Năm lớp chín là năm có lắm kì thi.
Kì một tôi phải bồi dưỡng để đi thi học sinh giỏi huyện, lại còn suốt ngày nghe thầy cô giáo bảo năm nay phải đặc biệt cố gắng hơn mọi năm để để thi học sinh giỏi tỉnh nữa. Chả là tỉnh tôi chỉ tổ chức thi học sinh giỏi tỉnh cho học sinh lớp chín và lớp mười một. Vậy nên chúng tôi chỉ có hai cơ hội để thử sức với những học sinh ngoài thành phố. Tất nhiên, tôi chẳng ham hố gì đến kì thi tỉnh đó rồi. Cái danh hiệu học sinh giỏi huyện cũng đủ làm tôi lao đao lắm rồi.
Con nhà bên thì khác. Dương háo hức cho năm lớp chín này lắm. Nó vẫn ôm cả ba môn gồm Toán Lý Anh để đi thi huyện. Với mỗi môn nó đều là niềm hi vọng của các thầy cô để đi vào vòng trong của kì thi học sinh giỏi tỉnh.
Tôi chẳng thể hiểu nổi nó học kiểu gì nữa. Tôi có mỗi Toán và Hoá mà đã muốn khóc ra nước mắt đây rồi. Toán còn tàm tạm, Hoá thì đúng là một cơn ác mộng. Tôi còn chả hiểu lí do mình lết xác đi thi Hoá là vì cái gì nữa.
Cứ vậy, chúng tôi đi bồi dưỡng sấp mặt mặc dù mới vào năm học. Trước Tết chúng tôi sẽ thi học sinh giỏi huyện, sau đó huyện sẽ chọn ra nhóm mười học sinh có điểm cao nhất để đi lên thị trấn bồi dưỡng "đặc biệt", đến tháng ba lại đi thi học sinh giỏi tỉnh.
Tôi và Dương lại ngồi cùng nhau gặm bút vào những buổi bồi dưỡng Toán dài dằng dặc tựa thế kỉ.
Theo tôi được biết, số tiền các thầy cô nhận được từ bồi dưỡng học sinh giỏi chẳng là bao. Thế nên thầy dạy Toán của chúng tôi cũng chả quan tâm lắm đâu. Thường thầy vứt cho chúng tôi đống đề xong bảo giải đề, rồi thầy tót lên văn phòng uống nước chè, xem đá bóng với ông bảo vệ. Cũng đâu trách được thầy, trách cái nghề bèo bọt thầy theo. Bảo là thầy không quan tâm lắm nhưng mỗi buổi bồi dưỡng chúng tôi cũng phải học đến khi tối mịt mới được mò mặt về nhà.
Cũng may, tôi có con Dương cùng đường về nhà mình. Chứ đường từ trường về nhà của tôi toàn đồng với ruộng, không có mấy hộ dân cư nên chả có đèn đường gì cả, cứ thế mà dựa vào ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt từ trên trời rọi xuống mà đi.
Thực ra so với mấy đứa trong tuyển Toán thì hai đứa chúng tôi là hai đứa có đường về nhà suôn sẻ nhất khi toàn là đường nhựa. Chứ có nhiều đứa phải đi bằng đường bê tông toàn ổ gà ổ vịt, thậm chí là đường đất cơ.
Nghe nói đâu, đường mà chúng tôi đi học đó là một nhánh của đường Hồ Chí Minh, được xây để đi về quê Bác cho tiện. Vì để đón du khách gần xa về thăm quê Bác nên đường dĩ nhiên cũng được làm tử tế hơn hẳn.
Chắc tôi chưa kể, nhà tôi và Dương ở tây Nghệ An, khá gần với biên giới Việt Lào. Cái chốn hẻo lánh gần biên giới này thật ra không tránh được khỏi các tệ nạn. Mẹ tôi luôn hăm dọa tôi từ nhỏ rằng không được tiếp chuyện với người lạ, rằng bác bán bánh bao mà tôi thích thực ra đang bán ma túy,... Không chắc là mẹ tôi lừa hay chỉ dọa nhưng những câu chuyện đó cũng khiến tôi ám ảnh không ít.
Chưa kể vì đường đi rất suôn sẻ, mượt mà lại vắng người qua lại nên các lái xe lượn ẩu không kể xiết. Không ít tai nạn thương tâm mà tôi đã phải chứng kiến khi đi học rồi. Và dĩ nhiên nó cũng thành một phần kí ức ám ảnh trong tôi.
Vậy nên, mỗi lần đi trên con đường đó lúc màn đêm buông xuống là mọi loại sợ hãi ập đến. Mỗi ma thì không nói làm gì. Tôi từng đọc Conan và nhớ có một lời thoại kiểu như, thứ đáng sợ hơn cả ma quỷ chính là con người. Tôi sợ cướp, sợ giết người, sợ nghiện, sợ mấy ông tài xế ẩu,...
Nhưng mà con Dương, nó chỉ sợ mỗi ma. Thành ra tôi có thú vui là vừa đạp xe bên cạnh Dương, vừa kể những chuyện ma tôi biết. Dương sẽ la hét ầm ĩ át hết tiếng tôi để khỏi nghe những chuyện mà chính mồm tôi kể cũng thấy rợn da gà.
Dương mặc dù căm hận tôi ngồi chọc nó không biết chán, đôi khi lại đạp lên phía trước như bảo tao về trước, kệ mẹ mày. Nhưng được lúc rồi nó lại quay về đạp xe cạnh tôi. Tôi thừa biết nó sợ xanh mặt ra đấy.
- Không phải mày thích xem phim kinh dị lắm sao?
Một lần tôi hỏi nó. Đây là một sở thích quái đản của nó mà đến tận bây giờ nó vẫn giữ. Chắc nó muốn thử cảm giác mạnh?
- Chính vì xem nên tao mới sợ đấy. Tao biết bảy bảy bốn chín cách con ma xồ ra xơi thịt hai đứa mình nhá! - Nó cáu kỉnh trả lời.
- Đã yếu lại còn thích ra gió cơ. - Tôi lại trêu nó.
- Hừ, lúc xem phim kinh dị không thấy sợ, không thấy nó đáng sợ một chút gì luôn, tao thề. Đến khi mày ở một mình trong bóng tối mới bắt đầu hồi tưởng lại những cảnh máu me kinh tởm ấy.
Rồi nó lại rùng vai không dám nói tiếp nữa, ngó xung quanh một vòng trước khi an tâm đạp xe tiếp.
Nhưng mà cũng lắm hôm vì về muộn như vậy mà chúng tôi được chứng kiến bầu trời đêm tuyệt đẹp của làng quê. Không phải đứng ở sân nhà nhìn lên vướng mấy cây chuối, cây sầu đâu rồi nóc nhà hàng xóm đâu nhé, mà là ở giữa cánh đồng ruộng mênh mông bát ngát đấy. Đó là những đêm trời trong không một gợn mây, trăng thì sáng vằng vặc và hàng ngàn ngôi sao thi nhau lấp lánh.
Lúc người ở thành phố về trầm trồ về bầu trời đêm tuyệt đẹp ở quê, tôi không hiểu cho lắm. Bởi vì tôi nghĩ có thể các tòa nhà cao tầng che mất bầu trời nhưng cũng có thể leo lên tầng cao nhất mà ngắm sao chứ? Sau này, mới hiểu ra cái thứ gọi là ô nhiễm ánh sáng nó ảnh hưởng tới bầu trời đêm như thế nào. Thế nên tôi càng cảm thấy đúng là một diễm phúc khi được ngắm nhìn bầu trời với vẻ đẹp kì vĩ hoang sơ của nó.
Dương cũng phấn khích bởi vẻ đẹp đến huyền ảo của bầu trời đêm ấy, háo hức ngước mắt lên trời say mê ngắm nhìn ngàn sao lấp lánh. Nó còn cố nheo mắt tìm kiếm chòm sao Sư Tử của nó và chòm sao Cự Giải của tôi cho bằng được. Mặc dù tôi nhiều lần nhắc nó đi nhìn đường với, không đâm vào lan can hay lao xuống ruộng bây giờ. Nhưng nó vẫn không từ bỏ việc tìm cho bằng được hai chòm sao đó. Đêm hôm nay tìm không được, nó về nhà lên mạng tìm cách nhận biết rồi sang đêm hôm sau nó lại mải miết nhìn trời.
Nghe nó bảo là, chòm sao Sư Tử của nhà nó là chòm sao sáng nhất và đẹp nhất của Hoàng đạo hay thậm chí là của tất cả chòm sao của thiên văn hiện đại, lại còn chiếm diện tích khá lớn trên thiên cầu với những ngôi sao rất sáng. Còn chòm sao Cự Giải của tôi lại chiếm diện tích khá nhỏ và dĩ nhiên khó tìm hơn nhiều so với của nó. Cái này đúng với tính cách hai đứa luôn.
Nhưng cái đặc biệt là hai chòm sao chúng tôi gần sát nhau trên thiên cầu. Giời ạ, đến chòm sao của chúng tôi cũng làm hàng xóm nhau nữa ư?
Đúng là không buông tha nhau trên phương diện nào mà.