Tôi hoàn toàn không biết con nhà bên định làm gì cả. Sau một hồi bần thần ngó vào nhà nó trong sốt ruột, trầm ngâm đoán nó định làm cái trò con bò gì, tôi quyết định từ bỏ mà ngồi thụp xuống bứt mấy ngọn cỏ.
Dương xuất hiện lại rất nhanh sau đó dưới dàn hoa giấy phất phơ. Tôi nheo mắt nhìn bộ dạng kì cục của nó. Nó đang giấu gì đó ở sau bằng cả hai tay, khuôn mặt trông căng thẳng đến kì lạ, mắt không dám nhìn tôi và môi thì mím lại.
Cái gì vậy? Nó đang giấu gì vậy? Biểu cảm kia là sao? Chẳng lẽ nó đang định giết người diệt khẩu hay gì vậy? Tôi theo phản xạ, bước lùi lại một bước, quan sát từng biểu cảm và hành động nhỏ nhất từ nó.
Nó cũng chẳng nói chẳng rằng, cũng chả thèm nhìn mặt tôi nữa, cứ thế đi thẳng đến tôi trong sự hoang mang tột độ của tôi. Rồi, nó cuối cùng cũng đưa ra thứ nó đang giấu giấu thu thu đằng sau lưng.
Đó là một hộp quà.
Tôi nghển cổ ra nhìn hộp qua đang chĩa thẳng vào mặt mình, hoang mang càng thêm hoang mang. Nó cầm hộp quà bằng một tay, chúi chúi vào ngực tôi, nói một từ cụt lủn:
- Này.
Hừm, biểu cảm của nó lúc đó, tôi nên miêu tả như thế nào nhỉ? Dường như có chút ngượng ngùng, dường như có chút không biết nói gì cho phải, dường như đã đợi từ lâu lắm rồi cái khoảnh khắc này. Nó không dám nhìn tôi. Tôi mặc dù chưa hiểu lắm vấn đề nhưng nhìn biểu cảm của nó bất giác khóe miệng nhếch lên.
Tôi không nhịn được cười, hỏi:
- Ủa? Hôm nay sinh nhật mày mà? Tặng quà tao chi?
- Tặng bù hôm sinh nhật mày, được chưa? – Nó trả lời cáu kỉnh nhưng vẫn không dám nhìn thẳng mặt tôi mà trả lời.
Câu trả lời của nó làm tôi gần như không biết nói gì thêm. Hóa ra nó vẫn nhớ sinh nhật tôi, vẫn chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi nhưng dường như lại không dám tặng. Hóa ra nó không đáng ghét đến như vậy, nó vẫn rất muốn làm hòa với tôi.
Dẹp vấn đề đó sang một bên đi. Vấn đề to hơn ở đây là hôm nay sinh nhật nó và tôi chẳng chuẩn bị gì cho nó cả. Vậy mà đùng một cái nó lại tặng quà cho tôi?
Thấy tôi đứng hình một lúc lâu, nó cũng mất kiên nhẫn, cáu lên:
- Ơ thế mày có nhận hay không?
- Nhận, nhận...
Tôi gật gật cái đầu rồi nhận lấy hộp quà từ nó, não vẫn chưa nghĩ xong đống hỗn độn kia.
Nó thấy tôi nhận, cũng chỉ nhún vai một cái, xong quay đầu định đi vào nhà.
Nhìn bóng nó chuẩn bị về nhà, đầu tôi lại càng thêm hỗn loạn. Thằng ngu kia, mày còn chưa cảm ơn nó đâu đấy? Giời ơi, lại còn không có quà cho sinh nhật nó!
Tôi không buồn nghĩ nhiều nữa, gào lên:
- Ê con kia! Thích cái quái gì thì nói đi tao tặng. Tao nghĩ quà cho mày muốn mắc mệt ra đây rồi này.
Nó quay đầu lại sau tiếng gọi của tôi, bất giác cười mím chi để lộ hai lúm đồng tiền xinh xẻo hai bên.
- Cười mẹ gì? – Tôi nhanh chóng quay lại cái mặt khó ở.
Nó nhún vai trả lời:
- Mày xem có đứa nào tặng quà sinh nhật như mày không?
- Có tao đấy. Mà thôi má, con mệt với mấy vụ nghĩ quà để tặng lắm rồi. Muốn gì nói lẹ đi.
Nó vẫn bày ra cái bộ mặt nhịn cười đấy, giả bộ nhìn lên trời, lấy tay xoa cằm nghĩ ngợi.
- Để xem nào. Album?
Album? Cái quái gì cơ? Nó vừa phát âm ra từ album được đấy hả? Mấy tiếng chửi thế chuẩn bị vọt ra khỏi đầu lưỡi nhưng tôi đã kịp thời ngậm được vào. Tôi nhìn nó đang đắc chí lắc lư người thì thừa biết nó chỉ đang nghịch tôi mà thôi.
Album là một từ quá xa xỉ với mấy đứa fangirl ở cái vùng quê hẻo lánh này quá rồi. Tiền là một vấn đề nhưng để ship được đến đây đúng là một quãng đường gian nan.
Tôi cười hì hì lại với nó:
- Hi hi, xem như mình chưa nói gì nhé, bạn yêu. Mình vô cùng cảm kích với món quà bất ngờ từ bạn. Cảm ơn bạn vô cùng nhiều. – Tôi vừa nói vừa làm bộ dạng yểu điệu của bọn con gái – Còn bây giờ mình về đây.
Nói xong tôi lập tức quay người về nhà mình. Giọng lanh lảnh của nó vói lại đằng sau:
- Ờ... Thế mà giọng hùng hồn bảo thích gì tặng nấy cơ đấy.
Tôi không trả lời nữa mà về thẳng nhà luôn. Tôi biết nó nói thế nhưng không giận. Tôi biết nó chỉ nói đùa mà thôi.
Lòng tôi lâng lâng một cảm giác khó tả.
Dường như, ừ, chỉ là dường như thôi, chúng tôi đã làm hòa với nhau.
Về nhà, tôi không kiềm được tò mò mà lập tức mở quà nó ra.
Đó là một đôi giày converse màu đen thấp cổ cỡ .
Vừa vặn chân tôi.