Con Mọe Nó Kiếm Tiền Nhờ Luyện Đan

chương 17: không tính toán với người bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc dù rất muốn để bé con lại cho Trình Quyên Nhi trông nom giúp, nhưng dù sao thì đối phương cũng mới tới không lâu, Đường Tô Mộc thật sự không có cách nào hoàn toàn tin tưởng đối phương, chỉ có thể bế bé con cùng tới phủ Tấn vương.

Bởi vì lần này đi vội quá, không kịp ngụy trang cho bé con, lần đầu tiên nhìn thấy bé con, Ngụy công công liền không nhịn được nhíu mày một cái.

"Đường công tử, đứa nhỏ này..."

Đường Tô Mộc sợ hết hồn: "Không có gì, hôm qua bé ngủ không ngon nên tới giờ vẫn chưa tỉnh, không bị bệnh gì đâu."

"Ồ." Ngụy công công gật đầu một cái: "Đường công tử không cần lo lắng quá, trẻ con ở tuổi này phần lớn đều thích ngủ...!Nhưng mà đứa nhỏ này của Đường công tử trông đẹp quá, khuôn mặt này trái lại có chút tương tự với Điện hạ."

"Sao có thể chứ." Trong lòng Đường Tô Mộc đầy ngọa tào, vội lắc đầu: "Dáng vẻ trẻ con đều không khác nhau lắm, làm gì có tương tự với không tương tự chứ."

Cứ như là nhìn thấy sự căng thẳng của Đường Tô Mộc, giọng Ngụy công công ôn tồn trấn an: "Đường công tử hiểu lầm rồi, ý của lão nô chính là chờ tới năm sau Đường công tử lấy thân phận phi gả vào Vương phủ thì đứa nhỏ này chính là tiểu chủ tử của Vương phủ rồi, phải có phần tương tự với Vương gia mới phải, như thế trông mới càng thân thiết hơn."

Đường Tô Mộc: "..." Vẫn là bỏ đi.

Đường Tô Mộc cúi đầu làm bộ sửa sang lại quần áo cho bé con: "Ừm, vậy à.

Nhưng mà Điện hạ thật sự muốn xin ý chỉ ban cưới của Hoàng thượng cũng không phải chuyện đơn giản nhỉ...!Còn người nhà của ta bên kia nữa, mặc dù ta phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng thực chất vẫn chưa bị gạch tên khỏi gia phả, nếu như muốn thành thân thì phải tường trình với người nhà, được sự đồng ý của trưởng bối mới được."

Cho nên mấy người vẫn cứ dẹp ý định này đi.

"Đường công tử không cần lo lắng, hôm qua Điện hạ đã nói chuyện này ngài ắt tự có tính toán, công tử chỉ cần an tâm gả đi là được rồi." Ngụy công công nói.

Đường Tô Mộc: "?"

Đáng tiếc, sau đó mặc dù Đường Tô Mộc có hỏi dò thế nào Ngụy công công cũng không nói nhiều thêm dù chỉ một chữ.

Xe ngựa đi rất nhanh, không lâu lắm đã tới bên ngoài phủ Tấn vương.

Khác với trước kia nhìn thấy, có lẽ là vì bỗng nhiên Nhị hoàng tử bị bệnh nên bầu không khí toàn Vương phủ trở nên dồn nén, tất cả người hầu đều cúi thấp đầu không dám nói lời nào, hành động dè dặt, dường như rất sợ sẽ gây ra tiếng vang nào.

"Mời đi theo lão nô sang bên này." Sau khi đi vào Vương phủ, ngay cả âm thanh của Ngụy công công cũng giảm xuống rất nhiều, bước chân nhẹ nhàng dẫn Đường Tô Mộc đi tới trước tẩm điện.

Trước cửa tẩm điện lạnh tanh đến dọa người, nha hoàn bình thường bận rộn trong viện đều không thấy bóng dáng, chỉ để lại hai tên thị vệ xa xa canh gác ở ngoài cửa.

Đường Tô Mộc hít một hơi, nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng không nhịn được mà bắt đầu căng thẳng theo.

"Làm phiền Đường công tử rồi, từ khi Điện hạ bị bệnh cho tới bây giờ đều không thích có người ở xung quanh, cho nên Đường công tử chỉ có thể đi vào một mình thôi." Ngụy công công hơi có vẻ xin lỗi nói.

"Đi vào một mình?" Đường Tô Mộc mở lớn hai mắt.

Không phải sau khi bị bệnh Nhị hoàng tử sẽ biến thành hồng thủy mãnh thủ chứ, sao các ngươi ai cũng sợ đến như vậy?

Không đợi Ngụy công công mở miệng nói chuyện, bên trong phòng bỗng vang lên âm thanh gì đó, như là tiếng của vật nặng bị rơi xuống đất.

"Cút ra ngoài hết cho ta, không ai được phép vào đây hết!"

"Điện hạ, Đường công tử tới rồi, có lẽ..."

Lại là một trận vang lớn.

"Không nghe hiểu những gì ta nói sao? Cút hết ra ngoài cho ta!"

Ngụy công công áy náy nhìn Đường Tô Mộc một cái: "Hôm qua Điện hạ một đêm không ngủ, hôm nay nhức đầu khó chịu nên tâm trạng mới không tốt, mong Đường công tử bỏ qua cho."

"Ta biết rồi." Đường Tô Mộc gật đầu một cái.

Tính cách của Nhị hoàng tử từ trước tới giờ bình tĩnh tự chủ, hôm nay biến thành như vậy, không cần nghĩ cũng biết là do thân thể không thoải mái, y có nhỏ mọn hơn nữa cũng không đến nỗi tính toán với một bệnh nhân.

"Bây giờ ta có thể vào chứ?" Đường Tô Mộc hỏi.

Ngụy công công sửng sốt một chút, không ngờ sau khi y thấy cảnh tượng đó rồi vẫn không sinh lòng rút lui, thậm chí còn đồng ý mạo hiểm trợ giúp, đáy lòng nhất thời tăng thêm mấy phần ý tốt với Đường Tô Mộc.

"Tất nhiên là có thể rồi.

Vậy Đường công tử có cần lão nô chuẩn bị thứ gì cho ngài hay không?"

Đường Tô Mộc định nói không cần, nhưng chợt nhớ tới bé con mà mình bế tới, đợi lát nữa đi vào thấy Nhị hoàng tử tất nhiên sẽ có chút không tiện, dứt khoát nhét bé con đang ngủ cuộn tròn thành một cục mập mập vào trong tay Ngụy công công.

"Đứa bé mới ngủ say, chắc là phải một lúc nữa mới dậy, Ngụy công công có thể tìm một chỗ để bé nghỉ ngơi trước không? Khi nào bé tỉnh dậy thì đưa tới chỗ ta."

"Được." Ngụy công công vội vàng gật đầu.

Đưa mắt nhìn Ngụy công công rời đi, Đường Tô Mộc đứng ở ngoài hít sâu một hơi, do dự một lúc rồi cuối cùng cũng cẩn thận đẩy cửa phòng ra.

Đi vào bên trong phòng, nhìn thấy đầu tiên chính là đống bừa bộn đầy đất.

Bình hoa rơi vỡ, ly chén đầy đất, đất cát và mảnh bình vỡ trộn chung với nhau, gần như không có chỗ đặt chân.

Vượt qua đống mảnh vỡ trên đất, đi vào trong phòng ngủ, Nhị hoàng tử mang khuôn mặt âm trầm ngồi dựa trên giường, vẻ mặt lạnh như băng, chẳng thể thấy được bóng dáng ôn hòa ngày xưa nữa.

"..."

Đường Tô Mộc vừa tiến đến đã có chút hối hận, người này là vì bị bệnh mà khó chịu chứ không phải là nổi điên muốn giết người có được hay không?

Đáng tiếc còn chưa đợi Đường Tô Mộc lui ra ngoài cửa, Kỳ Ninh đã mấy bước đi tới, trực tiếp bao vây Đường Tô Mộc giữa hai tấm bình phong.

"Nhị điện hạ, à ờm, ta chỉ vô tình đi vào, nếu ngài không thích thì ta sẽ ra ngoài ngay lập tức." Đường Tô Mộc nhanh chóng hoảng sợ.

Không nhịn được sự kinh sợ.

Sống lưng Đường Tô Mộc lạnh toát, chỉ cảm thấy mấy thứ ma quỷ kia cũng không dọa người bằng Nhị hoàng tử trước mắt.

"Đi? Ta bảo ngươi có thể đi bao giờ?" Mặt Kỳ Ninh không thay đổi nhìn chằm chằm y.

Đường Tô Mộc: "..."

Hừ.

Cho nên ban đầu y không nên đi vào.

"Không, ý ta là hôm nay thân thể Nhị điện hạ không thoải mái, trước tiên cứ nằm xuống thì mới..." Tốt.

Đường Tô Mộc còn chưa nói hết lời, bỗng nhiên trên người nặng trịch, sau khi lấy lại tinh thần thì đã bị người đối diện đẩy ngã lên giường.

"Điện, điện hạ."

Đường Tô Mộc bị dọa sợ mà hơi thở cũng nhẹ hơn, chỉ thấy Kỳ Ninh tiến tới gần mình, dường như đang quan sát tỉ mỉ mi mắt y.

"Thật là kỳ lạ, rõ ràng trước kia ngươi làm nhiều chuyện xấu như thế, tại sao còn có thể giả bộ vô tội như thế này?"

Kỳ Ninh khẽ nhíu mày: "Càng kỳ lạ chính là bản thân ta biết rõ ngươi đã từng làm những gì, nhưng không những chưa từng oán hận ngươi, trái lại cứ tha thứ cho ngươi một lần rồi lại một lần."

"Chắc là bởi vì Điện hạ ngài khoan hồng rộng lượng thôi." Đường Tô Mộc khóc không ra nước mắt.

"Thật muốn mổ xẻ ngươi ra." Kỳ Ninh nhẹ giọng nói: "Nhìn thử xem bên trong ngươi có ma lực kỳ lạ nào, rốt cuộc là từ đâu tới."

Cảm giác ngón tay đối phương đã ở trước ngực mình, Đường Tô Mộc bị dọa sợ nhảy cẫng lên: "Điện điện điện hạ, thời gian không còn sớm, ta phải trở về rồi, ngài nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Quà của ta đâu?" Kỳ Ninh nhìn Đường Tô Mộc, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

Đường Tô Mộc: "Hở?"

Quà gì?

"Quà sinh thần." Kỳ Ninh nói từng chữ một: "Ba năm trước, ngươi nói có quà quan trọng muốn đưa ta, kết quả bên trong chỉ giấu một con rối, cuối cùng hại ta quỳ cả đêm giữa trời tuyết."

Đầu gối Đường Tô Mộc mềm nhũn.

"Cho tới giờ chưa từng có ai tặng quà cho ta." Kỳ Ninh nhìn y nói: "Ngươi là người đầu tiên tặng quà sinh thần cho ta."

Đường Tô Mộc: "..." Những việc đó đều là do nguyên chủ làm mà, không liên quan gì tới ta hết a a a a!

"Xin lỗi." Đường Tô Mộc ho khan một tiếng: "Quá khứ đều là ta sai, bây giờ thân thể ngươi không thoải mái, trước hết vẫn nên nằm xuống một chút đi, đợi sau khi thân thể ngươi khỏe lại thì tới tìm ta tính sổ, có được không?"

"Còn chuyện quà cáp, chỉ cần sau khi ngươi nghỉ ngơi khỏe lại, sau này năm nào ta cũng tặng quà sinh thần cho người.

Bây giờ ta xin thề, bảo đảm sẽ không lừa ngươi nữa."

Kỳ Ninh không nói gì, chỉ là khuôn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm y.

Chuyện đó.

Vẫn không được, ngài nói gì đi có được không?

Đường Tô Mộc bị nhìn mà lạnh sống lưng, thực sự không đợi được câu trả lời của đối phương, chỉ có thể giúp đối phương bày gối xong, đắp kín chăn mỏng.

"Ngươi phải đi?" Kỳ Ninh hỏi.

"Không không không." Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu, muốn nói mình nào dám đi chứ: "Ngươi ngủ trước đi, ta ở đây với ngươi...!Đúng rồi, hương an thần."

Cuối cùng cũng nhớ tới đồ mình mang theo, Đường Tô Mộc đứng dậy tìm thấy lư hương Nhị hoàng tử thường dùng ở trên bàn nhỏ bên đầu giường, dọn dẹp sạch sẽ tàn hương còn lại, đổi thành châm hương an thần mình đem tới.

Xuất phẩm hương an thần của nông trại không phải vòng hương như bình thường hay thấy, mà là ở dạng viên hương, mỗi viên chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, một trăm viên cộng lại cũng chỉ bằng một bọc nhỏ.

Thực sự không biết thứ đồ này nên dùng bao nhiêu thì đủ, nhưng nghĩ tới hôm nay Nhị hoàng tử gặp vấn đề nghiêm trọng như thế, Đường Tô Mộc dứt khoát lấy ra năm, sáu viên dùng cùng một lúc, lại bỏ thêm mười mấy viên vào bên trong túi thơm, đặt ở bên gối Nhị hoàng tử.

Hương an thần có mùi vô cùng nhẹ và dễ ngửi, chẳng được bao lâu, vẻ mặt Nhị hoàng tử dần giãn ra rất nhiều.

"Đây là cái gì?"

Thấy sắc mặt đối phương chuyển biến tốt hơn một chút, Đường Tô Mộc đoán là hương liệu mình mang tới đã bắt đầu có tác dụng: "Là hương an thần, có thể giúp an thần dễ ngủ, chắc cũng có chút công hiệu với chứng đau đầu."

Kỳ Ninh gật đầu một cái: "Lúc nãy ngươi vừa mới nói hằng năm sẽ đưa quà sinh thần cho ta..."

"Đúng, là ta nói." Đường Tô Mộc nghiêm túc gật đầu: "Ta nhớ chắc sinh thần ngươi vào khoảng lập Đông, ngươi có thứ gì đặc biệt thích không? Đúng lúc ta có thể chuẩn bị sớm để tặng cho ngươi."

"Không phải lập Đông." Kỳ Ninh nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm nhàn nhạt tản mát trong phòng.

Đường Tô Mộc: "Hả?"

"Là bản thân Phụ hoàng nhớ sai ngày, lại chẳng có ai nhắc nhở ông ấy nên người hầu cứ để sai thành sai, sau đó cũng chẳng có ai nhớ nữa, sinh thần thực sự của ta không phải ở mùa đông."

Đường Tô Mộc cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Đường đường là một hoàng tử, ngay cả sinh thần cũng có thể tính sai, hết lần này tới lần khác vì người nhớ sai thân phận quá cao mà muốn sửa lại cũng không thể nào sửa được.

Đường Tô Mộc không biết nên nói gì, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi: "Không sao, sinh thần thật sự của ngươi là lúc nào? Ta có thể trải qua sinh thần thật với ngươi, như vậy cộng lại một năm ngươi có hai lần sinh thần rồi.

Vừa nghĩ thế đã thấy không phải kiếm lời rồi hay sao?"

"Hai lần sinh thần, vậy ngươi cũng phải đưa ta gấp đôi quà sinh thần?" Kỳ Ninh híp mắt, hiển nhiên đã có chút mệt nhọc, vẫn ngẩng đầu lên nhìn y như cũ.

Khiến Đường Tô Mộc mềm nhũn, hoàn toàn quên mất sự sợ hãi trước đó của mình: "Gấp đôi quà.

Nhưng mà trước đó đã nói rồi, tiền trong tay ta có hạn, cũng không thể tặng quà gì quá quý giá đâu đó."

"Còn dám lừa ta nữa thì giết ngươi luôn." Kỳ Ninh nói.

"Được được." Đường Tô Mộc gật đầu: "Cứ tùy ngươi giết."

"Ừ." Mi mắt Kỳ Ninh nặng trĩu, ngửi hương thơm trong không khí, chỉ chốc lát sau đã ngủ mất..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio