Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Tu Quân biết rõ tính nết của thầy mình, đặt sữa bò trong tay xuống trước mặt Việt An, sờ sờ đầu nhỏ của cậu.
Cân nhắc đến sự thuận tiện để cho Việt An uống sữa tươi, Quý Tu Quân còn cố ý tìm một cái ly có miệng tương đối lớn, tránh cho mèo nhà anh thò đầu vào trong ly rồi khỏi rút ra luôn.
Việt An liếc mắt nhìn sữa bò đặt trước mặt, nhìn nhìn Quý Tu Quân, chân nhỏ vỗ bồm bộp lên mặt bàn.
“Méo!”
Trẫm bị bóp bóp chân rồi!
Bị bóp chân còn không uống được sữa bò trong ly của ổng!
Toàn thân Việt An viết kép hai chữ không phục.
Quý Tu Quân ngồi xuống, nhìn cậu một hồi lâu, cũng không hiểu được ý của Việt An.
Nguyên soái Kevin cười híp mắt uống sữa bò, nhìn dáng vẻ có chút khổ não của học trò mình, cảm thấy rất là cao hứng.
Tính cách Quý Tu Quân là dạng gì, ông hiểu rõ vô cùng.
Bởi vì tuổi trẻ mà còn có chức vị cao nên Quý Tu Quân luôn phải nghiêm mặt, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, đảm bảo uy danh của mình không bị khiêu khích, đa số thời điểm gương mặt luôn lạnh lùng, hù người đến mức người ta phải đi vòng qua, cách anh thật xa như lánh người xấu.
Ngay trong chính Quân đoàn của Quý Tu Quân cũng có người tin anh là Sát Thần ma quỷ gì đó như truyền thông nói, cũng đủ để thấy rõ hình tượng bên ngoài ngày thường của Quý Tu Quân là như thế nào.
Vào lúc này ông lại có thể thấy dáng vẻ thả lỏng hiếm thấy của học trò, cảm giác được sinh khí trên người anh dày đặc lên, đây là chuyện tốt.
Chung quy người thì vẫn là người thôi, sống thì phải có chút sinh khí, cũng tự tại một chút.
Việt An còn đang kêu meo meo với Quý Tu Quân, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại, làm cho người nghe lòng nhũn thành một vũng.
Nguyên soái Kevin nghe tiếng kêu, nhìn thấy Quý Tu Quân đầy mặt thật lòng nhìn chằm chằm Cục Lông Nhỏ trước mắt, định thông qua ngôn ngữ tay chân của Việt An để hiểu rõ ý tứ của cậu.
Có điều kết quả rất rõ ràng, anh không có khả năng tiếp thu.
Nguyên soái Kevin lại nhìn nhìn Việt An vẫy vẫy chân nhỏ, thở phì phò, nghi hoặc một lát thì đột nhiên bừng tỉnh.
Ông suy nghĩ một chút, mở bàn tay ra, đưa đến trước mặt Việt An: “Tôi… cho cậu bóp lại nhé?”
Việt An kêu một hồi, cùng Quý Tu Quân quay đầu nhìn Nguyên soái Kevin.
Mèo trắng nhỏ ra vẻ ghét bỏ lùi về sau hai bước, đặt mông ngồi trên tay Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân nhìn mặt thầy mình đầy tiếc nuối, nâng con mèo trong tay mình lên, đặt vào bàn tay trái còn trống của mình, sau đó bưng sữa bò đến.
Nguyên soái Kevin nhìn Quý Tu Quân một lát rồi lại nhìn Việt An đang vùi đầu vào trong ly liếm sữa bò một chút, trong lòng thông suốt “ồ” một tiếng.
Học trò của ông từ khi nào lại chiếu cố người khác như thế?
Hừm, không đúng, là con mèo.
Nhưng cũng không khác nhau lắm, đều là sinh mệnh có trí tuệ.
Việt An chui đầu vào ly sữa đầy thơm ngọt, lỗ tai run run, cái đuôi sau mông lắc lư lúc ẩn lúc hiện.
Lúc cậu ngẩng đầu khỏi ly, trên khuôn mặt mèo đáng yêu dính không ít sữa bò, sau đó cậu dùng chân rửa mặt không còn một mống, rồi đi từng bước nhỏ, tiến tới một hộp đồ ăn trước mắt, vùi đầu tận lực ăn.
Nguyên soái Kevin quyết định không hề xoắn xuýt vấn đề học trò mình thay đổi, tay mắt lanh lẹ đoạt một món ăn mình thích từ dưới chân Việt An, sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai dùng muỗng múc một muỗng đầy, ăn vào.
Việt An mộng bức nhìn Nguyên soái Kevin dùng động tác khiến mèo không kịp phản ứng để cướp đồ ăn từ miệng mèo, trơ mắt nhìn một muỗng hạ xuống là hộp thức ăn trực tiếp thiếu mất một nửa!
Ngay lập tức, Việt An quay về phía Quý Tu Quân gào: “Miáooo!!!”
Anh nhìn ông ấy một chút đi!!!
Anh đừng mặc kệ không quản ông ta!!!
Động tác gắp rau của Quý Tu Quân hơi dừng một chút, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác mình đang ở trong Tu La trường, bị kẹp giữa người yêu và mẹ già.
Anh nhìn tình thế khó xử một hồi lâu, rồi xoa xoa đầu Việt An, trầm mặc nhìn thầy giáo nhà mình.
Trong tay Nguyên soái Kevin còn bưng hộp đồ ăn, rất hứng thú nhìn Việt An quay đầu cáo trạng.
Sau khi Quý Tu Quân nhìn sang, ông lập tức buông hộp nhỏ trong tay xuống, chép miệng một cái, “Con giống như đang nuôi bạn gái nhỏ vậy, làm nũng một tí con đã mềm lòng rồi?”
“…” Quý Tu Quân trầm mặc một hồi lâu, mới đính chính lại, “Việt An là con đực.”
Nguyên soái Kevin cả kinh: “… Con thích con trai?”
Quý Tu Quân mặc kệ ông.
Hình tượng bên ngoài của Nguyên soái Kevin trầm ổn, đáng tin cậy như núi cao, trên thực tế là đang ngầm nhịn không được nói quá nhiều.
Đặc biệt là khi ở trước mặt Quý Tu Quân, chuyện trời Nam biển Bắc từ quân sự sang chính trị rồi đến chuyện nhà, mở miệng ngậm miệng là có thể cằn nhằn ba, bốn, năm, sáu câu.
Nguyên soái Kevin ăn uống no đủ mà vẫn còn ở trong nhà Quý Tu Quân huyên thuyên với anh —— phần lớn là Nguyên soái Kevin nói chuyện, Quý Tu Quân nghe rồi trả lời.
Việt An nằm nhoài trên chân Quý Tu Quân làm ổ, lắc đuôi ngáp một cái, hưởng thụ tay nghề gãi cằm thành thạo của người ta.
Sung sướng như sống trong chốn thần tiên.
Lúc mặt trời đã lặn về Tây Nguyên soái Kevin mới rời đi, Việt An không có chút quan tâm nào đến thời sự của loài người, phơi bụng nhỏ, mỹ mãn ngủ bên cạnh Quý Tu Quân.
“Đúng rồi.” Trước khi rời đi, Nguyên soái Kevin có nói với Quý Tu Quân rằng, “Lần sau, khi con mở phiên toà thứ hai, lúc đối đầu với tên Bộ Nghiên cứu Khoa học kia cũng đừng lời đuôi.”
Quý Tu Quân gật gật đầu.
Nguyên soái Kevin dừng một chút: “Thầy còn phải đóng kịch với đám lão già kia, giả bộ ngốc, miễn cho bọn họ cảm thấy thầy đang uy hiếp họ rồi nghĩ biện pháp ném thầy ra khỏi Đế tinh.”
Nguyên soái Kevin không bài xích chuyện hi sinh vì đất nước, lúc trở thành quân nhân, ông đã chuẩn bị tinh thần chết trên chiến trường.
Nhưng bị người khác ném đá giấu tay, đuổi đi chịu chết, ông không hề muốn.
Thật sự nghĩ rằng ai cũng không muốn sống sao?
Thế nhưng ông là người có vợ đó!
“Lúc có tình huống nào đó có mặt cả hai thì nhớ phối hợp với nhau một chút, thầy đi trước.” Nguyên soái Kevin phất phất tay, thông qua camera trong phòng nhìn bốn phía, sau đó cực kỳ thành thạo lẻn ra góc chết của camera giám thị trong khu dân cư.
Lúc Việt An tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn một vòng cũng không thấy ông lông vàng làm cho cậu ấm ức, có chút cao hứng ngáp một cái, duỗi người đứng dậy giũ lông.
Quý Tu Quân cầm nón cảm quan quân dụng đi tới, trùm lên người bé mèo trắng không to bằng đầu người.
Việt An chui cái đầu nhỏ ra từ dưới nón, lắc lắc đầu, lỗ tai dựng thẳng.
Đôi mắt còn có chút mơ màng buồn ngủ nhìn Quý Tu Quân, rồi trợn lên tròn xoe: “Miao.”
“Ngày hôm qua không có huấn luyện, hôm nay phải bù lại.” Quý Tu Quân trả lời.
Việt An nghe thế thì rụt đầu về, nằm ở dưới mũ cảm quan, có vẻ như chuẩn bị đi ngủ tiếp.
Nguyên soái tiên sinh đứng một bên, cực kỳ vô tình khởi động mũ cảm quan, mang theo con mèo đang xù lông nhà anh, chạy đi lần lượt đánh với Quân đoàn trưởng cấp dưới một trận.
Hậu quả khi Quý Tu Quân làm như vậy chính là ba ngày ròng rã sau đó, Việt An đều dùng cái mông để quay về phía anh.
Trừ lúc ngủ vẫn có thể cảm nhận được một quả cầu lông xù xù ấm áp dễ chịu ở trong chăn, thì đã qua ba ngày Nguyên soái tiên sinh không tìm được mèo của anh.
Ngay cả quang não hình con mèo đặc biệt là riêng cũng không làm vui lòng con mèo của anh.
Không sờ được mèo làm tâm tình của Nguyên soái tiên sinh rất tệ.
Lúc Toà án Quân sự mở phiên toà thứ hai, Nguyên soái tiên sinh tâm tình không tốt nên ánh mắt nhìn về phía Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học trở nên hung ác hơn.
Hai ngày nay Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học bị động tĩnh ở chợ đêm và bị cấp trên trách tội làm cho sứt đầu mẻ trán, gã bị nhìn chằm chằm như thế, chỉ cảm thấy một giây sau đầu mình lìa thân ngay lập tức.
Xét đến cùng gã chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học, bàn về trình độ tâm cơ, khứu giác chính trị thì căn bản là không có cách nào sánh với Quý Tu Quân và cao tầng Đế quốc, hiện tại gã đã thành bia đỡ đạn bị kẹp giữa hai bên nên sẽ không có kết quả tốt, trừ đối mặt trực diện với Quý Tu Quân thì cũng không còn biện pháp nào khác.
Việt An thừa dịp Quý Tu Quân bắt đầu bận túi bụi, mỗi ngày mở livestreams mấy tiếng, sau khi vơ vét đầy chậu đầy bát, dâng lên một chút chờ mong với kế hoạch tự do của mình.
Không phải mỗi nhà hàng mỹ vị mà giá lại cao chót vót đều có giao thức ăn tới nhà.
Việt An vơ vét một đống địa chỉ nhà hàng trong bình luận livestream, quyết định hôm nay không gọi thức ăn ngoài, ra khỏi nhà đến nhà hàng ăn.
Cục Lông Nhỏ màu trắng nhanh chóng ăn sạch đồ ăn vặt còn dư, đeo cái quang não hình con mèo xinh xắn mà Quý Tu Quân đã cho cậu trước đó lên cổ, dậm chân nhỏ đi ra khỏi nhà.
Trong gara của Nguyên soái tiên sinh có hai chiếc xe đỗ trong đó.
Việt An ngó chiếc xe Nguyên soái chưa bao giờ chạm vào kia, là một chiếc xe màu hồng cực kỳ gây chú ý, cảm thấy chiếc xe này quả thật là làm riêng dành cho cậu mà.
Từ đầu xe đến đuôi xe khắp nơi tản ra khí tức “Nhìn tui nhìn tui, mau tới hôn nhẹ tui đi.”
Việt An suy nghĩ một chút, sờ sờ quang não của mình, gọi một cuộc cho Quý Tu Quân.
Quý Tu Quân bắt máy rất nhanh.
Việt An quay về phía hình ảnh D của Quý Tu Quân “meo” một tiếng.
Nguyên soái tiên sinh trầm mặc nhìn cậu và chiếc xe màu hồng quá mức chói mắt bên cạnh cậu.
Chiếc xe kia nhìn thế nào cũng không phải phong cách của Quý Tu Quân —— tất nhiên không phải rồi, bởi vì chiếc xe này là do… Nguyên soái Kevin tặng cho học trò của ông, nói là để anh đừng diện một thân đen từ sáng đến tối, màu hồng khá là tôn màu da.
Vấn đề là ai cần đến xe màu hường mơ mộng để tôn màu da chứ??
Chẳng lẽ anh mặc xe lên người à?
Vì thế chiếc xe này vẫn luôn đặt trong gara, cũng không được lấy ra sử dụng.
Việt An giơ chân lên vỗ vỗ cửa xe.
Cậu không có quyền hạn của chiếc xe này, phải hỏi Nguyên soái tiên sinh mới có được.
Lúc này Quý Tu Quân đang ngồi trong phòng ăn gần Toà án, ngồi bên cạnh anh là Quân đoàn trưởng Quân đoàn số hộ tống anh dự phiên toà và Quân đoàn trưởng Quân đoàn số bị Việt An tức hừ hừ đè trên đất, một lần nữa đánh đập mười mấy trận vào hai ngày trước.
Hiện tại cậu thanh niên này vừa nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của Việt An là sẽ sợ hãi đến mức hô lên không muốn không muốn, nhìn hình chiếu D cũng sợ đến mức nhảy ra phía sau lưng Quân đoàn trưởng Quân đoàn số trong một giây.
Nguyên soái tiên sinh thật sự rất muốn nói chuyện với Việt An đã ba ngày không để ý đến anh, nhưng bởi vì có hai cấp dưới ở bên cạnh nên không thể làm gì khác, yên lặng nuốt lời muốn nói xuống.
“Em muốn ra khỏi nhà?” Quý Tu Quân hỏi.
Việt An lắc lắc đuôi: “Miao~.”
“Nhớ chú ý an toàn.” Quý Tu Quân cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cho Việt An quyền hạn của chiếc xe, lại nhắc nhở, “Mở livestream, để có chuyện gì ngoài ý muốn tôi có thể biết.”
Việt An ngẩn ra, liếm liếm cái mũi nhỏ, lập tức tiếng kêu trở nên mềm mại hơn: “Miào.”
Quý Tu Quân dừng lại một lát, tựa hồ nghe được ý gì đó từ thanh âm mềm nhũn này.
Đây là… có thể kết thúc chiến tranh lạnh rồi?
Nguyên soái tiên sinh nghĩ nghĩ, biểu tình âm trầm hồi giữa trưa thoáng ôn hoà hơn một chút.
“Nhất định phải chú ý an toàn.” Nguyên soái tiên sinh nhắc nhở một lần nữa, “Nếu có người muốn gây bất lợi cho em thì không cần nương tay.”
“Miao grừ!” Việt An đầy miệng đáp ứng.
Ngày hôm nay Việt An muốn đến một nhà hàng thức ăn Địa Cầu cổ nổi danh ở Đế đô.
Cậu cảm thấy rất hứng thú với những nhà hàng giống như vậy.
Nhà hàng này mở ở ngoại thành Đế đô, một bên là hồ, một bên dựa lưng vào núi, tất cả kiến trúc và vật dụng bên trong đều sử dụng gỗ nguyên cây chưa xẻ. Trừ ông chủ và đầu bếp, tất cả nhân viên phục vụ ở đây đều là người máy, tối ưu hoá phát sinh rắc rối như thân phận đặc thù của khách hàng khi đến nơi công cộng.
Việt An chờ người máy ở cửa quét người, trả tiền xong thì được đưa vào một gian ghế lô riêng.
Ghế lô riêng không lớn, kiến trúc hoàn toàn làm bằng gỗ, bên cạnh bàn còn có một cái máng gỗ, bên trong máng gỗ là nước chảy róc rách, các món ăn sẽ được đặt trên tấm ván gỗ, thông qua dòng nước trong máng trôi lại bàn.
Bên cạnh máng gỗ có một cánh tay máy bọc gỗ bên ngoài dùng để bưng các món ăn từ trong máng gỗ lên bàn.
Việt An nhìn thực đơn trên mặt bàn, bi thương phát hiện ra cậu vẫn xem không hiểu mấy cái tên món ăn tao nhã kia.
Tại sao không thể gọi bằng cái tên vừa thô bạo vừa mỹ vị như giò heo kho tàu, thịt xào ớt, khoai tây sợi trộn giấm, sườn xào chua ngọt!
Việt An vừa suy nghĩ vừa mở livestream cầu viện dân chúng.
Livestream vừa mở, Việt An đã bỏ qua một đám người hít mèo ngày hôm nay, như cũ chọn sáu mươi hai tin nhắn mời đi đo lường của Bộ Nghiên cứu Khoa học đầy kiên nhẫn, ném vào danh sách đen.
Quý Tu Quân của chúng tôi còn đang lên toà với Bộ trưởng Bộ Nghiên cứu Khoa học đấy!
Hít mèo cái gì!
Không cho hít!
Tác giả có lời muốn nói:
Người mắc bệnh hít mèo của Bộ Nghiên cứu Khoa học: QAQ.
() Giò heo kho tàu:
() Thịt xào ớt:
() Khoai tây sợi trộn giấm:
() Sườn xào chua ngọt:
Chè: Lão Nguyên soái đã phát hiện ra chân tướng ư ư:))