“Đang làm mèo, sao lại biến thành người chứ.”
Nguyên soái Kevin vừa ôm mèo vừa than thở.
Ông vuốt lông Việt An, lại thở dài.
“Làm người thật tốt, sao lại biến thành mèo rồi.”
Việt An lười biếng lắc đuôi.
“Meo~”
Nguyên soái Kevin lại thở dài một cách nặng nề, trên khuôn mặt anh tuấn viết đầy mấy chữ “tang thương”.
Quý Tu Quân thu dọn mấy cái hộp bỏ vào thùng rác, rồi quay đầu nhìn thầy của anh.
“Thầy muốn ăn tối ở đây sao?” Anh hỏi.
Nguyên soái Kevin lắc đầu.
Ông muốn về nhà với bà xã.
Quý Tu Quân nhìn Nguyên soái Kevin trầm mặc vuốt vuốt Việt An, hiếm khi không soi mói khẩu vị, kêu một đống thức ăn vị cay giao đến nhà, anh suy nghĩ một hồi lâu, rồi lại ngồi đối diện Nguyên soái Kevin.
Nguyên soái Kevin hơi im lặng, ông vuốt vuốt bộ lông mềm mượt của cục lông nhỏ trên đùi, ngón tay xoắn bộ lông trắng như tuyết thành từng lọn từng lọn.
Cái đuôi của Việt An lắc lư nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, ngẫu nhiên sẽ đập nhẹ lên tay Nguyên soái Kevin, thỉnh thoảng grừ grừ, cũng không để ý hành vi làm loạn lông cậu của Nguyên soái Kevin.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy khí tức mất mát trên thân của người này, Việt An cậu đành làm một con mèo nhỏ thông minh, biết quan tâm, ôn nhu thiện lương!
Cho vuốt vuốt lông thì sao.
Chỉ cần không giống như Quý Tu Quân – một lời không hợp lập tức bóp trứng (bi) thì chuyện gì cũng dễ nói.
Nguyên soái Kevin cũng không ép hỏi Quý Tu Quân vì sao Việt An lại biến thành người, ông rất tin tưởng học sinh của mình, loại bí ẩn này, học trò không nói thì ông cũng lười chủ động hỏi chuyện.
“Thưa thầy.” Quý Tu Quân chỉnh sửa suy nghĩ của mình, nói với thầy của mình, “Con vẫn chưa đưa hình người của Việt An đi làm kiểm tra gene.”
Nguyên soái Kevin nâng mắt lên: “Hửm? Có gì khác nhau sao?”
“Chắc có.” Quý Tu Quân cũng cảm thấy không chắc chắn lắm.
Theo lý thuyết thì chỉ cần cùng là một cá thể, kết quả kiểm tra gene đều giống nhau.
Nhưng bởi vì sự đặc thù của Việt An, Nguyên soái Quý không có chút chắc chắn nào đối với chuyện này.
Nhất định phải cho Việt An một thân phận hợp pháp.
Mặc dù Việt An hình mèo có thể dùng tài khoản thân phận() của Quý Tu Quân để ra ngoài tiêu xài hoặc làm những chuyện khác, nhưng hình người lại không thể sử dụng như hình mèo được.
() Tài khoản thân phận = chứng minh nhân dân bản điện tử.
Khi người bình thường trả tiền nhất định phải ấn dấu vân tay, xác nhận dấu vân tay phù hợp với tài khoản thân phận.
Thật ra khi Việt An trả tiền cũng phải nghiệm chứng thân phận, nhưng mà thứ cậu ấn không phải dấu vân tay, mà là dấu chân nhỏ, đây là do Bộ An toàn Thông tin bật đèn xanh cho bé mèo nhỏ, cột nghiệm chứng thân phận của Quý Tu Quân và Việt An vào chung một chỗ.
Thực tế là, coi như không có Nguyên soái Kevin, bản thân Quý Tu Quân cũng định sau khi được Việt An đồng ý thì sẽ lấy một cọng tóc của Việt An trong dạng người đi làm kiểm tra gene.
Nếu không có vấn đề gì thì dùng phương pháp thông thường cấp cho hình người của Việt An một thân phận phù hợp.
Nếu như kết quả kiểm tra không bình thường, vậy thì phải dùng phương pháp không chính quy, cái này khá phiền phức, còn phải nợ nhân tình của người khác. Cho nên trước khi kiểm tra, tình huống cụ thể vẫn khó đoán.
Quý Tu Quân hạ mắt xuống nhìn Việt An đang nằm trên đùi Nguyên soá Kevin, híp mắt chuẩn bị ngủ, anh vươn tay chọt cậu tỉnh.
Việt An bất mãn duỗi móng cào mở tay của anh, hai cái chân nhỏ đè tay Quý Tu Quân một cái, “Miao!”
Nguyên soái Quý lật tay sờ sờ đệm thịt be bé trên móng vuốt nhỏ của Việt An, nói với cậu: “Việt An, hình người của em cần một thân phận có thể trấn áp được người khác.”
Cũng không thể luôn mang trâm cài nguỵ trang để xuất hiện trước mặt người khác đúng không?
Chắc chắn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, dù sao lấp cũng không bằng khai thông().
() Lấp không bằng khai thông: thay vì che giấu, để lộ sẽ tốt hơn.
Hình người của Việt An đẹp như thế, nếu không có thân phận đè bẹp được người khác thì cực kỳ không ổn.
Trước khi Nguyên soái Kevin mở miệng, Quý Tu Quân còn đang rầu chuyện phải cho Việt An thân phận gì thì mới phù hợp.
Hiện tại Nguyên soái Kevin đã mở miệng, vấn đề này trở nên đơn giản hơn.
Việt An không có chút để ý nào đối với vấn đề thân phận của hình người của mình, đối với thuyết pháp của Quý Tu Quân, cậu chỉ lắc lắc đuôi, co lại thành một quả cầu, không thèm phản ứng.
Nguyên soái Kevin đã nhận ra ý định của học sinh nhà mình, lông mày chau lại.
Ý của Quý Tu Quân sao lại không rõ ràng chứ, đây rõ là muốn cọ thân phận làm con của ông cho hình người của Việt An, tăng thêm một tầng ô dù cho cậu.
Bị học sinh nhà mình chiếm tiện nghi quang minh chính đại như thế, Nguyên soái Kevin cực kỳ bất đắc dĩ.
“Mặt dày vô sỉ.” Ông cười mắng.
Nguyên soái Kevin đã nhìn ra, tên tiểu quỷ thúi này chơi chiến thuật ở bên ngoài nhiều năm như vậy, tâm cũng đen thui rồi.
Nhưng bọn họ nói cái gì cũng không tính, quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của bản thân Việt An.
Cho nên Nguyên soái Quý lại chọt tỉnh Việt An – bé mèo không hề để ý hình người của mình có thân phận hay không, rồi hỏi cậu: “Em có muốn thầy —— à không, Nguyên soái Kevin làm cha trên danh nghĩa của em không?”
Tai Việt An lắc một cái, quay đầu nhìn thoáng qua Nguyên soái Kevin đang hạ mắt nhìn cậu.
Nguyên soái Kevin lộ ra vẻ mặt tươi cười ôn hoà với cậu.
Việt An không có hứng thú với Nguyên soái Kevin đầy cơ bắp, người này và Quý Tu Quân là cùng một loại, nhân cao mã đại(), là dạng cơ bắp cứng ngắc.
() Nhân cao mã đại: cao lớn khoẻ mạnh cơ bắp cuồn cuộn.
Trong mắt Việt An chính là —— vô cùng xấu.
Nhưng Việt An lại rất thích phu nhân Ali có dung mạo xinh đẹp mà trù nghệ cũng vô cùng xuất sắc.
Không có thân phận cũng không quan trọng, có thân phận cũng không mất cái gì.
Cái đầu bé xíu của Việt An suy nghĩ chưa tới hai giây, rất nhanh cậu đã cúi đầu dưới dụ hoặc mang tên phu nhân Ali, quay đầu “meo” một tiếng với Quý Tu Quân.
Đây là đồng ý.
Nguyên soái Kevin vui vẻ ôm mèo nhét vào trong ngực rồi chạy lên lầu hai, nhập vai vô cùng nhanh, “Đi! Chúng ta đi gặp mẹ của con!”
Việt An nhớ đến tay nghề của phu nhân Ali, cực kỳ phối hợp kêu meo meo meo.
Nguyên soái Quý bị thầy và mèo nhà mình vứt bỏ một cách thẳng thắn dứt khoát, cảm thấy hơi mờ mịt.
Không phải chứ.
Cái tốc độ qua sông đoạn cầu của hai người, có phải hơi nhanh rồi không?
Quý Tu Quân bước mấy bước đi tới cản Nguyên soái Kevin.
“Phải chờ kết quả kiểm tra trước.” Anh nói.
Nguyên soái Kevin nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy đúng.
Sau đó ông nhìn Quý Tu Quân mang theo Việt An vào phòng, chuẩn bị lấy hai sợi tóc trên hình người của cậu.
Nguyên soái Kevin cũng định vào theo, nhưng lại “đùng” một cái bị nhốt ngoài cửa.
Nguyên soái Kevin: …?
Từ từ, không phải chứ.
Tại sao mấy đứa lại vào phòng?
Còn nhốt cha ở ngoài?
Cha không phải là cha của mấy đứa hả?
Tư duy của Nguyên soái Kevin tạm ngưng hai giây, có vẻ như ông nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo đặt trên ghế salon, giật mình hoàn hồn.
Đúng rồi, hình như khi Việt An biến thành hình người không có mặc quần áo?
Nguyên soái Kevin cẩn thẩn nhớ lại khuôn mặt mỹ lệ đến mức phạm quy của Việt An.
Đều là sinh vật có trí tuệ, Việt An lại có hình người xinh đẹp như vậy, nếu như cậu trần truồng đứng trước mặt một người bình thường…
Ánh mắt Nguyên soái Kevin nhìn cửa phòng Quý Tu Quân thoáng chốc biến thành ý vị thâm trường.
Trong phòng, Quý Tu Quân nhìn thiếu niên chui đầu ra khỏi chăn, anh cúi người bứt hai sợi tóc trên đầu cậu, bỏ vào trong một ống nghiệm, sau đó đanh mặt giáo dục mèo nhà mình.
“Không được trực tiếp biến thành con người trước mặt người khác.”
Rõ ràng là lúc đầu còn biết kéo tấm vải che giấu, tại sao sau này lại hoàn toàn thả rông vậy.
Nguyên soái Quý cảm thấy thật rầu mà.
Một thiếu niên tóc trắng xù xù chui vào trong chăn, một giây sau đã biến thành bé mèo toàn thân trắng như tuyết, cậu quay người lại, dùng cái mông nhìn Quý Tu Quân.
Đối với kẻ địch không cho cậu hưởng thụ tay nghề nấu ăn của phu nhân Ali, bé mèo nhỏ cảm thấy như có gió lạnh vô tình thổi bay lá cây xào xạc, thậm chí đuôi cũng thu lại đặt ở dưới người, cuộn thành một quả cầu hoàn mỹ, một khe hở cũng không chừa cho tên nhân loại đang ở trên giường.
Quý Tu Quân đè suy nghĩ muốn xoa xoa vò vò quả bóng lông này, xoay người giao ống nghiệm trong tay cho thầy của anh, đồng thời cực kỳ lãnh khốc vô tình không nhìn Nguyên soái Kevin đang có ý định thăm dò một chút thông tin, lại phát động kỹ năng —— lạnh lùng nhìn chằm chằm level với thầy mình.
Mạnh mẽ dập tắt dục vọng muốn nhìn chằm chằm thăm dò đang tăng cao của Nguyên soái Kevin.
“Ngày mai thầy sẽ đến trụ sở của Ban Khoa học.” Nguyên soái Kevin nói, “Tình huống của Việt An có thể nói cho cô biết không?”
Quý Tu Quân vẫn cảm thấy chuyện này không ổn.
Nhưng anh chưa kịp trả lời thì Việt An ở trong phòng đã trực tiếp lên tiếng “Miáo.”
Nguyên soái Kevin thăm dò nhìn thoáng qua cục lông ở trong phòng: “Xem ra là có thể.”
Việt An quay đầu: “Meo.”
Nguyên soái Kevin đắc ý đi về.
Quý Tu Quân: “…”
Nguyên soái Quý trầm mặc hai giây, xách mèo của anh ra khỏi phòng để đi ăn, chờ sau khi mèo ăn xong, anh không có chút do dự ôm mèo cùng một chỗ với mình rồi đội mũ cảm quan lên, lại đánh một trận thiên hôn địa ám trong sân huấn luyện giả lập.
Việt An cảm thấy thân thể bị đào rỗng.
Ngày thứ hai, lúc tỉnh lại cậu thấy trước mặt toàn là sao nhỏ lượn quanh.
Sau khi tiễn Quý Tu Quân ra khỏi cửa, Việt An ôm ba mươi mấy viên linh thạch cuối cùng gặm sạch sành sanh, cậu không do dự nữa, giậm chân nhỏ chạy đến phòng làm việc của Quý Tu Quân, lục ngăn kéo nhỏ lấy thẻ ngân hàng và máy chuyển khoản, rồi chuyển một tỷ vào tấm thẻ Quý Tu Quân từng sử dụng ở chợ đêm.
Mèo con lôi ra một bộ quần áo từ trong tủ, nện chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa, leo lên chiếc xe màu hồng kia – là chiếc xe xưa nay Quý Tu Quân vẫn luôn không xài mà đặt trong gara tích bụi.
Cậu biến thành hình người trong xe, mặc quần áo đàng hoàng, lại đổi màu mắt và màu tóc thành màu đen, duỗi ngón tay mà cảm thấy không quen lắm, động tác chậm chạp nhấn bảng điều khiển xác định địa điểm và quỹ đạo di chuyển, sau đó nhớ lại chỗ Quý Tu Quân cất trâm cài nguỵ trang, rồi kéo ra một ngăn đựng đồ trong xe.
Nhưng mà trong ngăn đựng đồ của chiếc xe này không có gì cả.
Việt An: “…”
Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Việt An vươn tay sờ sờ mặt mình, hơi phát sầu.
Huyễn thuật vẫn bị máy móc phát hiện, mà còn đi nhiều nơi như vậy, muốn tiến hành ám chỉ với mỗi người thì lượng linh khí tiêu hao là cực kỳ lớn.
Cậu cũng không phải hoạ bì(), cố hết sức cũng không thể đổi màu mắt và màu tóc của mình thành đỏ cam vàng lục lam chàm tím bảy sắc cầu vồng năm màu rực rỡ được, cậu làm không được đâu.
() Hoạ bì: một yêu quái được nhắc đến trong Liêu trai dị chí của Bồ Tùng Linh, là một yêu quái xấu xí đội một lớp da của một cô gái xinh đẹp, bình thường khi tấm da cũ thì nó sẽ thay mới hoặc lột ra vẽ lại cho đẹp.
Quá đẹp trai cũng là một cái tội.
Lúc mua đồ mà không ẩn thân là không được.
Việt An nghĩ như thế, vừa tìm đồ trong xe vừa lẩm bẩm.
Cậu đang luyện nói ba câu thoại lúc Quý Tu Quân đi mua linh thạch.
Tổng cộng ba câu, đối với Việt An đã được khai sáng, sau đó tiến độ học tập đột nhiên tăng cao mà nói thì cũng không quá khó khăn.
Không gian bên trong chiếc xe cũng không nhỏ, đủ cho một người đứng lên đi được hai, ba bước, vì tiết kiệm không gian trong xe để người sử dụng có thể hoạt động thoải mái, ngăn đựng đồ và một số thứ được ẩn đi cũng không ít.
Việt An cúi xuống tìm đồ ở bốn phía, vừa nhớ lại cách đi đường Nguyên soái Kevin đã dạy cho vào ngày hôm qua, động tác gượng gạo cứng nhắc cũng linh hoạt hơn nhiều.
Nhưng điều này cũng không có tác dụng gì.
Đã đến chỗ cần đi, ba câu nói kia cũng đã học thuộc theo thứ tự, mà cậu vẫn chưa tìm thấy trâm cài nguỵ trang.
Thậm chí tủ cất đồ cũng trống không.
Việt An nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu vẫn chọn thuật ẩn thân, cất thẻ rồi trực tiếp đi vào chợ đêm.
Chợ đêm vẫn không thay đổi quá nhiều kể từ khi Việt An tới lần trước.
Đường phố ở phía xa vẫn ồn ào và dơ bẩn, còn thoang thoảng mùi máu tanh nặng nề.
Việt An vẫn chưa quen sử dụng thị giác và thính giác của loài người, cậu luôn cảm thấy một giây sau mình có thể chân trái đạp chân phải rồi ngã đập mặt xuống đất, cho nên lúc ẩn thân cậu đi vô cùng chậm, cẩn thận tránh né những nhân loại đụng vào mình.
Cậu đi về phía cửa hàng lớn nhất giữa khu chợ, thuận tiện nhìn nhìn những vật phẩm trong những cửa hàng cỡ trung và cỡ nhỏ ở xung quanh, phát hiện phần lớn là những khoáng thoạch và linh kiện mấy móc mà cậu không quen thuộc.
Những thứ kia được bày tuỳ ý trên sạp hàng ở bên ngoài, cơ hồ ở khắp nơi đều có thể thấy được những tình huống đánh nhau tranh hàng thường xảy ra.
Những người kia đánh vô cùng hung ác, nhưng lại không có tí can đảm dám đụng đến những cửa hàng đường đường chính chính bên cạnh những sạp vỉa hè nhỏ kia, lúc đi đến con đường tập trung các cửa hàng thì xung quanh không còn ầm ĩ và hỗn loạn như vậy nữa.
Việt An ngó dáo dác một lúc thì đã mất hứng thú, không tiếp tục nhìn xung quanh mà sải bước đi thẳng đến cửa hàng Quý Tu Quân từng dẫn cậu tới.
Cửa hàng lớn này không giống với bên ngoài, người ở trong này không nhiều, so với bên ngoài ồn ào huyên náo, khách hàng ở trong này lại cực kỳ yên tĩnh.
Bọn họ im lặng đi vào, im lặng mua sắm, rồi im lặng rời đi.
Việt An sờ lên mặt mình, trực tiếp đi đến cái quầy ở trong cùng của cửa hàng, đứng trước mặt người từng làm giao dịch với Quý Tu Quân, giải trừ thuật ẩn thân.
Sự xuất hiện của Việt An quá mức đột ngột, người đứng sau quầy rút vũ khí ra nhắm vào cậu trong chớp mắt.
Mấy ánh mắt trong tiệm nhanh chóng lia tới, sau đó lại không dời đi được —— cho dù là người cầm vũ khí cũng ngỡ ngàng mất ba giây mới hồi phục tinh thần lại.
Thiếu niên này xuất hiện từ đâu vậy?
Dáng người của cậu tinh tế, quần áo bó sát người làm lộ ra tỉ lệ hoàn mỹ của tứ chi và eo nhỏ.
Cổ tay và cái cổ lộ ra bên ngoài trắng nõn như được ngâm sữa bò, đôi mắt màu đen không gợn sóng, đuôi mắt lại hơi nhếch lên, lộ ra một chút linh động giảo hoạt.
Có một khuôn mặt và đôi mắt có hồn như vậy, nếu chỉ dùng từ bảo vật hình dung thì cũng là hạ thấp, khinh nhờn.
Thiếu niên này đang đứng trước cái quầy trong cùng của cửa hàng, đối mặt với uy lực của vũ khí trọng lực, trên mặt cậu lại không có chút biến hoá nào.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên hơi hé đôi môi mỏng nhạt màu.
Cậu hỏi: “Tinh thạch năng lượng cao cấp, có bao nhiêu?”
Giọng nói của cậu mềm mại trong trẻo, chắc là do thói quen phát âm của bản thân, âm cuối của cậu hơi kéo dài còn mang theo giọng mũi, làm cho người nghe cảm thấy giống như đang làm nũng.
Cái âm cuối kia như cào nhẹ lên tim người nghe, làm người ta cảm thấy mềm nhũn từ bên ngoài đến tận xương tuỷ.
Việt An đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của người trước mặt, cậu vươn tay ném vũ khí còn giơ lên trong tay đối phương qua một bên, kèm theo một tiếng nứt tường đến rợn người, cậu hỏi lại lần nữa: “Tinh thạch năng lượng cao cấp, có bao nhiêu?”
Người đứng sau quầy nhìn thiếu niên ở trước mặt một lát, lại nhìn vũ khí trọng lực dính chặt trên tường gỡ cũng không gỡ xuống được, gã sợ run người, lập tức thu ánh mắt lại.
Có cùng phản ứng với gã là những gã khách khác đang tham lam nhìn chăm chú thiếu niên.
Người đàn ông đứng sau quầy hít sâu một hơi rồi nói: “Thưa quý khách, hàng vừa tới, tám trăm viên.”
Tám trăm viên!
Đủ để mèo con đáng yêu trẫm đây bẻ răng Đại ma vương Quý Tu Quân xuống đóng đinh lên tường!
Việt An hạnh phúc đến mức muốn kêu meo meo.
Nhưng sự vui vẻ này không hiện rõ trên mặt cậu, chỉ là sự bình tĩnh trong đôi mắt tối đen một màu kia lại nhẹ nhàng dao động.
Cậu dừng một chút, lại hỏi: “Giá bao nhiêu?”
Người đàn ông trả lời: “Hiện tại giá là vạn.”
Lần này Việt An “tiếp đất” vô cùng thuận lợi: “Lấy hết, không tính số lẻ, vạn.”
Trong tiệm rơi vào yên lặng.
Không tính số lẻ…
Hoá ra lại thấp như thế hở?
Tác giả có lời muốn nói:
Việt An: Quý Tu Quân nói như vậy mà!!!
Nguyên soái: Cõng nồi.jpg
Chè: nói chuyện với thím beta mà suýt quên đăng chương mới :)