Nhị hoàng tử Kỳ Ninh nói được làm được, chỉ cùng ăn cơm trưa với Đường Tô Mộc rồi lại đưa bé con một miếng ngọc bội làm lễ vật, sau đó cáo từ trở về.
Đường Tô Mộc lo lắng đề phòng cả một buổi trưa, mắt thấy Nhị hoàng tử dẫn đội thị vệ rời đi, cuối cùng mới hơi yên lòng một chút.
Không cần biết ngày mai phải tới Vương phủ thăm hỏi gì đó, cứ đi được bước nào hay bước ấy.
Ngược lại hình như bé con rất có hảo cảm với người cha ruột vừa lên sàn này, móng mập cứ siết miếng ngọc bội kia, cho đến khi người ta đi rồi vẫn liều mạng nhìn ra ngoài, có vẻ rất muốn đi theo.
"Nhóc con không có lương tâm." Đường Tô Mộc lắc lắc bé con đang ngày càng khỏe mạnh trong ngực: "Sao nào, còn muốn theo người ta về nữa hả?"
Bé con: "A ya!"
"Cũng không hỏi xem người ta có đồng ý đưa con đi không, nặng như vầy, còn ăn rõ lắm."
Bé con: "...!Phì phì."
"Con còn tủi thân nữa à, để cha tính cho con nhé." Đường Tô Mộc tách ngón tay bé con tính tính: "Từ sáng đến giờ con đã uống hết bao nhiêu bình sữa rồi, mỗi một bình phải mua bằng một đồng tiền vàng, tính ra là tới mười lượng bạc, cộng lại cũng đủ mua mấy căn nhà đó, con tự hỏi xem ai có thể nuôi được con đây?"
"Hưm." Không biết có nghe hiểu không, bé con lấy lòng cọ gò má Đường Tô Mộc.
"Thế còn được, sau này đừng có sáp lại người ta nữa, đến lúc đó để người ta phát hiện ra cái gì thì đúng là xong đời."
Đường Tô Mộc giơ bé con lên soi kỹ, không biết có phải do ảo giác của y hay không mà bé con dạo trước do không đủ dinh dưỡng nên không nhìn ra, hôm nay mới dần nhận rõ, môi đỏ răng trắng, nhìn qua cứ như cùng một khuôn đúc ra với Nhị hoàng tử khi còn nhỏ.
Hôm nay sự chú ý của Nhị hoàng tử đều đặt trên người y, vẫn cho rằng bé con là do y và một nữ tử nào đó sinh ra, tất nhiên sẽ không nhận ra, chỉ đến một ngày kia bỗng lấy lại tinh thần, phát hiện trên người bé con có điều không đúng, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Hừm, chờ đến khi thích ứng xong với thế giới này, vẫn nên tìm một nơi thích hợp rồi dẫn bé con chạy.
"Xin lỗi nha, thân phận hoàng tử của cha con quá mức nhạy cảm, vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của con, cũng vì cha ruột con muốn mạng nhỏ của cha, có lẽ đời này không thể để con quy tông nhận tổ rồi." Đường Tô Mộc dán sát vào gò má bé con nói.
Đường Tô Mộc lớn lên trong gia đình đơn thân, sau khi cha cưới mẹ kế thì ngay cả nhà cũng không có, hiển nhiên đứa trẻ sống trong loại gia đình này rất khó khăn.
Nhưng so với còn sống thì...!
Được rồi, vẫn là mạng sống quan trọng hơn, cùng lắm thì kiếp này y không lấy vợ, chăm sóc bé con lớn lên mạnh khỏe.
"Phì." Bé con phì ra một cái bong bóng, cũng chẳng biết có nghe hiểu hay không.
Bên kia.
Kỳ Ninh dẫn theo thị vệ rời khỏi thôn Thạch Nô, trên đường Thị vệ thống lĩnh Tôn Dã cuối cùng không nhịn được tò mò, mở miệng hỏi.
"Điện hạ, vì sao ngài..."
"Vì sao lại bỏ qua cho y, phải không?" Kỳ Ninh nhướng mày.
Tôn Dã không dám nói lời nào, trước đó hắn thật sự cho rằng hôm nay Đường Tô Mộc tất chết không có chỗ chôn, dù sao thì chỉ cần là người bên cạnh Điện hạ đều biết những năm này người nọ đã gây ra bao nhiêu bất lợi cho Điện hạ nhà hắn.
Trước đấy Điện hạ bỏ qua cho y, hoàn toàn là vì kiêng kị sự tồn tại của Thái tử và Hầu phủ Lâm Dương, cộng thêm phải giấu tài trong tối, không thể hiển lộ quá sớm.
Nhưng bây giờ đã không còn giống ngày xưa, thế lực bên người Điện hạ đã bành trướng, đừng nói là giết chết một tên con trai thứ của Hầu phủ, cho dù là giết chết con trai trưởng của Hầu phủ Lâm Dương cũng không ai dám làm gì ngài.
Ta là dao thớt, người là thịt cá, cộng thêm thù mới hận cũ trong quá khứ, Tôn Dã quả thực nghĩ không ra lý do Điện hạ nhà mình bỏ qua cho đối phương dễ dàng như thế.
"Giết y tất nhiên dễ dàng." Kỳ Ninh lắc đầu, vươn tay hái đóa hoa hạnh trên cây: "Nhưng người chết rồi cũng vô ích, chết rồi chẳng còn gì nữa...!Mà giữ người lại mới có nhiều thú vị hơn."
Thú vị gì cơ?
Tôn Dã không nhịn được rùng mình một cái.
Không dám nghĩ xem "thú vị" trong lời Điện hạ nhà mình có ý gì.
Tôn Dã nhíu mày, bỗng nghĩ đến một chuyện khác.
"Vậy chuyện cửa tiệm đan dược mà y nói đến khi trước..." Tôn Dã thận trọng nói.
Trước đấy trải qua sự kiện Chưởng quỹ cửa tiệm đột nhiên biến mất, Tôn Dã dẫn theo thuộc hạ gần như đã lục tung cửa tiệm đan dược một lần, nhưng lại chẳng phát hiện ra chỗ nào khác thường.
Nhưng càng bình thường thì càng quỷ dị, Tôn Dã quả thực không hiểu, một chưởng quỹ cửa tiệm bình thường, thậm chí ngay cả võ công cũng không biết, rốt cuộc làm thế nào mà biến mất không thấy trước mắt mọi người?
"Trước tiên không cần để ý đến cửa tiệm đan dược đó." Kỳ Ninh nghĩ ngợi chốc lát: "Ngược lại bổn vương càng tò mò hơn rốt cuộc Đường Tô Mộc bị trục xuất khỏi Hầu phủ vì nguyên cớ gì, còn cả nữ tử bỏ trốn cùng y đó rốt cuộc là ai."
"Không phải nói...!là một nữ tử yên hoa xuất thân thấp hèn hay sao?"
Toàn bộ câu chuyện liên quan tới việc con trai thứ Hầu phủ Lâm Dương bị đuổi khỏi cửa cũng coi như một tin đồn không lớn không nhỏ.
Lúc ấy huyên náo sục sôi, cho đến tận khi Đường Tô Mộc mất tích mới bình thường trở lại.
Tất nhiên, liên quan tới thân phận nữ tử, người bên ngoài có rất nhiều cách giải thích khác nhau, có người nói là thanh quan trong lầu Yên Vũ, có người nói đó là quả phụ trong nhà dân nghèo, tóm lại thân phận thật không thể phơi bày, nếu không Hầu phủ Lâm Dương cũng sẽ không phản đối tới vậy.
"Nhưng bổn vương vẫn cảm thấy trong đó có điều kỳ lạ...!Đi giúp bổn vương tra rõ, bao gồm cả việc nữ tử kia chết như thế nào, và sao Đường Tô Mộc lại lưu lạc đến vùng bên cạnh thành Đại Minh, cũng như làm sao sống sót rồi gặp được thứ gọi là kỳ ngộ kia."
Kỳ Ninh quay đầu lại: "Dạo này thị vệ trong phủ mặc ngươi điều động, nhất định phải tra rõ những chuyện này."
"Vâng." Tôn Dã vội đáp.
Dỗ bé con ngủ rồi, Đường Tô Mộc lần nữa dịch chuyển đến nông trại.
Mới vừa vào đã không nhịn được ngửa đầu cả giận nói: "Ra đây! Tại sao trước đó hỏi cũng không hỏi đã dịch chuyển tao tới trong thành Đại Minh là sao, muốn hại chết tao đúng không?"
"Ting ting, vốn mảnh rương đã hợp thành một bảo rương mới, xin hỏi người chơi có muốn chọn mở ngay bây giờ không, có hoặc không."
Đánh trống lảng phỏng?
Đường Tô Mộc hít thở không thông, hết lần này tới lần khác không biết nên làm gì với nông trại trước mắt này.
"Mở cái gì mà mở, tao đang hỏi mày đấy, sao trước đấy không nói gì đã dịch chuyển tao ra ngoài, và rốt cuộc mày là cái deo gì, rốt cuộc muốn gì từ tao?"
"Ting ting, nhiệm vụ dịch chuyển là mục được chọn ngầm, nếu như người chơi không muốn mở dịch chuyển, có thể đóng lại trong cài đặt."
"Về bản chất tôi và Dương chưởng quỹ không khác nhau, còn việc nông trại muốn gì từ ngài...!Chuyện này liên quan đến cốt truyện nông trại, chờ khi thời cơ đến ắt anh sẽ sáng tỏ."
Liên quan đến cốt truyện?
Lại trả lời giống Dương chưởng quỹ.
Được lắm.
Không tìm được câu trả lời, Đường Tô Mộc hít sâu một hơi.
Dù gì bây giờ y tạm thời không thể rời bỏ nông trại trong tay này được, những chuyện còn lại cũng chỉ có thể chờ sau này hẵng nói.
"Ting ting, bốn mảnh rương đã hợp lại thành một cái rương mới, xin hỏi người chơi có muốn mở bây giờ không, có hoặc không."
Giọng nói lại lần nữa phát ra từ trong hư không.
"Vâng vâng, mở bây giờ luôn đi ạ." Đường Tô Mộc nhàm chán nhấn nút mở rương, chỉ thấy một luồng sáng trắng lóe lên, một cái rương từ từ mở ra, lại là một trang sách giống trước kia rơi ra.
Trang sách này là nửa còn lại của trang kia, trên đó viết một hàng chữ nhỏ.
Cách điều chế đan nguyệt dung: hoa nguyệt dung x, nước linh tuyền x.
Đan dưỡng nhan, đan nguyệt dung, nghe như một đôi vậy, đoán chừng công dụng cũng không khác nhau lắm, đều liên quan đến chăm sóc nhan sắc.
Đường Tô Mộc gật đầu, nghĩ rằng bây giờ là lúc y phải luyện chế đan dược.
Chẳng qua là trong lúc luyện chế hai loại đan dược này đều cần sử dụng nước linh tuyền làm nguyên liệu, mà xây dựng linh tuyền cần hai mươi kí ngọc thạch và hai mươi kí tinh ngọc.
Lần trước vì hoàn thành nhiệm vụ, nông trại trực tiếp dịch chuyển y đến trong cửa tiệm ở thành Đại Minh.
Vậy có phải có nghĩa là nơi để y kiếm được những thứ ấy vừa hay ở ngay trong thành Đại Minh không?
Vậy thì cho dù y có nguyện ý hay không vẫn phải tới thành Đại Minh một chuyến.
Trừ nhiệm vụ chủ đạo là xây linh tuyền, trong nông trại còn có rất nhiều nhiệm vụ hằng ngày vặt vãnh khác, tỷ như làm ruộng luyện đan chẳng hạn, dùng để thăng cấp.
Vì muốn tăng thực lực nhanh một chút, cơ hồ mỗi ngày Đường Tô Mộc đều làm hết tất cả nhiệm vụ có thể, cho tới giờ cấp trong nông trại đã là cấp , chẳng những mở thêm một mảnh ruộng cho y, giỏ hàng có thể dùng cũng cộng thêm thành sáu giỏ.
Nhưng hàng hóa mục tiêu mới muốn chọn, đến giờ Đường Tô Mộc vẫn chưa có ý gì hay.
Đồ dùng cần tất nhiên rất nhiều, ví dụ như các loại đồ dùng của trẻ sơ sinh, còn cả các loại gia vị mà thời đại này thiếu hụt nữa.
Nhưng những thứ này cần, chứ không phải tuyệt đối cần, cứ cảm thấy không thể lãng phí giỏ hàng mới dễ dàng như thế.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Đường Tô Mộc lại cộng thêm ba loại hàng, một là hạt giống cây chu nhan, một là hạt giống hoa nguyệt dung, hai thứ này đều cần dùng để làm nhiệm vụ tiếp theo, cuối cùng, Đường Tô Mộc thử thăm dò nhập một hàng chữ vào trong – "Hộ cụ có chức năng phòng thân."
"Ting ting, trả hàng, tượng gỗ thế thân, hai trăm đồng tiền vàng/cái, có thể giúp người chơi chịu tất cả công kích trí mạng một lần, xin hỏi có muốn mua không, có hoặc không."
Hai trăm đồng tiền vàng?
Lại còn chỉ chịu được một lần công kích.
Đang cướp tiền có phải không!
"Không phải cái này." Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu, y chỉ muốn đồ phòng thân hằng ngày thôi, đồ có thể chịu đựng một lần công kích quả thực chỗ dùng không lớn.
Đường Tô Mộc đau khổ suy nghĩ một lát, lại lần nữa nhập vào – "Giá cả trung bình, hộ cụ tu chân dễ mang theo có chức năng phòng thân sử dụng trong thời gian dài, cũng có thể phản kích ở một mức độ nhất định."
Tạm ổn rồi.
Nếu không phải yêu cầu không thể vượt quá một trăm chữ, Đường Tô Mộc thật hận không thể viết hết những yêu cầu của mình vào.
"Ting ting, trả hàng, Vô tướng phù du (tàn thứ phẩm), hộ cụ tu chân dạng bán sinh vật, năm trăm đồng tiền vàng/cái, trước khi chịu công kích trí mạng có thể tự chạy, trong ba mươi giây bắn ngược tất cả công kích, sau đó cần mười ngày để nguội xuống, xin hỏi có muốn mua không, có hoặc không?"
Đường Tô Mộc: "!"
Thế mà thật sự có thể mua được hộ cụ tu chân.
.