiếu niên tiểu hình như xấp xỉ .
Những khách nhân trong quán mộng bức, nhưng mộng bức nhất bây giờ chính là mấy cô nhân viên trong quán và cả Vân Nhu. Bọn họ đang rất sợ hãi, còn vì sao sợ hãi ư? Còn sao nữa, tất nhiên bọn họ đang thấy cảnh vị lão bản đứng đầu bọn họ đang cúi đầu trước vị thanh niên mà bọn họ vừa mới xỉ nhục.Còn Vân Nhu hiện tại đang đứng bên cạnh Từ Thiên tròn mắt nhìn hắn, cô cứ nghĩ Từ Thiên chỉ là một kẻ nghèo vào xem xe và cô đang cố cứu hắn để hắn không bị mọi người xỉ nhục. Nhưng cảnh tượng lúc này phải làm cho cô phải nhìn nhận lại hắn.
Còn về phía Từ Thiên chỉ nở một nụ cười nhạt rồi nói:
- Không dám, tôi sao có thể nhân cái cúi người này của Triệu tổng cao quý...
Triệu Sinh khi nghe thấy câu trả lời của Từ Thiên hắn ngẩng đầu nên lập tức thấy được vẻ mặt chuyển đen của Từ Thiên. Rồi hắn nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Từ Thiên liền biết nhân viên của mình vừa rồi đã đắc tội với Từ Thiên. Nghĩ đến đây hắn liền giận tím mặt vào,nịnh bợ Từ Thiên đã không được rồi mà bây giờ nhân viên của hắn lại đắc tội với Từ Thiên. Triệu Sinh quay lại hỏi:
- Mấy người cho tôi biết có chuyện gì xảy ra ở đây?
Mấy nữ nhân viên thấy gương mặt cực kì tức giận của Triệu Sinh thì vô cùng hoảng hốt. Một nữ nhân viên trong đó trong lúc sợ hãi vô ý thức trả lời:
- Triệu tổng chúng tôi đang cố gắng duổi cái tên đã nghèo và giả vờ trang bức này ra khỏi quán.- nói đến đây cô nữ nhân viên đột nhiên giật mình,cô nhớ lại cái cúi đầu của Triệu Sinh với Từ Thiên nên cô lập tức im lặng.
Từ Thiên bước đến một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, hắn gác hai tay lên đùi rồi yên lặng không nói gì. Về phía Triệu Sinh thì hắn đã hiểu vấn đề gì xảy ra, cái gì mà đã nghèo cơ,cái gì mà giả bộ trang bức, với hắn Từ Thiên là ai chứ. Triệu Sinh gặp mặt Từ Thiên tại ngày mà công ty Thiên Từ chuyển bị mở cửa. Ngày hôm đó tất cả những đại lão của thành phố Trung Hải này đều tập trung ở đây. Điều quan trọng không phải là Từ Thiên còn trẻ mà đã mở được một công ty cho riêng mình mà là hắn xưng huynh gọi đệ với người có quyền thế nhất Trung Hải này chính là Đẩu Đức, Sở Nam, Mộc Bạch, Lý Bắc. Nghĩ đến đngs nhẽ mình đó thể kết giao được một nhân vật tầm cỡ này mà giờ đây chỉ vì mấy nữ nhân viên ngu xuẩn mà đắc tội với Từ Thiên. Càng nghĩ Triệu Sinh liền không khỏi tức giận, hắn quát:
- Từ bao giờ nơi đây thành nơi chỉ bán xe cho những người có tiền, từ bao giờ các ngươi có quyền chỉ chích rồi chê bai khách hàng. Các ngươi giỏi lắm, tất cả các ngươi đều không hoàn thành nghĩ vụ của một người nhân viên, các ngươi bị đuổi việc.
Câu nói của Triệu Sinh như sét đánh ngang tai của tất cả nhân viên ở đây. Bọn họ vô tình coi thường một người dẫn đến bây giờ bị đuổi việc. trong lúc tất cả nhân viên ở đây đang vô cùng hoang mang thì Từ Thiên lên tiếng:
- Triệu tổng, ngài không cần nhất thiết phải đuổi việc họ như vậy đâu, mặc dù họ đã làm nhân quy tac của một nhân viên hưng đây là lần đầu thì cũng nên bỏ qua. Coi như đây chính là bài học để họ rút ra kinh nghiệm.
Những nhân viên ở đây nghe được Từ thiên nói vậy họ đều vui mừng. họ không ngừng xin lỗi Từ Thiên và cũng không quên cảm ơn hắn.