Khụ khụ khụ!
Đường Tô Mộc ho bạt mạng, cựa quậy muốn đứng lên, cảm thấy người lúc nóng lúc lạnh.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải hôm qua y tăng ca lâu quá nên bất cẩn bị cảm lạnh chớ.
Mùa này bị bệnh không dễ khỏi, còn dễ mắc, vả lại công ty với nhận một hạng mục, hôm nay từ trên xuống dưới đều ở lại tăng ca, có khi muốn xin nghỉ cũng chẳng được.
Không được.
Đường Tô Mộc thầm quyết định, xin không được cũng phải xin, chẳng qua chỉ là nghỉ làm, nếu tiếp tục tăng ca nữa, y không chết vì lao lực thì không thể nào.
"Tới đây, khát nước rồi ha, mau uống nước nào." Một bà lão tóc hoa râm lại gần, đỡ y ngồi dậy từ trên giường: "Thằng bé ở bên kia đấy, có muốn ôm tới cho con nhìn một chút không?"
...!Ai vậy?
Đường Tô Mộc với vẻ mặt mờ mịt nhìn sang.
Thấy y tỉnh, đáy lòng bà Tôn thả lỏng hơn một chút.
Người trẻ tuổi trước mắt là do bà và ông nhà nhặt về từ bờ sông, lúc đưa về còn đang mang thai.
Bà Tôn thấy người ta đáng thương nên dứt khoát cứu về, an trí người ta vào một căn phòng nhỏ không ai ở trong nhà mình.
Không ngờ sau khi được cứu, người trẻ tuổi này cả ngày buồn bực không vui, không lâu sau thì sinh bệnh nặng, rồi ngay cả thuốc cũng chẳng chịu uống.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Bà Tôn thật sự không hiểu rốt cuộc mấy tên nhà giàu này nghĩ gì, đứa nhỏ tốt như vậy, có làm sai điều gì cũng không nên ép người ta uống quả khôn nguyên để hoài thai sinh con rồi cho lấy chồng, cuối cùng rơi vào kết cục như vầy.
Theo như truyện thì quả khôn nguyên uống vào sẽ giúp nam tử hoài thai
Đứa nhỏ.
Đứa nhỏ gì cơ?
Đường Tô Mộc đầu óc mù mịt.
Đây là đâu, không phải y đang tăng ca trong công ty à, sao tự dưng chạy tới đây vậy, không thể là do y ngủ đến hồ đồ rồi tự mộng du chứ?
Đáy lòng chợt hiện ra một ý nghĩ cực hoang đường, Đường Tô Mộc chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy bà lão trước mặt đẩy một cái bọc chăn nhỏ vào trong tay y.
Bé con được bọc bên trong còn đang ngủ, đôi môi nhỏ đầy đặn mấp máy vài cái, bàn tay bé xinh đặt bên cạnh gò má.
Hình như nhận ra mình đã bị đổi chỗ khác, bé con chau mũi một cái, bỗng nhiên khóc "Oa" lên.
"Con đó." Bà Tôn không đồng ý nhìn y: "Suy nghĩ thoáng một chút đi, ngay cả thuốc cũng không chịu uống, cũng chẳng nghĩ xem nếu con có chuyện không may thì đứa bé này sẽ ra sao.
Xem đi, từ sau lúc con té xỉu ngày hôm qua Đại Bảo vẫn cứ khóc, hôm nay cũng khóc đến mức khàn cả giọng...!Cho nên vì Đại Bảo, con không thể giày vò bản thân mình như thế nữa."
Té xỉu, bé con.
Đường Tô Mộc nhắm hai mắt, cảm nhận một đống ký ức tuôn từ trong đầu ra.
Thì ra không phải y mộng du, cũng không phải đang tăng ca ở công ty, mà là thật sự xuyên đến một nơi khác.
Thân phận của y hiện giờ vẫn là Đường Tô Mộc, là con thứ thiếp của Hầu phủ Lâm Dương, cùng con trưởng đi theo Thái tử làm việc.
Trên danh nghĩa là làm việc, nói trắng ra chính là một con tốt thí bị đẩy ra chắn cho người ta, đặc biệt là nguyên chủ đã đóng góp không nhỏ trong việc hãm hại những hoàng tử khác.
Chỉ tiếc đi ở ven sông lâu ngày, nào có chuyện không ướt giày.
Cuối cùng nguyên chủ bị lật xe nghiêm trọng, chẳng những không thành công hãm hại Nhị hoàng tử, ngược lại còn dâng mình lên, thậm chí trong vô tình ngay cả con cũng đã có, đến mức bị cả họ ruồng rẫy, lưu lạc bên ngoài, sau cùng uất ức thành bệnh.
Sau khi nguyên chủ té xỉu rồi chết thì đổi thành Đường Tô Mộc bây giờ.
Đường Tô Mộc xem phần ký ức nhiều hơn trong đầu, hết sức phiền muộn.
Nguyên chủ này thật là...!Từ nhỏ tới lớn bị người ta đẩy ra làm con tốt cũng thôi đi, hãm hại người khác còn bị lật xe.
Vốn kế hoạch là đốt hương tình, để Nhị hoàng tử tinh thần không ổn bị bêu xấu trước mặt Hoàng thượng và Thái hậu.
Kết quả khi sắp đến thời điểm diễn ra kế hoạch, tiểu thái giám ở cùng phòng với Nhị hoàng tử bỗng nhiên không thấy, Đường Tô Mộc chạy trốn chẳng kịp, chỉ có thể tự mình lấp hố.
Vậy cũng được á hả?
Đàn ông của triều đại này sau khi uống quả khôn nguyên thật sự có thể hoài thai như phụ nữ, nhưng quả khôn nguyên quý báu biết bao, căn bản không phải một tên con trai thứ thiếp có thể có cơ hội đụng vào.
Rốt cuộc là ai âm thầm để y uống quả khôn nguyên, lại mượn kế hoạch này của y mà thiết kế một loạt chuyện này?
Đường Tô Mộc chỉ đành thở dài, cho dù tình huống có thế nào, quay về hiển nhiên là không thể về được nữa, cũng chỉ có thể nghĩ cách làm sao để sống thật tốt ở nơi này.
A, đúng rồi.
Đường Tô Mộc với vẻ mặt phức tạp nhìn bé con trong lòng.
....!Còn có cả bé con trước mặt này nữa.
"Nào, cháo này bà vừa mới nấu, con ăn trước một xíu đi.
Con ấy à, đời ai mà không có khó khăn, vẫn phải tự nghĩ thoáng lên." Bà Tôn cằn nhà cằn nhằn bên cạnh.
Đối với bà lão đã cứu mình một mạng này, Đường Tô Mộc vẫn vô cùng cảm kích, vội cười một tiếng, nói: "Bà yên tâm, con đã nghĩ thông rồi, từ rày về sau sẽ nghĩ cách sống cho thật tốt."
"Ôi, vậy thì tốt quá rồi." Bà Tôn lập tức mặt mày hớn hở, vỗ mu bàn tay y: "Được rồi, con nghĩ thông là tốt rồi, căn phòng này con cứ an tâm mà ở, đất trong nhà nhiều, cũng không để thiếu hai cha con các con một miếng cơm nào đâu."
An ủi Đường Tô Mộc xong, bà Tôn để thức ăn lại rồi đi.
Giờ đang là mùa xuân, cũng là lúc cày bừa bận rộn ngoài ruộng vào vụ xuân, hai thằng con trai của bà Tôn ở trong thành, còn lại việc làm ruộng phần lớn do hai vợ chồng bà Tôn và ông Tôn lo liệu, cơ hồ không có thời gian rảnh rỗi.
Ăn cháo, mắt thấy bà Tôn rời đi, Đường Tô Mộc nhìn bé con vành mắt đỏ bừng vô cùng đáng thương trong ngực bỗng thấy gay go.
Chắc là đói bụng rồi nhỉ.
Nhưng một nhóc mới vừa đầy tháng thì y nên đút gì cho nó ăn giờ?
Sữa bột cho trẻ sơ sinh à? Nhưng đây là cổ đại đó, lấy đâu ra sữa bột cho trẻ và bình sữa để dùng đây?
Với cả bỉm, phấn rôm, mấy thứ linh tinh khác nữa.
Đầu Đường Tô Mộc đau đến nứt ra, y từ chó độc thân biến thành bà mẹ đơn thân, ngay cả bàn tay nhỏ bé của con gái còn chưa được nắm đã phải thể nghiệm cuộc sống làm cha trước thời hạn.
"Làm sao đây, không có gì ăn, cũng không thể cứ cho con ăn cháo loãng với nước đường được, dinh dưỡng ít như thế, sau này bị bệnh thì nàm thao?"
Bé con chép chép miệng, nghiêng má, cứ như vô tình dán gò má gần vào lòng bàn tay Đường Tô Mộc.
Đường Tô Mộc: "..." Dĩa, dĩa huông quớ.
Nhưng mà trước mắt nguyên liệu nấu ăn có hạn, chỉ có thể cho bé con dễ thương ăn tạm một xíu.
Cháo là do bà Tôn chuẩn bị trước, chỉ có một chén nhỏ, với một ít đường và một cái thìa.
Đang do dự không biết nên cho bé con ăn cháo kiểu gì, Đường Tô Mộc chợt nghe bên tai vang lên những tiếng động kỳ quái.
"Ting ting, trò chơi đã được tải xuống, chào mừng đến với thế giới "Nông trại tu chân"."
Gì cơ?
Đường Tô Mộc còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy mắt hoa lên, sau đó thì đứng trong một mảnh ruộng lớn.
Tiết trời thoáng đãng, vạn dặm không mây.
Đường Tô Mộc ngừng thở, thử thăm dò bước về phía trước mấy bước.
Trừ bốn miếng ruộng trước mặt, phần lớn ruộng vẫn đang ở trong trạng thái bị khóa, cạnh ruộng có hai căn nhà nằm chỉnh tề, theo thứ tự là kho hàng nông trại và cửa hàng nông trại.
Ở chính giữa đất ruộng là một cái bảng lớn, phía trên dùng kiểu chữ dễ đọc màu đỏ viết sáu chữ to – THẰNG NÀO ĂN TRỘM LÀ CHÓ!
Ờ.....!
Đường Tô Mộc lấy lại tinh thần, đây không phải là game nông trại trước y hay chơi sao?
Làm một tên chó độc thân lớn tuổi, Đường Tô Mộc trừ thời gian làm việc, hằng ngày mê mệt cái game nông trại vui vẻ nhàn hạ lại không cần não này.
Tỷ như cái "Nông trại tu chân" trước mắt đây, cốt truyện của game là cuộc sống sinh hoạt của một tu sĩ ghét tu chân, chạy đến nông thôn làm ruộng.
Nội dung trò chơi vô cùng đơn giản, có ba nghề có thể chọn, theo thứ tự là luyện đan sư, luyện khí sư, và ngự thú sư.
Nghề luyện đan sư là do Đường Tô Mộc chọn bừa, nhiệm vụ hằng ngày xoay quanh linh dược, dùng linh dược luyện đan và đem bán linh dược cho cửa hàng, sau đó mua hạt giống linh dược mới cùng với công cụ trong trò chơi, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đây là...!bàn tay vàng?
Mắt Đường Tô Mộc sáng lên, không kịp suy nghĩ, vội đẩy cửa cửa hàng nông trại ra.
Không khác lắm tình trạng ngoài ruộng, phần lớn kệ hàng bên trong cửa hàng đều ở trạng thái chưa mở khóa, duy một giỏ hàng ở trên cùng là còn trống, nhấn vào phím ở góc trên bên phải "làm mới hàng hóa /".
Tiếp đó một thông báo gửi tới, trên đó viết: "Xin hãy điền hạng mục hàng hóa bạn muốn vào."
Thứ gọi là hạng mục hàng hóa thật ra cũng coi như một điểm sáng của game, giải thích dựa theo thiết lập game, chỉ cần người chơi nhập hàng vào, cho dù cái gì cũng có thể xuất hiện bên trong cửa hàng nông trại.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có một chút đặc biệt.
Ví dụ như điền "xe tăng" vào, sẽ xuất hiện một cái xe tăng mô hình; điền "laptop" vào, sẽ xuất hiện một cái thẻ vẽ hình laptop, hoặc bánh ngọt hình laptop.
Tóm lại tất cả hàng hóa không nên vượt qua cốt truyện "tu chân cổ đại" của bản thân tựa game, nếu không rất có thể xuất hiện những thứ đồ kỳ quặc.
Sữa bột cho trẻ sơ sinh có tính là vượt phạm vi hàng hóa không nhở.
Đường Tô Mộc xoa xoa tay, dè dặt gõ viết mấy chữ vào bảng.
Sữa bột cho trẻ sơ sinh?
Không, vì lý do an toàn, hay là cụ thể một chút...!một bình sữa bột cho trẻ sơ sinh.
"Ting ting, chấp nhận hàng hóa, đã có bình sữa bột cho trẻ sơ sinh, mỗi bình một đồng tiền vàng, người chơi hiện đang có đồng tiền vàng, xin hỏi có muốn mua hay không, có hoặc không."
Đường Tô Mộc: "..." Thế, thế mà thật sự có thể
- -------------------
Hihu iem mong tìm được cái sim cũ để vào lại fb kia:(.