TỐI HÔM ĐÓ.....................Trúc Loan thì thầm với tôi:
-anh của cậu ở đây đên bao giờ?
-cậu không nhớ à, anh ấy nhập học ở đây rồi.
tôi cảm thấy buồn phiền
Trúc Loan cười rồi nói tiếp:
-anh ấy cứ tưởng cậu hay bị ăn hiếp, nhưng ai ngờ cậu lại là người ăn hiếp người khác.
tôi đứng phắt dậy:
-tui đi ngủ đây
tôi đi ra khỏi bàn học. rồi ngồi bịch xuống giường.Trúc Loan cũng chạy ra rồi nằm lăn ra giường sau đó ngồi bật dậy nắm tay tôi:
-mai là ngày lễ có nhớ không?
-nhớ
-mai đi chơi đi.
-chơi gì???
-shop ping!!!!!!!
-uk
tôi và Trúc Loan nằm lăn ra giường nhưng không được bao lâu thì tôi vỗ nhẹ vào mông cô ấy:
-Trúc Loan, cậu định thế này mà ngủ à?
-ừ, sao
tôi đánh một cái thật mạnh vào mông cậu ta:
-cậu đã làm tôi chết ngộp với nước miếng của cậu giờ lại thêm mùi hương từ miệng cậu bốc ra, sao tôi sống nổi, thôi được cậu ép tôi đến bước đường cùng rồi, tôi sẽ chuyển phòng !!!
tôi nói khá nghiêm trọng làm Trúc Loan cũng hoảng hốt:
-được rồi được rồi ngồi yên đây, tui đi đánh răng, không chuyển phòng gì hết.
sau đó cậu ta chạy xuống tầng thật nhanh để cầm được cái bàn chải đánh răng.
_____Ngày hôm sau______
tôi và Trúc Loan vừa bước ra cổng thì có một cái xe BMW đứng ngoài.
-ÔI! xe của ai kia, xe đẹp quá.
TRúc LOan tớn tở chạy ra ngó, xe không của ai khác mà lại chính của Hàn Tự.
- mau ra gọi Thanh Đình ra đây cho anh, anh cần giải quyết mọi chuyện với con nhóc này đã.
tôi bước ra sau đó thì bị nghe chửi từ người đứng trước mặt tôi
-hôm qua anh gọi cho em mà em không nghe!!! em có biết là anh lo cho em lắm không hả........
sau một lúc cãi nhau ầm ĩ:
-anh nói đủ chưa??
tôi bực nhưng không thể làm được ngoài việc nghe chửi
Trúc Loan lên tiếng:
-anh à, cậu ấy còn không biết mình có điện thoại nữa mà, mà nếu biết thì cậu ta cũng chẳng quan tâm.
-vậy sao, à còn có lần em ấy đi chơi lỡ té............
hai người đó cười
tôi ngơ ngác nhìn Trúc Loan và Hàn Tự nói chuyện với nhau:
-hai người đang nói gì vậy??
quên mất tôi đang đứng sau hai người đó tìm đại cớ, Hàn Tự nói:
-à anh đang hỏi Trúc Loan ngôi trường này đã có bao nhiêu năm rồi.
tôi nghi ngờ, trên đầu Hàn Tự lấm tấm mồ hôi
-em chưa bao giờ thấy ai biện cớ như anh với lại sao hai người cười thế??
-do, do anh kể chuyện cười cho em ấy nghe.
giọng nói ấp úng của anh ấy càng làm tôi nghi ngờ hơn.
-em bỏ qua cho hai người, còn nói dối em nữa em sẽ không bỏ qua đâu.
Hàn Tự đứng xì xào với Trúc Loan:
- do em đó, khơi chuyện ra làm anh kể theo. TT
-ơ, da anh chứ đâu phải em, ai biểu anh lắm chuyện chi
tôi bất chợt quay lại:
-hai người nói gì đó???????
-không, không có gì!!!
anh ấy và Trúc Loan đồng thanh càng làm tôi cảm thấy rất ngi ngờ.
-hai người làm tui nghi ngờ quá.
hai người đó cười toe tóe:
-à Thanh Đình à, chúng ta đi thôi.
Trúc Loan lên tiếng.
Hàn Tự hỏi:
-đi đâu vậy???
-anh hỏi làm gì?
tôi nói
-anh muốn đi cùng, cho anh đi với!!
Trúc Loan cười:
-anh muốn đi shop ping à??
-uk, dù gì anh cũng nên mua vài bộ quần áo mới.
-vậy chúng ta cùng đi thôi.
cả đã bắt đầu cuộc hành trình.
................ TIẾNG SAU......................
-xem thử ai mua được nhiều bộ nhất nào.
tôi nói:
-em mua được bộ
-sao ít thế, tớ mua bộ lận nhá!!! hahaha
Trúc Loan thì đắc chí cứ nghĩ mình mua nhiều nhất.
Hàn Tự cười khỉnh:
-Tất cả mấy đứa đều thua anh, hahahahahaha
-bao nhiêu??
tôi hỏi ?????
-hai đứa cộng lại,hahhahahaha!!!
-anh có thể nào ngừng cười không???
Trúc Loan nói
-tổng cộng là sao?
tôi hỏi ???
-rất chính xác,hahahahaha!!
anh ta lại cười đắc chí
Trúc Loan lại nói:
-anh có thể nào đừng nhảy lên ghế sofa của em nữa có được không?? tiện thể đừng cười nữa.
cô ấy nhăn mặt lại như khỉ đít đỏ