-vậy em vào chỗ kia đi.
thầy chỉ Trúc Loan ra chỗ đằng sau Nhật Minh.
-ba em kia vào đi.
Đằng sau cánh cửa ba chàng trai bước vào.a
-xin chào các bạn mình tên là Hoàng Thiên Vũ, rất vui khi được gặp các bạn.
-còn mình tên là Lâm Đình Khang , mong các bạn giúp đỡ mình nhé.
-xin chào mình tên Nguyễn Minh Tuân, mong các bạn giúp đỡ.
cả lớp reo lên, nhưng phần đông đó là đám con gái
-đẹp trai quá.
-trời ơi mấy bạn cho mình làm osin nhé.
-bạn ơi trưa ăn cơm với mình nhé.
-bạn Đình Khanh đẹp trai quá
-hông, bạn Vũ đẹp hơn nhiều
-tao thì nghĩ Tuấn đẹp nhất
-............
bạ bọn họ khá ngạc nhiên và cùng chung suy nghĩ “ mình đẹp zữ zậy hả???”
Thầy giáo gõ bàn:
-cả lớp trật tự nào thầy thấy thì Nhật Minh đẹp nhất “ được cái là ông thầy này hài, thoải mái”
cả lớp sau một lúc im lặng thì...... cả lớp lại ồn ào trở lại:
-đúng mém thì quên anh Minh.
-nhưng người kia cũng rất đẹp trai
-còn Vương nữa.
...................................
sau một lúc bàn tán ồn ào thì
-tất cả im lặng nào.
thầy giáo gõ bàn tiếp lần..... (ko nhớ)
-hết ' rồi, im lặng học bàn đi nhé.
thế rồi thầy giáo bước ra khỏi lớp
_____LỚP NÓ____
-Thanh Đình à, cái này làm sao bài này này?
Thanh Đào nhìn nó:
nó quay sang nhìn bài toán trong vở Thanh Đào rồi cầm cây bút chì:
-trước tiên Đào tính cái này ra số này rồi sau đó............như thế này........sau đó........ xong rồi đấy.
-woa, dễ hiểu quá cảm ơn nhé
cô cười làm nó hơi đỏ mặt “xinh tóa, sao anh em gì mà khác nhau thế không biết !!!! “
thế rồi buổi học trôi qua........
nó đi lấy sổ đầu bài thì gặp hắn (Nhật Minh)
-tôi không ngờ cô lại ở lại đây đấy!!!
cậu ta vừa nói vừa cầm đống socola giục vào sọt rác.
-thế cậu ở đây làm gì thế?
-cô bị đuôi á, tôi đang giục đống phế thải thôi.
-tôi tưởng cậu không bao giờ nhận quà của fan chứ
nó nhếch mép cười nhưng trong lòng thì đang tiếc đứt ruột, đống socola đó nó biết là toàn loại mắc tiền
-ai bảo là tôi nhận thế ?, khi tôi mở tủ ra thì đồng socola này đổ ào.
cậu ta cứ lấy từng hộp socola giục vào sọt rác.
khi còn một cái cậu ta mở ra thì có bức thư nhìn trông rất đẹp
-đọc hộ tôi.
cậu ta dưa nó lá thư
-cái gì đây, thư của cậu mà, cậu dưa tôi đọc là mô?
nó nhìn lá thư
-tôi bảo cậu đọc thì cậu cứ đọc đi. hay cậu muốn tôi nói
cậu ta cầm cái socola lên ăn một miếng, nó thở dài rồi mở lá thư ra
-anh Nhật Minh yêu quá của em, em biết là anh chưa thích ai, em cũng biết được là anh hay giục socola người ta tặng, nhưng nếu anh đang đọc bức thư này thì có lẽ anh đã đồng ý làm bạn trai...........what cái gì thế này.
nó ngạc nhiên, cậu ta định cắn miếng thứ nhưng sau khi nghe bức thư thì giục cái socola đó vào thùng rác.
nó hỏi:
-sao không lên lớp học đi?
-vậy cô, sao không lên lớp đi.
nó nhìn lên đồng hồ “ chết quá giờ vời lớp rồi mà chưa đem sổ đầu bài lên”
-xin lỗi nhưng tôi phải về lớp nay.
thế rồi nó chạy đi.
cậu ta bỗng nở nụ cười, nhưng đó chỉ là cười mỉm mà thôi.
nó đã lên lớp, mở cửa ra may quá cô chưa vào lớp
nó vừa bước vào chỗ ngồi thì cô GDQP bước vào.
-vừa kịp nhé
Đào quay sang chỗ nó cười.
-Ừ
nó cười lại
môn GDQP (giáo dục quốc phòng) là môn nó ghét nhất,
' sau, sau khi vượt qua được môn học này là ra chơi, định ra chỗ Trúc Loan thì nó nhó lại phải mua bánh cho tên lãng phí kia.
thế rồi nó đem bộ mặt chán nản vào thư viện.
-cho cháu loại socola, dừa,.......................................
-cháu ăn nhiều quá nhỉ tổng cộng là ngàn
nó hoảng hốt “tiền tôi, why tại sao số tôi đen thế này ngàn này có thể mua được một con gà, hix hix”
nó đưa tờ cho chú rồi đi