Bạch Ngân Hy sốt cao cả ngày hôm đó, Thần Hi chưa từng chăm ai sốt cao mà khổ cực như chăm cô. Lúc thì bị hối lúc thì bị mắng, nhiệt độ cơ thể muốn hạ cũng phải từ từ bọn người kia gây nên hậu quả rồi lại đổ trách nhiệm lên người cậu ta, bắt quá cậu ta cũng không dám ý kiến. Sáng hôm sau cậu ngồi ngay bàn trà ở vườn hoa hồng ngáp ngắn ngáp dài trò chuyện cùng Nhị Mộc và Nhất Mộc.
- Thần Hi, cậu ko còn chút sức sống nào cả_ Nhị Mộc châm chọc
- Còn sức sống nổi sao. Chăm tiểu gia hoả đó một đêm tôi bị mắng đến sắp bị tống vào chuồng hổ rồi.
- Dữ dội như vậy? Cô ta nặng lắm sao?
- Bị lăn lộn cả đêm còn bị ngâm nước anh nghĩ xem.
Lúc họ đang nói chuyện với nhau thì có người hầu nữ đi ngang xầm xì to nhỏ
- Cô gái đó là ai vậy?
- Không biết, trước giờ người ở đông viện cũng ko có đưa cô gái nào về đây.
- Là tình nhân sao? Hôm qua cô đi thay ga giường có thấy mặt cô ấy ko?
- Chưa thấy. Nhưng tôi nói các cô biết trên ga giường rất khủng bố. Rất nhiều mảng trắng, còn có máu nữa.
Trong phòng thì quần áo rải đầy.
- Vậy là bạn tình rồi.
- Con gái bây giờ cũng được có vậy. Đều muốn nằm ngửa một bước lên mây.
Mặt ba người kia trầm xuống. Bọn họ còn chưa dám bàn tán chuyện đó vậy mà đám hầu gái này bô bô miệng mồm đúng là chán sống. Nhất Mộc tằng hắng một tiếng kêu bọn họ đứng lại.
- Đứng lại. Chu Tước Quân anh giúp tôi tập hợp hết người làm ra đây.
- Được thôi.
Nhị Mộc tập hợp hết người trong viện đến vườn hồng. cô gái chân tay run lẩy bẩy đứng một bên.
- Quy tắc trong nhà có một điều mà người phạm phải đó là bàn tán sau lưng chủ nhân.
- Lâm quản gia chú nói xem bán tán nói xấu xúc phạm chủ nhân thì xử trí như thế nào.
- Dạ thưa, là đưa vào hắc ngục .
Nghe xong câu đó cô gái xanh mặt đứng không vững quỳ xuống xin tha. Hắc ngục là chống quỷ quái nhất nơi này, tù nhân ở đó đủ các thể loại nam nữ nhốt chung, đã có người từng bị cưỡng bức đến chết, còn có người bị gϊếŧ chết lóc thịt ăn. Đáng sợ hơn là con hổ trắng đó ngày nào cũng được thả vào tùy ý chọn một bữa ăn no.
- Thanh Long Quân, xin hay tha cho tôi, tôi không muốn vào đó đâu, xin hay tha cho tôi
- Tất cả mọi người nghe cho kĩ. Sau này không được nhắc đến tên của chủ nhân hay gọi lão đại trước mặt Bạch tiểu thư, chỉ được gọi Nhị thiếu gia hoặc chủ nhân. Không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô ấy. Cũng ko đc phép bàn tán sau lưng cô ấy. Ai phạm phải, chỉ có một con đường: CHẾT
Nhất Mộc vừa nói xong Nhị Mộc liền cầm súng gắn nòng giảm thanh bắn phát vào người đang quỳ trên đất đều như hạt bắp trúng ngay tim ko kịp đau đớn đã chết đi. Thần Hi nhướn mày nghĩ thầm Nhị Mộc đây là đang cho họ chết thống khoái một chút. Nhưng lúc nghe Nhị Mộc nói câu sau anh ta muốn tự vả vào mặt mình.
- Ném xác họ vào chuồng hổ.
Xử lý xong giai nhân trong nhà bọn họ lại thong dong ngồi uống trà.
- Chu Tước, anh đây là?
- Xoá dấu vết, không để sự việc đến tai lão đại nếu ko chúng ta thảm theo họ.
- Các cậu nói cái gì thảm_ Tứ Mộc từ xa đi đến cùng Tam Mộc.
- Ây yô, Huyền Vũ Quân mặt anh sao lại..._ Nhị Mộc nhì thấy vết đỏ mờ mờ trên mặt Tứ Mộc thì hết hồn, mấy hôm nay cậu ta đều ở trong viện ai lại dám đánh lên mặt cậu ta đến thế này
- Hahahaaa...cậu đoán xem
Thần Hi cười hả hê
- Là Bạch Ngân...à Bạch tiểu thư...
- Chu Tước tôi kể anh nghe. Lúc tập kích sau lưng Bạch tiểu thư, cậu ta bị cô ấy dứt khoát xoay người dùng gậy dò đường đánh xuống. Mặt của cậu ta hôm đó còn thảm hơn bây giờ
Suýt nữa thì sưng thành cái đầu heo rồi
- Vũ Thần Hi. Anh..
- Không sao, bị cô ấy đánh không mất mặt đâu, cô ấy cũng không tầm thường như anh nghĩ.
Nhất Mộc an ủi anh ta một cậu
- Cũng đúng, lần đầu tiên cầm súng đã bắn chết tên mập rồi_ Tam Mộc gật gù chêm lời vào
- Tên mập đó là do cô ấy bắn trúng s?
- Ừm, lão đại nói đó. Tin hay không thì tùy a.
- Anh muốn hại tôi chết à.
- Hahahaaaa.
Hôm nay không bị lão đại cáu gắt nữa bọn họ lại vui vẻ hơn hẳn.
Bạch Ngân Hy tỉnh dậy trong vòng tay rắn chắc của người đàn ông, cô đưa lưng về phía anh ta, eo cô bị anh vòng tay ôm chặt. Khẽ cự quậy thân thể, phía dưới đau đớn đến hít một ngụm khí lạnh cô đau khổ nước mắt lăn dài không kiềm được mà run vai tủi thân khóc nấc lên. Cảm nhận được cô gái trong lòng cử động anh ta tỉnh lại ung dung chống tay lên gối nằm, từ trên cao nhìn xuống.
- Anh tránh ra... Đừng chạm vào tôi...
- Lợi dụng tôi xong liền vứt bỏ?
- Không.....Tránh ra...
Anh ta nheo mắt cúi đầu xuống thấp hơn thổi thổi khí rồi nói nhỏ vào tai cô.
- Đừng khóc... hôm qua em còn nằm dưới thân tôi rêи ɾỉ cầu hoang cơ mà
- Đừng nói nữa, tránh ra, là anh tính kế tôi.
Nói rồi cô mò mẫm về phía mép giường bước một bước xuống cô té ngã trên thảm lông. Hai chân vô lực phía dưới đau buộc nhắc nhở cô, buộc cô thừa nhận sự xâm hại của người đàn ông đó. Bạch Ngân Hy cố gắng chống tay ngồi dậy nước mắt như trân châu rơi xuống thảm. Anh ta đi đến bế cô lên đi vào phòng tắm giúp cô đánh răng rửa mặt. Rồi gọi người hầu mang thức ăn đến cho cô. Một tuần tiếp theo anh ta đều không động đến người cô. Người tiếp xúc với cô chỉ có cháu gái của Lâm quản gia tên Lâm Nạp Lan.
- Bạch tiểu thư hôm nay ăn cháo bào ngư nhé. Còn rất nóng em đút cho cô.
- Nạp Lan, hôm nay là ngày mấy?
- Là / rồi
- Vào thu rồi, cây bên ngoài đã thay lá hay chưa?
- Bắt đầu rụng lá rồi, mỗi ngày đều phải quét lá hai lần. Lá cũng vàng đi rất nhiều.
- Rất đẹp đúng không, bầu trời hơi mờ nước hồ trong vắt sâu thấy đáy.
- Lát nữa em mở cửa sổ cho cô nghe tiếng quét lá nhé. Còn có tiếng suối chảy tiếng chim hót.
- Được, cảm ơn em.
- Dạo này Bạch tiểu thư sao rồi?
- Ăn uống rất được, em luôn canh chừng cô ấy, thêm thuốc của Thần Hi Quân kê cho, đã ngủ được rồi, so với mấy hôm trước đã tăng lên vài kí.
- Ừm. Canh chừng cẩn thận một chút.
Lưu Trạch Nguyên đang nói chuyện với Nạp Lan ở vườn hoa hồng đối diện cửa sổ lớn phòng cô gái nhỏ, anh vừa nhìn lên thì thấy một màn chấn động, cô đứng đó bước lên lan can lầu hai ý định muốn nhảy xuống.
- Bạch Ngân Hy không được.
Anh chạy đến hét lên nhưng không kịp cô nhắm mắt buông mình rơi tự do. Lưu Trạch Nguyên hốt hoảng chạy đến chỉ biết đưa tay đỡ lấy cô. Anh ta ôm cô lộn trên đất mấy vòng cũng may là xung quanh nhà lót cỏ thảm dày nếu không hai cái mạng này cũng nguy nan rồi.
- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia anh ko sao chứ_ Nạp Lan hoảng hốt chạy đến.
- Là ai mở cửa sổ phòng_ anh ta tức giận quát lên.
- Là tôi....
- Là em...nhị thiếu gia, là e, em xin lỗi.
Lưu Trạch Nguyên tức tối một tay ôm Bạch Ngân Hy một tay túm cổ Nạp Lan xách lên lầu. Anh ta để Lâm Nạp Lan ngay cửa phòng ra lệnh.
- Quỳ ở đây canh cửa ngày đêm không có phép bất kỳ ai đến gần, là "bất kỳ ai" cũng không được đến gần. Đi lấy hết chìa khoá dự phòng đến đây.
Nạp Lan sợ hãi chỉ biết tuân theo lấy hết chìa khóa rồi quỳ trước cửa, trong lòng cô lo lắng cho Bạch Ngân Hy hơn. ngày đêm không ai được phép đến có nghĩa là dù Phó chủ nhân hay Lục thiếu Thất thiếu đều ko được phép vào. Còn thu hết chìa khoá dự phòng. Cửa của ngôi nhà này cao hơn m còn làm bằng gỗ rừng rất dày ổ khoá đặt chế một đứa trẻ tuổi dù dùng hết khả năng cũng không đủ sức để đẩy cửa vào. Không có khả năng cưỡng chế mở ra. Nạp Lan nhìn thấy Thất Lục đi ngang liền gọi lại.
- Thất Lục, anh ....
- Cô sao thế? Sao lại bị phát ở đây.
- Tôi mở cửa sổ cho Bạch tiểu thư hít thở không khí bên ngoài ko ngờ cô ấy muốn nhảy xuống Nhị thiếu gia phạt tôi canh cửa cấm người vào. Thất lục Nhị thiếu gia có bức chết cô ấy không?
- Nhị thiếu gia tức giận cô ấy vì muốn tự tử sao lại bức chết cô ấy được, thật khéo lo.
Nói rồi anh ta rảo bước đến phòng thờ lấy cho cô một cái đệm quỳ. Thất lục và Nạp Lan đều vào Lưu gia cùng lúc coi như là thanh mai trúc mã. Tình cảm họ dành cho nhau cũng đặc biệt hơn so với những người khác. Chân thành bầu bạn.