Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Lúc Tần Lâm chạy về Ma Cung, Liễu Hiên gần như đang đếm số mà ngủ thiếp đi.
“Hiên Hiên, tôi về rồi đây.” Y rón rén tới gần, ôm Liễu Hiên và mèo con mệt đến mơ mơ màng màng ôm lên, không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói.
Liễu Hiên ôm cổ y, cọ cọ vào cổ y, ngáp một cái, còn kiên trì chống đỡ không chịu ngủ.
Miệng nói: “Tôi đã chờ huynh . nhịp thở rồi.”
Không đến nửa canh giờ, nhưng cũng đủ để hai con mèo con mệt mỏi chờ mình.
“Mang cho em một con cá khô đây.” Tần Lâm thật cẩn thận ôm người ngồi xuống ngai vàng rộng lớn mềm mại, lấy ra bí chế tiểu cá khô ra.
Đây là cá y bắt được trong bí cảnh, cái bí cảnh kia là độ kiếp kỳ và Đại Thừa kỳ tu sĩ mới có thể đi vào, cá này cũng là giống tương đối hiếm có trong đó.
Hương vị cực kỳ tươi ngon, Liễu Hiên và mèo con chắc chắn rất thích.
Hai cái miệng này đều rất kén ăn, cả hai thích nhất vẫn là tay nghề của Tần Lâm.
Người khác có nấu ăn ngon đến đâu, bọn họ cũng chỉ muốn ăn món Tần Lâm làm.
Nhưng Tần Lâm cảm thấy tay nghề của mình bình thường, cũng chỉ có thể cố gắng tìm một ít nguyên liệu nấu ăn mà bản thân làm không tệ như cá để làm cho cả hai ăn, tốt xấu gì cũng sẽ không khó ăn đến nỗi nào.
Liễu Hiên nhắm mắt lại gần cắn cá khô, mèo con cũng nhắm mắt ngửi mùi thơm tươi thò lại gần, cắn ở đầu bên kia.
Tần Lâm bất đắc dĩ nhìn bọn họ, cảm thấy một màn này thật sự rất thú vị
Một người một mèo chia nhau ăn cá khô ngon lành, rốt cục cảm thấy mỹ mãn ngáy nhỏ, ở trên người Tần Lâm ngủ thiếp đi.
Mèo con càng quá đáng, kéo cổ áo Tần Lâm ra, chui vào trong quần áo, ở bụng y thành một cục, ngủ mê man.
Tần Lâm đành phải hạ lệnh cấm chế cách âm cho một người một con mèo, sau đó gọi người đến báo cáo công việc.
Trong khoảng thời gian y không có ở đây, mọi chuyện đều do phó thủ xử lý.
Việc của mười mấy ngày không nhiều lắm, trong chốc lát có thể báo cáo xong.
Chờ thuộc hạ đi xuống, y ôm đạo lữ mang theo mèo, trở về tẩm điện nghỉ ngơi.
Nặng nề ngủ hồi lâu, Tần Lâm đột nhiên nghe được giọng nói nhỏ xíu.
Y cố ý không mở mắt, cẩn thận nghe phát hiện Liễu Hiên đang nói chuyện phiếm với mèo con.
Hoặc là nói, Liễu Hiên đơn phương nói chuyện với mèo con, mèo con cũng không để ý tới hắn, đang chơi đùa với mái tóc Tần Lâm.
“Nhóc đừng chơi nữa, sẽ đánh thức A Lâm đó.” Liễu Hiên nắm móng vuốt nhỏ của nó: “Thật không nghe lời, trước kia tao cũng không nghịch ngợm như nhóc, tao còn rất ngoan.”
“Miao.” Mèo con tinh tế yếu ớt kêu to một tiếng, tựa như đang phản bác Liễu Hiên.
Liễu Hiên thở phì phì nói: “Nhóc còn dám cãi nữa, rõ ràng tao rất ngoan.
Kết quả tới lượt nhóc, nhóc lại ồn ào thế, một chút cũng không ngoan!”
“Meo?”
Một người một mèo nói tới hăng hái, giống như thật sự có thể nghe hiểu lời nói của đối phương.
Trên thực tế mèo con nghe không hiểu tiếng người, mà nó kêu to cũng chỉ là vô nghĩa.
Liễu Hiên đương nhiên có thể nghe hiểu tiếng mèo kêu, nhưng không phải tất cả những lời mèo nói đều có ý nghĩa.
Bây giờ mèo con cũng như con nít của con người, kêu lên toàn là ê ê a a, kêu bậy mà thôi.
Lúc hai người nói đến kích động, còn có thể cùng so sánh với nhau, coi ai hơn ai.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới Tần Lâm còn đang nghỉ ngơi, hắn lại hạ thấp giọng xuống, làm cho mèo con cũng hạ thấp giọng theo.
Cứ có qua có lại thế, chỉ sợ Tần Lâm cho dù thật sự ngủ thiếp đi, cũng có thể bị bọn họ giày vò cho tỉnh luôn?.