Thời gian tạm nghỉ, Vi vừa cùng EXO-K vào phòng nghỉ, liền phát hiện Hoài cùng EXO-M đã ở trong đợi mình. Vi rất nhanh đến bên Hoài, kéo vào chỗ khuất, kể lại những gì cô vừa trải qua, còn tỉ mỉ thuật lại chuyện đêm qua. Hoài nghe xong cũng không trêu chọc cô, những vẫn không nhịn được được mà buông một câu chọc cô mặt đỏ như cà chua. Ai bảo lúc nãy trêu cô. Hắng giọng, Hoài nghiêm túc hỏi lại Vi xem cô có loạn quá nhớ nhầm không, hay lúc đó chỉ là mơ màng. Nhiều khi giấc mơ cũng đem lại một cảm giác rất thật mà.
“ Tớ khẳng định với cậu chuyện đó thực sự xảy ra, % luôn. “ Vi một mực khẳng định cho cô bạn của mình. Hai người im lặng một hồi cho đến khi bị mấy chàng trai kia gọi í ới. Họ liền tạm gác chuyện này sang một bên mà chạy lại giúp. Dương Dương từ ngoài bước vào. Vừa nãy chị Nguyên giữ anh lại để bàn bạc vài chuyện anh Khải gọi điện tới nên vào muộn, lỡ mất thời gian cùng mọi người làm quen. Anh vừa vào, sự chú ý của Vi không còn đặt lên những người xung quanh nữa, trong mắt chỉ nhìn chằm chằm anh. Thấy cô lơ đãng, Hoài giật giật tay cô, quay đầu đánh giá Dương Dương. Cũng không tệ. Cô có linh cảm sau này nếu Vi và người này có yêu đương thì cũng rất đẹp đôi.
Về phía Dương Dương, anh qua trò chuyện với MC, tổ chỉ đạo xong quay sang nhìn quanh. Anh phát hiện Vi một mình đứng lọt thỏm giữa rừng người. Xem ra cô đang rảnh rỗi. Cũng tốt, anh đang muốn nói với cô một câu về chuyện hôm qua. Vì chuyện này khiến anh áy náy cả đêm không ngủ được, phải bày tỏ với cô, mong cô lượng thứ thì may ra anh còn ăn ngon ngủ yên. Anh liền đến chỗ cô, nhẹ nhàng gọi Vi một tiếng.
“ Việc đêm qua...Anh rất xin lỗi vì đã không hỏi ý em trước. Em không sao chứ ? ” Nói xong, anh còn hơi cúi người, tỏ ý xin lỗi một cách chân thành nhất. Bởi anh nghĩ mọi việc là do anh mà ra. Vi ấp a ấp úng. Sao anh lại làm vậy chứ, người vốn dĩ phải xin lỗi là cô cơ mà. Chỉ là quá đột ngột đi. Cô biết là anh rất quan tâm người khác, nhưng anh làm như thế này khiến cô rất áy náy. Bối rối đan ngòn tay vào nhau, Vi chần chừ nói mãi không lên lời. Chuông điện thoại của cô reo lên giải vây. Vi vội lên tiếng xin phép ra ngoài nghe điện thoại, bỏ Dương Dương lại trong trạng thái được thả lỏng.
Bên ngoài, Vi thở dốc, gương mặt ánh lên vẻ hồng hào, vội vàng nhấn núi trả lời. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. “ Thế nào ? Em gái đã thấy khỏe hơn chưa ? Chắc lại đang vùi đầu vào máy tính hả ? “ Trong nháy mắt, mặt Vi đang từ hồng hào thành hơi đỏ. Bà chị này định móc mỉa cô đấy à ? Cô rõ ràng đang vất vả ngược xuôi, còn người kia thì thảnh thơi nói cô chơi đùa. Vi định nói ra mình đang ở Thượng Hải, chợt nghĩ việc này đến tai Thiên Tú thì không hay lắm, kiểu gì Thiên Tú cũng hỏi cô lí do, đến lúc đó thì biết trả lời thế nào. Cô nhất thời không nói gì dọa Thiên Tú một vố lo sốt sắng. Cuối cùng, sau khi chấn an, Vi đổi chủ đề, hỏi ngược lại.
“ Chị Tú này, nếu như có một người lỡ cướp đi first kiss của người khác thì phải đối mặt với người ta như thế nào ?”
Thiên Tú ngồi bên cạnh Mặc Diêu vừa nghe xong ngay lập tức hóa đá. First kiss ? Cô quay sang Mặc Diêu, dùng mắt ra hiệu. Mặc Diêu trầm ngâm một lát rồi thì thầm với Thiên Tú. Anh dứt lời, Thiên tú nói ngay vào điện thoại.bg-ssp-{height:px}
“ E hèm.Chị hỏi thật một câu: Em cướp first kiss của ai rồi hả ? “ Vi há hốc miệng. Trời ơi, sao cái gì bà chị này cũng biết vậy. Cô nhanh chóng đáp lại, cười gượng. “ Ha ha, là chuyện của bạn em, của bạn em nhờ em tư vấn đó mà. Em thì cướp của ai được chứ, ha ha ha. “ Mồ hôi chảy ròng ròng, cô trong lòng thầm nghĩ cách để che giấu. Lộ ra thì cô chết thật đó. Có vẻ bên kia đã bắt đầu nghi ngờ rồi, phải cúp máy ngay. Cô nghĩ vậy liền dập điện thoại cái rụp. Hồi nãy đau tim quá, cứ kiểu này chục lần nữa chắc cô tổn thọ.
“ Em biết chắc chắn là nó ngượng mà. Thế là đúng rồi, con bé hôn Dương. Tiến triển tốt ngoài dự định.” Thiên Tú bật ngón tay. Mặc Diêu nhìn người yêu chẳng khác gì một đứa trẻ con trong thân xác tuổi, thở ra một hơi, kéo tay cô, đan những ngón tay thon dài vào tay anh, hôn nhẹ vào tay cô. “ Rồi rồi, đi thôi. Ba mẹ muốn gặp em.” Anh khởi động xe, mang theo người nào đó đang rất phần khích.
Thượng Hải, Vi đã trở lại phòng chờ. Cô nhìn thấy Dương Dương, mặt liền hiện lên một tầng xấu hổ, tạo nên một khoảng cách vô hình giữa bọn họ. Cô xấu hổ, anh áy náy, cứ tiếp tục như thế này thì ai mà nghĩ về sau hai người họ thành một cặp chứ. Thời gian nghỉ đã hết. Vi chỉ uống vội một ngụm nước rồi theo mọi người ra ngoài. Lần này có cả người đến nên sân khấu đột nhiên trở nên chật chội hơn và dĩ nhiên, vui vẻ hơn nhiều. Chẳng có việc gì xảy ra cho đến khi chương trình kết thúc.
Lúc này đã là chín giờ tối, màn đêm giăng khắp bầu trời, điểm thêm những vì sao lấp lánh đủ những sắc màu. Vi cùng Hoài đã xuất hiện trong một nhà hàng bên đường gần bờ biển ở Phố Đông. Họ chọn tầng khá cao, lại có cửa kính nên dễ dàng quan sát cảnh đêm ở nơi phồn hoa, nhộn nhịp này. Vì là lần đầu tiên đến đây nên hai cô gái không ngừng trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp kết hợp giữa hiện đại và truyền thống, không hề để tâm đến những chàng trai đẹp trai rạng ngời ngồi đằng sau đang kêu gào gọi món loạn xạ. Đến lúc quay ra thì bàn đã đầy ắp những món ăn nhìn chỉ muốn chảy nước miếng. Rột rột rột rột. Chuỗi âm thanh không biết là từ bụng vang vọng giữa phòng ăn lớn. Chẳng cần chú ý đến hình tượng nữa, tất cả xông vào cướp đồ ăn, không nhanh là hết phần. Hoài và Vi may mắn giành được cho mình rất nhiều “chiến lợi phẩm” ngon lành như nguyên đĩa bánh bao thịt hấp, mấy cái càng cua Dương Trừng, dĩ nhiên phải kể đến lượng lớn salad được phân phát cho tất cả mọi người. Thấy đã đủ, hai người chia nhau sang bàn kế bên ngồi, nhanh chóng xử lí trước tránh những ánh mắt sáng như sao thèm thuồng của những người nào đó đang phải ăn kiêng. Kết cục, đang ‘phi tang’ thì bị Sehun phát hiện, xử mất ba cái càng cua. Vi đang tiếc đứt ruột thì thấy Luhan ngồi yên một chỗ, trước mặt chỉ có bát cơm với vài ba thứ lấy được từ bàn ăn. Cô nhớ rõ Luhan không có phải ăn kiêng, liền thúc Hoài mang đồ bên mình chia cho anh. Hoài bất mãn.
“ Tại sao lại là tớ ? Sao cậu không mang cho anh ấy đi. “ Vi dở khóc dở cười, tìm đại một lí do thích hợp để đùn đẩy trách nhiệm này cho Hoài. Bạn thân à, đây là tớ giúp cậu đấy, mai này có thành cơm thành cháo là nhờ công của tớ đó. Vi mấy cái bánh bao và hai chiếc càng cua vào đĩa lớn, đặt vào tay Hoài, đẩy sang chỗ Luhan. Hoài chỉ có thể ném một cái nhìn oán hận cùng một cái bĩu môi giận dỗi cho Vi, tiền lại gần anh. Vi ở đằng xa cười thầm, đặt điện thoại ở chế độ quay phim tựa vào cốc nước, tiếp tục ngấu nghiến bánh bao ngon lành, tay cũng liên tục ghi ghi chép chép cái gì đó rồi đứng dậy ra ngoài. Lay ngồi gần đó cảm thấy hành động của cô thật bí ẩn, tò mò liếc qua những thứ cô để lại trên bàn. Trên mẩu giấy có chi chít tiếng Anh, dòng cuối cùng được viết bằng tiếng Trung.
“ Đừng đụng vào điện thoại nhé, người tò mò !