Chương :Con trai, thật sự là con mở công ty
Buổi hào nhạc kết thúc, Từ Thiên tậm biệt Trần Hân rồi đưa hai người bạn của Từ Nhu về nhà. Trên đường về Từ Nhu dò hỏi: “Anh! Anh có quen biết với cô ca sĩ Trần Hân đó hả?”
Từ Thiên nhìn thoáng Từ Nhu rồi nói: “Ừm... Có gặp qua một lần.”
Từ Nhu nhìn Từ Thiên với vẻ mặt không tin lắm, cô nói: “Em không tin đâu, gặp nhau một lần sao cô ấy lại có bieuer hiện như biết anh từ lâu rồi như vậy chứ...”
“ Thật... bọn anh mới chỉ gặp nhau vào tối hôm qua thôi...”Từ Thiên bĩnh tĩnh trả lời
“ Khoan...khoan...khoan...” Từ Nhu lộ ra vẻ mặt rất bất ngờ, cô nói: “Anh gặp cô ấy vào tối hôm qua mà anh về Viên Thành này cũng là tối hôm qua. Anh bảo anh ở qua đếm ở khách sạn...” Từ Nhu bịp miệng vào rồi thốt lên: “Tối hôm qua chẳng lẽ anh với cô ấy đã...”
Từ Thiên lập tức đánh gãy suy nghĩ của Từ Nhu rồi nói: “Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh với cô ấy không có làm những việc như em đang nghĩ đâu...”
Từ Nhu vẫn lấy tay che miệng mình nhưng đôi mắt của cô đẩy ra chỗ khác, cô nói: “Em có nói anh với cô ấy làm gì đây mà sao phải chống chế nhanh đến vậy. Người xưa đã nói rồi ‘ có tật giật mình’” Đôi mắt cô một lần nữa nhìn thẳng về phiad Từ Thiên dò hỏi: “Anh với cô ấy đã... ư...ư...ư rồi sao?”
Khuôn mật Từ Thiên trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Từ Nhu nói: “ Anh đã nói rồi, anh với cô ấy không xảy ra bất kì chuyện gì cả. Nếu em cứ nghĩ lung tung rồi ảnh hưởng đến anh thì đừng có trách.”
Từ Nhu gật đầu đáp lại lời nói của Từ Thiên nhưng khuôn mặt cô như muốn nói ‘em hiểu mà.... yên tâm, em hiểu mà’
Về đến đến nhà Từ Thiên nhanh chóng nhảy thẳng lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Sáng hôm sau Từ Thiên bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, vì hôm qua có rất nhiều việc xảy ra nên hôm nay hắn rất mệt mỏi. Từ Thiên cố gắng với tay đến chiếc điện thoại,hắn bấm nót nghe rồi hỏi: “Xin hỏi anh vậy?”
Một giọng nam từ đầu dây bên kia vang lên : “ Từ lão đệ ta là Thiên Minh đây, lâu rồi không gặp.”
Từ Thiên vẫn đang trong cơn buồn ngủ, Từ Thiên có nhớ người vừa giới thiệu là ai. Đột nhiên hắn nhớ ra Thiên minh là người hắn gia lưu trong mấy lần hắn đi đổ thạch. Từ Thiên ngồi bật dậy nói: “ Thì ra là Thiên ca, quả thật là lâu rồi. Anh gọi điện cho em có việc gì không?”
Đầu dây bên kia Thiên Minh cười nói: “ Cũng không có việc gì, chỉ là có chiều nay diễn ra một cuộc đổ thạch nên anh gọi điện hỏi em có anh không. Em là thần tài đã giúp cho Thiên Thị anh có cơ hội phất lên, nếu rảnh thì chiều nay đi cùng với anh...”
“ Thần tài gì chứ anh nói quá rồi, em chỉ là may mắn thôi.” Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Từ Thiên cùng công nhận Thiên Minh nói đúng. Chẳng phải vậy sao? Hắn có mắt thần có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, không viên thạch nào mà hắn không thể xác định bên trong có gì hay không. Từ Thiên cười hỏi: “ Thiên ca, cuộc đổ thạch chiều nay diễn ra ở đâu vậy?”
“ Cuộc đổ thạch chiều nay diễn ra ở Viêm Thành vào lúc giờ.” Thiên Minh trả lời
“ tiện thật, em cũng đang ở Viêm Thành nên chiều nay chúng ta hẹn nahu ở cổng vào nhá...” Từ Thiên nói
Thiên Minh cười nói: “Được thôi, chiều nay gặp lại...”
Từ Thiên bước xuống cầu thang, hắn vừa ngáp vừa nói: “Cả nhà chào buổi sáng.”
“ giờ trưa rồi chứ sáng gì tầm này, anh bây giờ mới chịu mà dậy” Từ Nhu nói
“Từ Thiên xuống đây nói chuyện với ba một chút” người vừa nói là Từ Hán Thăng- cha cha của Từ Thiên và Từ Nhu
Từ Thiên đang tính mắng Từ Nhu là nhiều lời nhưng nghe cha gọi nên chỉ lườm Từ Nhu một cái rồi thôi. Từ Thiên ngồi xuống trước mặt Từ Hán Thăng hỏi: “Cha! Cha muốn nói chuyện gì với con vậy?”
Từ Hán Thăng nhìn Từ Thiên một lúc rồi nói: “ Cha nghe Từ Nhu nói chiếc xe ngoài kia của con mua với giá . USD, con kiếm đâu nhiều tiền như vậy để mua nó?”
Nghe thấy Từ Hán Thăng hỏi Từ Nhu đang chơi điện thoại cũng ngẩng mặt lên nhìn, mẹ của Từ Thiên là Hứa Hoa đi từ nhà bếp ra cũng đang nhìn hắn.
( Xin lỗi mọi người mình xin sửa lại tên mẹ của Từ Thiên là Hứa Hoa, tên cũ của bà là Trần Hân trùng với cô ca sĩ Trần Hân kia. Thật sự xin lỗi vì sự bất cẩn này của mình...)
Từ Thiên thấy cả nhà nhìn chằm chằm vào mình cứ như cảnh sát hỏi cung tội phạm vậy, hắn nói to: “ Cả nhà đừng có nhìn chằm chằm vào con như vậy chứ, nhìn như vậy làm con sợ đấy. Cứ hỏi từ từ từng câu một, con sẽ trả lời...”
Lúc này không khí xung quanh mới trở lại bình thường, Từ Thiên thở phào nói: “Chuyện sao con có tiền như vậy thì đơn giản thôi. Con mới mở một công ty cách đây không bao lâu, công ty làm ăn rất tốt nên con kiếm được rất nhiều tiền.”
Từ Thiên nói xong cả nhà được một pha choáng váng, Từ Nhu bật ra khỏi ghế hét toáng lên: “Anh! Anh có phải là anh trai em không vậy? em nhớ anh trai mình đâu có được tài giỏi như vậy...”
Hứa Hoa chạy đến cầm lấy tay Từ Thiên nói: “ con trai con không có bị người ta lừa đấy chứ, mẹ nghe nói rất nhiều vụ lừa đảo như vậy rồi...”
Từ Hán Thăng cũng mắt tròn ra nhìn con trai mình, ông hỏi lại: “ Con trai, thật sự là con mở công ty...”