Tận cùng của nhớ thương là gì?
Tận cùng của đau đớn là gì?
Tận cùng… của… yêu… là gì?
Em đã mải miết đi tìm anh.
Gần năm qua, mỗi ngày trôi đi, em lại phải nhắc nhở bản thân, có một người, chắc chắn phải đi tìm.
Đường có dài đâu, chỉ khúc khuỷu thôi. Cây cối che hết tầm nhìn.
Mắt cứ hướng về phía xa xăm, chẳng thèm vạch lá mà nhìn.
Ba năm qua, em đã tìm được cái gì?
-Sao em lại tắt máy vậy?
Giọng chị Mai vang lên, có chút khẩn trương.
-Tại em đang trong giờ ạ. Có chuyện gì sao chị? Chẳng lẽ bản vẽ…
-Không. Lần này em làm tốt lắm.
Hương thở phào.
-Vậy thì tốt quá rồi ạ.
-Tối nay…Ừm… Tầm h em có bận không?
-Không ạ.
-Vậy thì em tới phòng C nhé? Nhóm chúng ta họp ở đó.
-Họp tối ạ?
-Ừ. Dạo này năm bọn chị cũng khá bận, nên đành phải làm tối. Chỉ một buổi tối thôi.
-Vậy tối em đến ạ.
-Ừ. Cố gắng nhé.
-Dạ… Em chào chị.
Vì ngóng chờ nên thời gian trôi qua cũng chậm hơn.
Chốc chốc lại nhìn đồng hồ, cuối cùng cũng đến gần h.
Thu Hà cũng có việc phải ra ngoài nên Hương nhờ chị chở mình đến trường.
Do tắc đường nên cô đến muộn phút.
Phòng C.
Đèn sáng trưng.
Cô bước vào.
Chưa ai đến cả.
À, không.
Đã có một người đến và đang viết gì đó trên bảng.
Người đó chú tâm đến nỗi cô đi lại gần cũng không hề phát hiện.
Hương khẽ hắng giọng.
-E hèm! Chào anh, em…
Nụ cười còn tươi, miệng vẫn đang há ra chuẩn bị giới thiệu tên mình.
Nhưng, tất cả vụt biến khi người trước mặt quay lại.
Giây phút ấy cô có cảm giác như ai bóp chặt trái tim mình, đau đớn đến khó thở.
Có nhắm mắt lại cũng có thể hình dung khuôn mặt này, dáng người này, giống như khắc vào tâm khảm vậy.
Cô từng rất nhiều lần thử tưởng tượng, nếu, hai người gặp lại, mình sẽ làm gì.
Sẽ giống như phim ảnh, như tiểu thuyết, lao đến đấm đá, mắng mỏ; hoặc coi như không quen biết, giả vờ cười cợt, hay là bỏ đi trước khi người đối diện kịp nhận ra?
Tuy vậy, hiện thực bao giờ cũng khác xa.
Đau đớn lan khắp cơ thể.
Miệng khô cứng, không thể thốt lên lời, mắt cứ trân trân mà nhìn.
Hay bỏ đi?
Hương cười thầm trong bụng, cô việc gì phải làm như thế?
Giả dụ phải đi thì người bước bước chân đầu tiên ra khỏi đây cũng không phải là cô.
Dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến cho cơ mặt cứng lại, mắt không khỏi tối sầm, lông mày cô nhíu chặt.
Phải làm gì đây?
Tim càng lúc càng đập nhanh, càng lúc càng khó thở.
-Em là ai?
Giọng nói trầm trầm cất lên.
Cảm xúc nóng hừng hực bị dội ào cho gáo nước lạnh.
Cô ngẩng phắt đầu, không thèm giấu diếm sự kinh ngạc và nỗi tức giận.
-Anh vừa nói cái gì?
-Tôi hỏi em là ai? Em có lớp học ở đây ư? Tôi nhớ là đã hỏi kĩ bác bảo vệ rồi mà.
-Trần… Vũ … Phong…
Hương nghiến chặt răng, gằn từng chữ, mắt tóe lửa.
-Ồ, em biết tên tôi? Vậy, em cũng ở trong câu lạc bộ tình nguyện à? Thành viên mới mà Mai nói là em ư? Tên gì ấy nhỉ? Ừm… Hương…. Nguyễn Thu Hương đúng không?
Vũ Phong đặt viên phấn xuống mặt bàn, chậm rãi lau bàn tay vào chiếc khăn đặt bên cạnh, sau đó đi lại gần, chìa bàn tay không cầm phấn ra trước mặt, nhoẻn nụ cười thật tươi:
-Rất vui được gặp em.
Hương cứng đờ người, hết nhìn bàn tay đang chìa ra chiếc mặt rồi lại ngước lên.
Bàn tay đang thả lỏng bên hông nắm chặt lấy vạt áo.
Tiếng răng rắc khô khốc, đanh gọn.
Trong lòng có cái gì vỡ tan.
Cố nặn ra nụ cười thật tươi, cô nói, tay vẫn nắm lấy vạt áo đã nhàu nhĩ.
-Chào anh.
-Ờ.
Thấy cô không đưa tay ra, Vũ Phong bối rối thu tay mình lại, chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
Khuôn mặt cô ấy tái nhợt, môi mím chặt, cả người run rẩy.
Trong này đâu có lạnh tới mức khiến người ta thê thảm như vậy?
-Em… ổn chứ?
-Chào anh? – Hương cười khan – đấy là câu mà anh muốn tôi trả lời ư?
-Anh không hiểu em đang nói gì – Vũ Phong nhíu mày.
-Trần Vũ Phong! Là anh đánh giá tôi quá cao hay vì tôi quá ngu ngốc? Chào ư? Anh cho rằng chúng ta có thể nói với nhau câu chào đơn giản vậy sao?
Trước sự ngạc nhiên của Vũ Phong, Hương càng cười lớn hơn.
-Tôi luôn hy vọng, nếu thực sự anh không muốn gặp tôi thì có thể tránh né, không thì hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng. Nếu như vậy, tôi còn ình một lý do để vượt qua, nhưng anh lại dùng cách này. Anh có thấy mình quá đáng không?
-Cô bé… Tôi nghĩ em nhận nhầm người rồi…
-Cô bé? Anh có biết nếu đã giả vờ quên thì hãy quên triệt để không? Trần Vũ Phong, anh…
-Ai da. Lạnh quá!
Nhóm người ồn ào bước vào, chặn hết những lời còn đang dừng trên bờ môi Hương.
-Ơ, hai người đến rồi à?
Hương khẽ gật đầu, liếc mắt về phía Vũ Phong, rồi lại nhanh chóng quay đi.
Nếu cứ nhìn thêm có lẽ sẽ không kìm được cảm xúc đang dâng lên trong lòng, sẽ làm điều ngu ngốc gì đó trước mặt các anh chị ở đây.
-Mọi người sớm sủa nhỉ? Đã nói là h, xem đồng hồ hộ tôi giờ là mấy giờ?
Giọng Vũ Phong không vui, Hương có thể dễ dàng nhận ra.
-Mới có h thôi. – Chị Mai bĩu môi, khoác tay Hương, nháy mắt với cô.
Hương ngơ ngác nhìn lại, không hiểu chị ấy muốn nói gì.
Vũ Phong nhíu mày nhìn về phía hai cô gái.
Ánh mắt đang giận dữ có chút dịu xuống khi thấy vẻ mệt mỏi và ngẩn ngơ của Hương.
Mấy phút trước còn hùng hổ mắng anh, giờ lại như chú thỏ nhút nhát im lặng.
Cô ấy vẫn còn mân mê cái vạt áo, dù không còn run rẩy nhưng vẫn toát lên nét đau thương.
Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, Vũ Phong chuyển ánh mắt sang người bên cạnh Hương, thì thấy Mai đang cười rất mờ ám với mình.
Anh nhướn mày đáp trả, lại quay sang phía Hương, rất lâu sau đó nhận ra mình không tài nào kiểm soát được không quan sát cô.
Buổi họp vì nghiêm túc nên diễn ra rất lâu, khi kết thúc đã hơn h đêm.
Trời giăng đầy sương, cái lạnh len vào cổ áo, phả vào mặt. Những tiếng rên khe khẽ vang lên.
-Lạnh quá.
-Ừ. Lạnh thật đấy. Sắp đến xuân rồi mà còn lạnh thế này.
-Giờ được về nhà rồi chui vào chăn là sướng nhất.
Hương nghe không lọt những câu nói ấy, mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại.
“Em đã tan rồi ư? Chị thì phải nửa tiếng nữa. Em có chờ được hay đi nhờ ai đó về? Mình em ở đó không được an toàn”.
Cô gục đầu, thở dài.
-Sao thế?
Chị Mai vỗ lên vai cô, mắt từ lúc nào đã liếc nhìn cái tin nhắn rồi sáng rực lên.
-Ê, Phong!
-Hả?
-Đèo bé Hương về được không? Chị con bé đến hơi muộn. Mà giờ thì chắc không còn xe buýt. Ông đi một mình mà.
Hương kinh hãi nhìn chị Mai, xua tay rối rít.
-Không… không cần … đâu ạ… Chị em … sẽ qua ngay…
-Được rồi. Em ngượng cái gì. Để em lại một mình sao được, đúng không mọi người?
Đáp lại câu hỏi của Mai là hàng loạt cái vỗ tay hưởng ứng. Dù có ngu ngơ nhưng Hương vẫn nhận thấy sự trêu chọc và gán ghép của họ.
Cô im lặng không nói gì.
Mọi người lôi nhau đi hết.
Lúc này trước cửa chỉ còn cô và Vũ Phong.
-Chà. Chúng ta về thôi nhỉ.
Hương khẽ gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong.
-Không cần đâu. Tôi có thể tự về. Chào anh.
-Em về với ai? Con gái đi một mình vào lúc trời tối thế này nguy hiểm lắm.
-Cám ơn lòng tốt của anh… Nhưng… sự quan tâm này… Tôi thực sự không dám nhận.
Không để Vũ Phong nói thêm cô đã bước đi.
Bàn tay thọc sâu trong túi áo lạnh buốt.
Sống mũi cay cay, khóe mắt chợt ướt nhòe.
-Sao tay anh ấm quá vậy? Tay em lạnh buốt đây này.
-Lạnh ư?
-Vâng.
Những ngón tay thon dài đan vào tay cô, nắm thật chặt rồi cho vào túi áo khoác.
-Còn lạnh không?
-Không. Ấm lắm.
-Yên tâm đi. Chỉ cần tay em còn lạnh thì tôi sẽ còn nắm tay em mãi như thế này.
Tiếng bước chân vang lên đều đặn phía sau.
Cô bước nhanh, người đằng sau cũng bước nhanh hơn.
Cô đi chậm lại, đôi chân đó cũng lừng khừng theo.
-Ê, Hương!
Cô ngẩng lên, thấy nụ cười của Minh Châu.
Giống như chạy trốn, cô vội vã leo lên xe, gấp gáp bảo Minh Châu chạy đi.
Một dòng nước mắt ấm nóng chảy trên mặt.
Cô nhìn vào gương chiếu hậu.
Nước mắt làm nhòe đi dáng người cao lớn ấy.
Hương đưa tay gạt nước mắt.
-Có muốn đi lượn phố không?
-Khuya lắm rồi. Tôi không sao. Cho tôi về nhà đi.
-Ừ. Vậy chúng ta về thôi.
Tận cùng của nhớ thương là gì?
Tận cùng của đau đớn là gì?
Tận cùng… của… yêu… là gì?
Em đã mải miết đi tìm anh.
Gần ba năm qua, mỗi ngày trôi đi, em lại phải nhắc nhở bản thân, có một người, chắc chắn phải đi tìm.
Đường có dài đâu, chỉ khúc khuỷu thôi. Cây cối che hết tầm nhìn.
Mắt cứ hướng về phía xa xăm, chẳng thèm vạch lá mà nhìn.
Ba năm qua, em đã tìm được cái gì?
Em là ai?
Em là ai?
Em là ai?
Anh không nhớ hay cố tình không nhớ?
Em là ai ư?
Là kẻ ngu ngốc ba năm nay đuổi theo anh, khi quay đầu lại, đến bản thân cũng chẳng nhớ nổi con đường mình đã đi dài như thế nào.
Em là ai?
Là kẻ ngu ngốc tin rằng anh sẽ mãi giữ ấm cho đôi bàn tay lạnh giá của mình, giúp nó không còn tê buốt mỗi khi đông đến.
Em là ai?
Là ai?
Trần Vũ Phong!
Anh có biết ba năm chờ đợi cũng không đau đớn bằng một câu hỏi vô tình này hay không?
Thà rằng anh cứ thế biến mất khỏi cuộc sống của em…
Thà rằng cứ để em chờ đợi trong vô vọng…
Còn hơn là chọn cách xuất hiện tàn nhẫn như thế này…
Đầu đau nhức.
Hương cố mở mắt.
Mắt sao đau quá.
-Tỉnh rồi sao?
-Chị?
Thu Hà đang nấu gì đó, để chiếc muỗng xuống và đi lại gần cô, bàn tay lành lạnh đặt lên trán.
-Ừm. May là không còn sốt nữa.
-Em… muốn uống nước.
-Chờ đó chị lấy cho.
Dòng nước ấm chảy vào cổ họng khiến cho cô tỉnh táo hơn.
-Mấy giờ rồi ạ?
-h sáng. Chị nấu cháo xong rồi. Dậy ăn đi.
-Dạ.
Vệ sinh cá nhân xong, cô ngồi vào bàn ăn. Bát cháo thịt nghi ngút khói.
-Ăn hết rồi uống thuốc. Em thật là, trời lạnh như thế…
-Dạ?
-Em! … Haizz… Ăn đi.
-Vâng.
-Cháo vừa miệng chứ?
-Ngon lắm ạ.
-Ừ. Mấy đứa nhóc vừa qua rồi lại đi rồi. Tụi nó bảo có tiết học.
-Tụi Minh Châu ư?
-Ừ. Em còn nhớ gì không đấy? Hay sốt cao quên sạch sẽ rồi?
-Nhớ? …
-…
-Em quên rồi.
-Thật là. Lần sau nhớ mặt áo ấm vào, chị đã nói nhiều như thế mà còn quên. Thôi ăn đi, chị lên trường đây.
-Vâng. Chị đi đi.
-Ăn xong cứ để bát đấy, về chị sẽ rửa. Lên giường ngủ thêm cho đỡ mệt.
-Em biết rồi mà.
-Chị đi đây.
Tiếng đóng cửa khô khốc vang lên. Cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Hương đưa mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhìn xuống bát cháo. Lẫn trong bát cháo màu trắng có vài đốm xanh xanh.
-Chị ấy lại bỏ hành vào rồi.
Cô không chịu nổi vị hăng ngai ngái của hành tươi nên trong các món ăn đều cặm cụi nhặt từng cọng hành rồi để vào góc đĩa. Mẹ và Thu Hà đều nói cô kén ăn nhưng lần nào cũng làm riêng cho cô những món ăn không cho hành vào.
Vậy mà lần này, chắc mải nghĩ ngợi gì đó nên Thu Hà mới vô tình cho vào, sau đó lại vội vàng vớt ra. Tuy vậy lẫn đâu đó vẫn còn vài vụn hành còn sót lại.
Cô vụng về đưa một thìa cháo lên miệng.
-Mặn quá… Thật là…
Cạch.
Chiếc thìa chạm vào cạnh bát.
Ngón tay run rẩy đan chặt vào nhau.
Hương ngẩng mặt lên, cố ngăn cho những giọt nước mắt thôi rơi.
-Sao bà không nói sớm?
Hương nhìn Minh Châu đang hung hăng trừng mắt và tay siết chặt chiếc bút bi, sau đó lại quay về phía Thảo ra hiệu cầu cứu.
-Nếu bà nói sớm thì tôi đã cho hắn một trận rồi.
-Chính vì bà thế này nên Hương mới không dám nói đấy.
Thảo giật giật tay áo Minh Châu, hất đầu về phía thầy giáo trên bục giảng rồi nói tiếp.
-Muốn thầy chú ý hả?
-Sorry. Tôi quên mất. Hì hì.
Thảo khẽ lắc đầu rồi lại nhìn Hương. Cô không nói năng cũng chẳng phản ứng gì cả, chỉ chăm chú nhìn chiếc bảng đen kịt phía xa, dù chắc chắn là một chữ cũng không lọt vào mắt.
-Chiều nay bọn bà có buổi sinh hoạt của câu lạc bộ đúng không?
Thảo hỏi nhỏ Minh Châu.
-Ừ.
-Người ngoài vào được không?
-Ừm. Cũng không có gì. Anh Tuấn Anh nói là càng đông càng vui, chắc là được. Bà định đến?
-Ít ra phải biết người mình đang đề cập đến mặt mũi ra sao chứ?
-Ừ. Nhắc mới nhớ, tôi cũng chỉ nhìn qua không rõ đẹp xấu thế nào. Trời tối quá. Chỉ biết là anh ta rất cao. Chắc cũng phải m đấy.
-Chiều tôi đến. Nói hộ với mọi người hộ tôi.
-Còn lão Đức?
-Đây là chuyện của con gái, lão ấy cho nằm ngoài vùng phủ sóng đi.
-Được sao? Không sợ lão ấy giận à?
-Lão ấy dám?
-Đôi lúc tôi thấy chỉ có bà là trị được tên hâm hấp đấy thôi Thảo ạ. Hai người mau mau cho bọn tôi biết tin tốt lành đi là vừa.
-Bà lại nói năng linh tinh rồi. Thầy nhìn kìa. Cuộc nói chuyện chấm dứt ở đây.
-Lại đánh trống lảng rồi. Thầy nhìn từ nãy đến giờ có sao đâu.
Buổi chiều trời tự dưng đổ mưa.
Mưa càng làm cho cái lạnh thêm buốt giá.
Hương cùng Minh Châu và Thảo co ro đến được chỗ họp của câu lạc bộ tình nguyện thì mọi người đã đến khá đông và đang bàn tán rôm rả.
Hương vô thức đưa mắt nhìn quanh rồi thở phào.
Không thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu cả.
Anh Bình nói người ấy rất ít khi có mặt trong những buổi họp ồn ào như thế này.
Lần này chắc cũng vậy.
Dù có chút hẫng hụt nhưng đồng thời cũng là may mắn. Cô không chắc mình có thể thản nhiên được hay không.
Một bàn tay đập nhẹ lên vai cô.
Quay lại Hương thấy nụ cười tươi rói của Tuấn Anh.
-Hi.
-Chào anh.
-Em cần tìm ai sao?
-Không.
-Vậy sao lại cứ ngó nghiêng xung quanh mãi vậy? Cần tìm ai thì cứ nói, anh sẽ giúp.
-Không. Anh hiểu nhầm rồi. Em đang tìm chỗ ngồi thôi.
-Vậy ư? Thế thì… Hừm… Có rồi! Lại đây.
Tuấn Anh lôi tuột cô vào một góc trong phòng. Chỗ này khá khuất so với tầm nhìn của mọi người.
Ấn cô ngồi xuống chiếc ghế màu vàng kem, Tuấn Anh nháy mắt.
-Anh nghĩ có người cần một góc yên tĩnh.
Hương nhướn mày dò hỏi ý tứ trong câu nói này nhưng Tuấn Anh chỉ cười sau đó bỏ đi.
Nhìn bóng dáng nghênh ngang đó cô bất chợt nhớ tới câu nói của Đức “Tôi không nghĩ rằng anh ta là người đơn giản”.
Phải.
Từ khi gặp mặt lần đầu tiên cô đã thấy Tuấn Anh khó hiểu. Anh ta luôn dùng nụ cười để trả lời tất cả thắc mắc của cô. Nụ cười đó là câu trả lời hoàn hảo nhất, cũng đáng ghét nhất.
Nụ cười ấy giống hệt nụ cười của một người.
Ba năm rồi.
Bao nhiêu cái ba năm nữa đây?
-Cho em này.
Giọng nói trầm trầm cất lên bên cạnh cùng lúc một cốc nước cam được đặt vào bàn tay cô.
Hương hốt hoảng đứng bật dậy.
Cốc nước nghiêng hẳn sang một bên, nước sánh ra ngoài, chảy xuống sàn nhà.
-Em không sao chứ? May là không vào quần áo. Này, em nghe tôi nói gì không?
Ánh mắt Hương chầm chậm di chuyển lên trên, đến khi chạm phải đôi mắt một nâu một đen thì cụp lại.
Cô vội vàng quay sang chỗ khác.
-Tôi… tôi không sao.
-Chắc tôi làm em giật mình hả? Xin lỗi. Tại tôi thấy em ngồi một mình…
-Tôi đợi bạn.
-À… Vậy sao….
Cuộc đối thoại kết thúc, sự im lặng bao trùm.
Hương có cảm giác Vũ Phong đang quan sát cô. Bàn tay theo thói quen lại nắm chặt lấy vạt áo. Tim đập mạnh trong lồng ngực, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Vũ Phong vặn vẹo bàn tay, nhìn cô gái đang cúi gằm mặt đứng bên cạnh.
Mái tóc dài che hết nửa khuôn mặt.
Rồi bất giác khóe môi anh cong lên.
Cô ấy lại nắm vạt áo rồi.
-Ờ… Ừm…
-….
-Hương này…. Tôi nghĩ là… Hôm trước… Tôi… Hình như em…
-Xin lỗi. Hôm đó tôi nhận lầm người. Đã nói những từ quá đáng với anh. Thực sự xin lỗi.
-À… Ha ha… Không sao… Cũng không có gì to tát cả.
-….
-Em chờ bạn đi nhé. Tôi ra nhập cuộc với mọi người.
Tiếng bước chân xa dần. Hương ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Vũ Phong.
Người con trai trước mắt cô, khuôn mặt giống như thế, giọng nói cũng như thế, nhưng lại cho cô cảm giác xa lạ.
Anh ta cười nói nhưng đáy mắt lại không cười. Nó tối đen.
Vũ Phong khi cười mắt luôn sáng rực, toát lên nét cao ngạo.
Người này lời nói, cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, lịch lãm và chứa đựng khuôn phép xã giao đầy giả tạo.
Vũ Phong từng nói mình là sư tử, không biết nịnh nọt cũng chẳng cần cúi đầu trước bất kì ai. Anh là cơn gió ngang tàng tự do tự tại.
Nhưng Trần Vũ Phong này lại giống như loài báo đen, uyển chuyển và đầy khôn khéo.
Cô đã nhìn lầm ư?
Trên đời có người giống người đến vậy sao?
Vốn chỉ là lời đáp trả bất đắc dĩ, để tỏ ra bản thân mạnh mẽ thế nào.
Nhưng sao cô lại thấy hoang mang thế này?
Người này là Vũ Phong mà cô quen biết hay là một Vũ Phong khác?
Hương thẫn thờ ngồi trên ghế, bàn tay nắm chặt cốc nước đã vơi hơn nửa.
Xung quanh ồn ào vì mọi người đang chơi trò chơi.
Thảo đang nói chuyện rôm rả với Thanh Bình và Tuấn Anh còn Minh Châu thì đang nhiệt tình la hét giữa đám đông.
Lại liếc mắt về phía Vũ Phong một lần.
Từ lúc kết thúc cuộc nói chuyện có phần ngượng ngùng, anh ấy không nhìn về phía cô nữa.
Cái mà cô thấy chỉ là đằng sau của con người ấy.
Cảm giác chua chát dâng lên đến cổ họng, có chút đắng ngắt và hụt hẫng.
Anh ấy chỉ đơn thuần muốn làm rõ chuyện tối hôm ấy. Trong mắt Vũ Phong cô thực sự đã giống như con ngốc, la hét rồi khóc lóc, thê thảm đến đáng thương.
Cô đã khóc đến khản giọng, mặc cho Minh Châu đèo lòng vòng quanh thành phố, đến khi nước mắt được gió lạnh thổi khô, lòng đã tê tái mới trở về nhà.
Lần đầu tiên trong gần năm qua giấc ngủ đối với cô lại đáng sợ đến thế, như con quái vật ngạo nghễ nhe vuốt cười vang nhìn cô chạy trốn trong tuyệt vọng. Khi tỉnh dậy thì chiếc gối đã ướt đẫm.
Ngồi một mình trong căn nhà trọ, cô đã phải nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, phải kiên cường. Có khóc thì cũng phải tìm ình một lý do xứng đáng để khóc. Có đau đớn thì cũng phải biết vì sao, và như thế nào.
Nhưng lúc này đây, con người đã tạo nên mọi thứ lại quẳng cho cô một câu trả lời mà cô không tài nào hiểu nổi.
Thế gian có người giống người, nhưng giống đến vậy, cô không tin, tuyệt đối không tin.
Gạt bỏ mọi bấp bênh trong lòng, cô sẽ tìm ra nguyên nhân, sẽ chứng minh bản thân mình đúng. Rằng Vũ Phong mà cô đang tận mắt nhìn thấy lúc này chính là Trần Vũ Phong cô quen biết ba năm trước.
-Em lại đang nghĩ cái gì thế cô bé?
Tim Hương đập loạn xạ trong lồng ngực.
Tự mắng chính bản thân sao quá yếu đuối, vừa nghe thấy giọng Vũ Phong đã trở nên lúng ta lúng túng, cô vừa vội vàng lắc đầu.
-Cô bé này… Tôi đâu có ăn thịt em đâu mà sao thấy tôi em cứ run rẩy như vậy?
-Tôi… không có…
-Em có biết rằng khi em giận dữ hoặc lo sợ em luôn nắm chặt vạt áo không?
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Vũ Phong.
Khóe miệng anh ấy đang nhếch lên, biểu thị một nụ cười kín đáo.
Mặt đỏ bừng, cô lắp bắp.
-Ai nói tôi sợ… Anh… dựa vào đâu mà … nói năng… lung tung…
-Lần gặp đầu tiên của chúng ta, lúc vừa rồi, và – Vũ Phong nghiêng người, ánh mắt dừng trên bàn tay của cô – bây giờ…
Hương nhìn xuống.
Như một đứa trẻ bị bắt quả tang, cô rụt ngay bàn tay đang nắm chặt mép áo đến nhàu nhĩ, mặt càng thêm nóng ran.
-Ha ha… Em đúng là dễ bị trêu thật đấy Hương ạ…
Có cái gì như mũi kim nhọn hoắt đâm vào tim, nhói đau.
Nụ cười rạng rỡ này của anh ấy như mũi kim độc, khiến cô nghẹn lời, trân trân nhìn không chớp mắt.
Tên cô phát ra từ miệng Vũ Phong nghe quen thuộc như ngày nào.
Là anh phải không?
Là anh, người khi trêu chọc em thì gọi nhóc con.
Là anh, khi dỗ dành sẽ bảo em là cô bé.
Là anh, lúc chỉ có hai người, tựa vào vai em, đơn giản thốt lên “Hương”?
Phong?
Bàn tay to xoa xoa mái tóc của cô rồi vỗ nhẹ.
-Tôi chỉ đùa thôi. Nhìn em kìa. Mặt chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại trắng. Em dễ thương thật đấy.
-Đùa ư? Anh nhìn không giống một người đang đùa?
-Vậy ư? Sao tôi lại không nhận thấy nhỉ?
-Vì khi anh cười, chỉ có môi là cử động, còn mắt thì không.
Nụ cười của Vũ Phong ngưng lại, sau đó tắt hẳn.
Hương nhếch môi, nhìn đôi môi đang mím lại của Vũ Phong.
-Bị tôi nói trúng nên không biết nói gì à?
-…
-Nếu không có gì thì tôi phải ra chỗ bạn tôi đây…
-Chờ chút…
-Còn việc gì nữa ư?
-Em… Chúng ta từng gặp nhau rồi sao?
-Hả?
-Em cứ nhìn tôi như kẻ tội đồ vậy. Ánh mắt em nhìn tôi rất lạnh. Lời nói cứ sắc như lưỡi dao. Trước kia chúng ta có quen nhau ư? Tôi làm gì có lỗi với em à?
-Tôi đã nói… là tôi nhầm người…
-Nhầm? Nhưng tôi thấy hình như không phải vậy. Mọi câu nói của em đều ám chỉ chúng ta…
-Xin lỗi. Tôi thực sự nhầm người. Anh không phải anh ấy…
-Anh ấy?
Hương ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Vũ Phong.
-Anh ấy, tên giống anh, ngoại hình giống anh, màu mắt cũng giống. Nhưng anh không phải anh ấy. Bởi vì anh ấy có nụ cười rất đẹp, như làn gió mát mẻ, chứ không lạnh như nụ cười của anh. Anh rõ rồi chứ? Anh và anh ấy không hề giống nhau. Tôi đã nhầm. Xin lỗi, tôi phải đi đây.
Bỏ mặc Vũ Phong còn đang kinh ngạc, cô bước nhanh đến chỗ Thảo và Minh Châu rồi lôi họ ra ngoài.
Đến khi xác định đã đi khá xa, cô mới dừng lại, thở hồng hộc.
Thảo và Minh Châu cũng thở dốc bên cạnh. Minh Châu cố lấy lại hơi thở ổn định, quay sang cô hỏi.
-Sao tự dưng…
-Tôi có chuyện cần hỏi hai bà.
-Chuyện gì mà tự dưng kéo tụi này chạy như ma đuổi vậy?
-Nếu… hai bà … gặp một người…
-Bà nói luôn là anh chàng Vũ Phong đó đi cho tôi nhờ.
-Ừ. Thì đúng là anh ấy… Nhưng mà… Tôi không biết diễn tả thế nào… là… tôi có cảm giác… vừa là anh ấy… vừa không phải anh ấy… có lúc đúng là anh ấy… nhưng lúc khác lại không phải…
-Không hiểu – Minh Châu quay sang Thảo – Bà hiểu không?
Thảo gật đầu.
-Hương này?
-Gì cơ Thảo?
-Có phải ý bà là Vũ Phong không giống Vũ Phong bà quen năm trước?
-Đúng rồi.
-Vậy thì nghe thông tin tôi vừa moi từ anh Tuấn Anh đây này. Anh ta tên là Trần Vũ Phong, từng học cùng trường với anh Tuấn Anh. Mà trường Tuấn Anh học là trường gì?
-Đông Kim!!!
Hương cùng Minh Châu kinh ngạc đồng thanh đáp.
-Đúng vậy. Suy ra, cộng thêm vài chi tiết nữa thì Trần Vũ Phong này và Trần Vũ Phong năm trước chỉ là một người. Không lầm được đâu.
-Nhưng… anh ta rất khác…
-Thời gian làm thay đổi con người mà. Bà tuổi và bà tuổi sao có thể giống nhau được?
-Nhưng… dù có khác thì vẫn không đúng.
-Không đúng cái gì được? – Minh Châu sốt ruột nhìn cô.
Hương lắc đầu.
Thực sự là cô thấy có gì đó…
Nhưng là gì thì cô chưa định nghĩa được.
Vũ Phong khi nói chuyện cùng cô và Vũ Phong – trưởng ban thiết kế câu lạc bộ tình nguyện là hai con người khác nhau.
Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Ba năm qua, cô đã thay đổi. Anh ấy cũng vậy.
Nếu đúng là Vũ Phong, thì cái gì khiến anh ấy trở nên khác lạ như thế?
Cả câu nói cuối cùng dành cho cô nữa.
Chẳng phải muốn bọn họ không gặp lại, thì cớ sao lại còn hết lần này đến lần khác bắt chuyện, còn trêu chọc cô nữa?
-A… Tôi không biết!!!
-Mặc bà có biết hay không, nhưng Hương này – Minh Châu nắm lấy hai bả vai cô, giọng nghiêm túc hẳn – Hãy nhớ, anh ta đã làm bà tổn thương như thế nào. Người như thế thì tốt nhất là đừng dây dưa gì nữa, hiểu không?
-Minh Châu nói đúng đấy. Càng lún sâu càng thêm đau khổ. Dừng lại tại đây thôi. Hai người đã chia tay rồi, Hương ạ.
Hương cắn môi, hết nhìn Minh Châu lại quay sang Thảo rồi gục đầu xuống, không đáp.
Sau đó cô nghe thấy tiếng thở dài của Thảo, cảm nhận ánh mắt muốn ngay lập tức giết người của Minh Châu chiếu vào người mình.
Sự ngang bướng của cô là không đúng, cô biết chứ.
Nhưng cứ như thế mà đi qua nhau, cô không làm nổi.
Làm như không có gì mà tiếp tục gặp gỡ cô càng không thể.
Trái tim cô, lý trí của cô, chúng đều không cho phép.
Người con trai ấy…
Cô nhắm mắt lại, sống mũi cay xè.
-Xin lỗi hai bà… Nhưng… hãy cứ thuận theo tôi được không?