Mặt ông ta biến sắc. Nếu ông ta gϊếŧ Lưu Trạch Nguyên thì thứ ông ta đạt đc chỉ như hạt cát còn thứ ông ta mất đi chính là sa mạc. Ván bài này chỉ khi Bạch Ngân Hy chết ông ta mới có thể thắng.
- Bạch Ngân Hy, cô nghĩ cô uy hiếp được ta sao? Chỉ cần cô xuống địa phủ thì ko ai uy hiếp được ta nữa. Cô chỉ có mạng đi ko có mạng về.
Ông ta ngoắc tay thuộc hạ hai bên dâng lên. Nhất Mộc và Thất Lục vây quanh bảo hộ cô.
- Vội gì chứ? tôi có gan đến đây. Ông nghĩ tôi ko chừa đường lui cho mình hay sao? Chỉ cần tôi về muộn hơn giờ thì mớ tài liệu này sẽ đc phát tán. Thế cục sẽ loạn lạc. Con trai ông sẽ lộ thân phận, phe cánh của ông cũng sẽ bị diệt trừ. Đừng làm bậy. Mạng của Bạch Ngân Hy tôi chỉ như cỏ dại nhưng....
- Cô muốn gì?
- Tôi muốn ông thả Lưu Trạch Nguyên và cả Đường Hi ra, bình bình an an mà đưa họ về đến Lưu gia trang, sau đó...quy thuận Lưu gia, thăm bái Gia chủ.
- Cô nằm mơ.
- Mơ hay mộng thì tôi cho ông thời gian từ đây đến h sáng ngày mai. Chỉ cần lố phút... ông đừng trách tôi. Tôn Khải Hoằng.
Bạch Ngân Hy ko hề cho ông ta bất kỳ cơ hội từ chối, dứt khoát phất tà giá y dời bước rời khỏi, cô về đến Đông viện thay ra một bộ cổ phục chỉnh chu khác ko nói vs ai một lời nào liền đi đến nhà lớn vào từ đường thắp nhang quỳ gối.
Lão gia gia nghe người hầu đến báo thiếu phu nhân qua thì ông vội vã xuống tìm, nhìn thấy cô chắp tay quỳ gối như bị ai phạt thì ko khỏi nổi cáu.
- Cháu ở đây làm gì? Trạch Nguyên nó sao rồi? Cháu có cách nào giải quyết chưa?
- Cháu xin lỗi.
- Cháu xin lỗi ta cái gì. Mau nói, Trạch Nguyên sao rồi?
-.....
Một buổi trời Bạch Ngân Hy chỉ nói đúng câu xin lỗi. Nói đến Lưu gia gia giận đến sắp dùng gia pháp luôn rồi.
- Cháu mau tìm cách cứu nó ra. Cháu quỳ ở đây có tác dụng gì? Cháu muốn chọc ta tức chết có đúng ko?
- Ba, nó thích quỳ ba cứ để nó quỳ. Có giỏi thì quỳ ở đó đến khi gia mọc cánh quay lại. Về phòng thôi ba.
Lưu Nhã Tịnh liếc qua chỗ cô rồi dìu Lưu gia gia về phòng để mặc cho Bạch Ngân Hy tự sinh tự diệt.
- Nhã Tịnh, con kéo ba về đây làm gì. Nó quỳ ở đó thì có tác dụng gì chứ.
Lưu gia gia tức đến dậm chân cằn nhằn tới chỗ Lưu Nhã Tịnh
- Ba. Nó mặc một bộ y phục màu tím thêu hoa sen. Ngụ ý tâm tính thuần khiết, thủy chung, dù có bùn lầy vây bẩn thì vẫn một dạ tinh khôi.
- Nhưng...
- Sức khỏe ba ko tốt. Ba ngủ đi, con đến đông viện hỏi thử.
- Ừm, mau đến đông viện hỏi chúng nó xem
- Dạ
- Tiện nhân, đúng là tiện nhân.
Sau khi Bạch Ngân Hy rời đi,Tôn Khải Hoằng nổi điên lên. Ông ta vậy mà lại thua sự liều lĩnh của một ả đàn bà. Tức chết ông ta rồi.
- Ông mắng ai là tiện nhân?
Một bóng nam nhân cao to từ phía sau đi đến đánh vỡ ly rượu vào thành ghế hướng phần sắc nhọn ngay cổ họng ông ta
- Tinh...Tinh gia...đừng động thủ... tôi nhất thời nóng giận.
- Lúc nãy ai cho ông có ý gϊếŧ cô ấy.
- Là tôi nhất thời nóng giận...là lỗi của tôi
- Cửu cửu...tôi nể ông là cậu nên tôi tha cho ông lần này. Ông đừng làm tôi thất vọng. Động vào cô ấy một lần tôi liền chặt một cánh tay của ông hiến tế cho linh hồn của mẹ tôi.
- Ta...ta nhớ kỹ rồi...nhớ kỹ rồi.
Lam Tinh Vũ ném cái ly vỡ xuống đất rồi bỏ đi một mạch quay về căn cứ. Ở đây kết cục đã định anh ko còn nhúng tay vào được nữa.
- Thiếu phu nhân, cô đừng quỳ nữa cô đã quỳ cả đêm rồi. Cô ăn chút gì đi.
- Chị ko sao. Em về đi...
- Thiếu phu nhân em...
Nạp Lan còn chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay đặt lên vai cô. Ra hiệu cho cô ra ngoài. Bạch Ngân Hy ngửi được mùi hương quen thuộc và mùi thuốc lá khá nồng liền biết là ai đến
- Anh trở về rồi?
- Ừm.
- Anh thất hứa...
- Anh lo cho em.
- Mấy giờ rồi?
- giờ hơn
Bạch Ngân Hy đứng dậy đầu gối tê cứng. Vừa nhìn thấy anh đột nhiên nước mắt cô ứa ra. Chỉ kêu lên chữ
- Chính Đình...
Phó Chính Đình ôm chầm lấy cô. Tim đập như muốn rời khỏi lồng ngực. Thật ra anh cũng ko khỏi hoảng loạn. Vừa sợ anh trai gặp chuyện vừa sợ người anh yêu làm ra chuyện gì tổn hại bản thân, vừa lo cho thuộc hạ thân tính.
- Anh đây, đừng khóc.
Anh dẫn cô ra sảnh lớn ngồi, người trong Lưu gia trang viên đã tập trung đông đủ. Bạch Ngân Hy ngồi xuống nhìn qua Tiêu Chính Kỳ và Lưu Trạch Uyên cũng ngồi cạnh đó. Bọn họ ai cũng thất hứa vs cô. Nếu thành công thì ko có vẫn đề gì. Nhưng nếu thất bại thì sẽ bị diệt hết một mẻ. Tiêu Chính Kỳ nhìn cô chỉ qua một đêm mà xanh xao đi ko ít anh quay sang hỏi Nạp Lan gần đó
- Thiếu phu nhân đã ăn sáng chưa?
- Dạ, Thất thiếu gia, từ chiều hôm qua đến giờ cô ấy vẫn chưa ăn gì hết
Tiêu Chính Kỳ vừa nghe xong liền quét ánh mắt sắc bén lên người Nạp Lan. Làm cô hầu gái co cụm lại một cục.
- Gia gặp chuyện rồi. Vậy công ty phải làm sao?_ Lưu Trạch Phong mặt xanh mặt trắng hỏi
- Hay là bầu tạm chủ tịch mới đi_Lưu Quân Đạt vừa nói ra câu đó mọi ng còn chưa kịp hiểu xong ý tứ Bạch Ngân Hy đã sừng sỏ đứng bật dậy quát vào mặt ông ta
- Anh ấy bị bắt còn chưa đủ giờ ông đã đòi bầu chủ tịch? Gia vẫn chưa chết đâu.
Bạch Ngân Hy quát xong liền bị Lưu Nhân Đình đáp trả
- Tẩu nổi giận gì chứ. Bây giờ công ty như rắn mất đầu Tam thúc cũng chỉ nói là bầu tạm thôi mà. Dù gì thúc ấy cũng là trưởng bối ,tẩu lại quát thúc ấy như vậy.
- Lưu Nhân Đình cô biết kinh doanh công ty sao? Nếu cô nắm tình hình công ty rõ như vậy thì đến giúp một tay đi. Đừng nói tôi ko biết chuyện lần này là do người trong nhà này gây ra.
- Chị nói bậy gì vậy? Lục ca anh xem chị ấy hồ đồ kìa. Nếu nhị ca bị bắt Lưu gia cũng sẽ gặp chuyện. Ai lại hại người của mình chứ. Chị điên rồi.
- Tôi điên? Nếu ông ta ko có chứng cứ Lưu thị trốn thuế thì sẽ ko dám mạo hiểm bắt Gia đi. Người nào từng trốn thuế? trốn thuế vào năm nào? nhiệm kỳ của ai? có lẽ Đại cô mẫu rõ nhất. Đại cô mẫu xin hỏi phần giấy tờ trong tay cô mất rồi có đúng ko?
Lưu Nhã Tịnh trầm mắt xuống. Nghiến răng nhã ra một chữ duy nhất
- Đúng.
- Đồ trong phòng của Đại cô mẫu ai có thể lấy đi? Đều là mấy người Lưu gia các người. Có đúng ko? Tôi ko cần biết người đó cấu kết vs Tôn Khải Hoằng có mục đích gì. Nếu Trạch Nguyên có mệnh hệ gì tôi sẽ rút xương lột da người đó.
Phó Chính Đình thấy Bạch Ngân Hy giận đến đỏ mặt tía tai liền kéo cô ngồi xuống ôm lấy vai cô trấn an.
- Được rồi, đừng giận, mặc kệ bọn họ. Hôm qua nhị ca để lại cho em cái gì?
Nhắc đến đồ mà Lưu Trạch Nguyên để lại Bạch Ngân Hy rưng rưng nước mắt nhìn Phó Chính Đình
- Là...là...giấy ly hôn...huhu...
Cả nhà đều ngỡ ngàng. Ngày trước lúc Lưu Trạch Nguyên chưa lên làm gia đã đòi cưới Bạch Ngân Hy, mấy lần đều bị Đại cô mẫu sống chết ngăn cản. Bà nói cô xuất thân ko rõ ràng còn là người trong nghề ca diễn ko phù hợp làm dâu Lưu gia. Nhưng anh vẫn nhất mực cưới về. Bây giờ lại để giấy ly hôn cho cô.
- Em nói cái gì?_ Lưu Trạch Uyên hoảng hốt
Thần Hi thấy cô khóc nức nở trong lòng lão đại mình thì giải thích thay cô.
- Giấy ly hôn, sau khi Thiếu phu nhân ký thì toàn bộ tài sản của Gia đều là chuyển cho cô ấy, Gia muốn cô ấy gìn giữ Lưu thị, sống cuộc sống bình yên ko đc tìm cứu Gia.
- Rồi con nghe lời nó? Ko tìm cách cứu nó?
Lưu gia gia nổi giận.
- Cháu ko biết...cháu xin lỗi.
Cô thật sự ko biết, cô ko biết liệu cô liều mạng đến đó uy hiếp ông ta sẽ có kết quả gì, cô chính là liều mạng đánh cược. Cô có lỗi.... nếu Lưu Trạch Nguyên chết cô chắc chắn sẽ làm cho giang sơn này đổi chủ trả thù cho anh. Ông ta gϊếŧ cả thể giới của cô, cô bắt cả thế giới của ông ta bồi táng theo cùng. Là cô có lỗi với tổ tiên nhà họ Lưu. Phó Chính Đình hiểu rất rõ sự yếu đuối sâu thẳm của cô gái này, anh nhẹ nhàng lau sạch những vệt nước mắt trên mặt của cô.
- Quay lại rồi. Lão gia gia Nhị gia về rồi.
Bạch Ngân Hy nghe quản gia hét lớn liền đứng bật dậy vén tà váy trắng chạy nhanh ra cổng lớn, người bên trong nhà cũng ra đứng thành đoàn sau lưng cô và Lão gia gia.
Lưu Trạch Nguyên một thân quần áo sạch sẽ bước xuống xe nhìn cô gái yêu kiều trong bộ cổ phục màu trắng thước tha, mẫu đơn chi hoa thêu khắp thân váy rất ra dáng chủ mẫu gia tộc, nhưng ánh mắt cô khi chạm mắt anh chỉ có bồn chồn lo âu, dường như họ vừa xa nhau mấy bể phương trời.
Lưu Trạch Nguyên bước đi phía trước Tôn Khải Hoằng đi phía sau, đi qua cửa lớn đến đối diện đoàn người. Anh vẫn như vậy. Vẫn trầm ổn, điềm tĩnh như thế. Bạch Ngân Hy môi cong cong, mắt rưng rưng chắp bàn tay phải chéo lên tay trái, hai đầu ngón cái chạm nhau thành hình tam giác, lòng bàn tay hướng vào mặt, mu bàn tay hướng ra ngoài. Cô cúi người một góc ° đồng thời xoay hai bàn tay úp lòng bàn tay hướng xuống đất, mu bàn tay chạm trán các đầu ngón tay hướng về phía người đối diện hai đầu ngón út chạm nhau tạo thành hình cánh chim đẹp đẽ. Thực hiện nghi thức bái lễ gia chủ, cô gọi một tiếng "Gia"
Ngoài trừ ông nội chỉ cúi đầu ko bái thì toàn bộ người đứng phía sau thấy gia chủ phu nhân hành lễ họ cũng phải bái theo, chỉ là họ phải quỳ gối hành lễ, gia nhân thì phải bái đầu sát mặt đất. Cũng gọi lớn một tiếng "Gia"
- Ừm. Đứng dậy hết đi.
Lưu Trạch Nguyên đi lên nắm lấy tay của Bạch Ngân Hy đỡ cô ngẩng đầu. Bạch Ngân Hy nhìn anh hai hàng nước mắt vui mừng lăn dài. Anh vỗ vai cô trấn an rồi đưa tay vuốt lên gò má lau đi giọt nước mắt chờ mong. Bạch Ngân Hy chợt nhớ ra gì đó, nắm lấy tay anh, quay sang hỏi Tôn Khải Hoằng.
- Đường Hi đâu?
Tôn lão đầu sợ hãi. Ông ta tra tấn Đường Hi rất nặng tay, cậu ấy đi chung xe vs thuộc hạ ông ta. Ông ta ngoắc tay bảo thuộc hạ kè Đường Hi sống dỡ chết dỡ lên. Đường Hi được người cao to dìu đi mấy ngón tay đều bầm dập đã được băng bó trên cổ có dấu mấy vết thắt rất rõ ràng trên trán gò má khóe miệng đều có rất nhiều vết xước bầm tím. Bạch Ngân Hy nhìn thấy Đường Hi từ cậu bé hay nói hay cười trở thành thân tàn ma dại chỉ biết rung giọng gọi tên cậu.
- Đường Hi...
Đường Hi được Tam Mộc và Thất Lục dìu lấy, cậu ngước lên nhìn thấy "ả độc phụ" trong miệng mấy tên lính canh ngục. Liền không nhịn được chảy nước mắt.
- Thiếu phu nhân, em về rồi...
- Mau dìu cậu ấy về chữa trị đi_Lưu Trạch Uyên kêu lên
- Khoang đã. Đường Hi bị đánh chỉ còn nữa cái mạng thì phải ở lại xem cho hết ms đúng. Tôn hầu tử, tôi giao với ông như thế nào? Bái lễ đi.
Tôn Khải Hoằng ko dám hó hé. Ông ta bị ép sắp điên rồi. Lúc nãy ông ta thả Lưu Trạch Nguyên anh còn làm khó ông ta ko chịu về. Suýt nữa là trễ giờ rồi. Lần này dây vào toàn là đại tổ tông. Ông ta và thuộc hạ đều bắt chước Bạch Ngân Hy cúi đầu hành lễ nhưng chỉ nghe Lưu Trạch Nguyên gầm lên trong họng.
- Quỳ xuống. Cuối đầu? Ông ko xứng.
Ông ta ko hề dám nói gì lập tức quỳ xuống cả đoàn người phía sau liền quỳ theo.
Lưu Trạch Nguyên đi lên dẫm vào tay ông ta nghiền mạnh xuống đất. Ông ta kêu lên đau đớn, thuộc hạ sau lưng định nhổm dậy liền bị Tứ tượng quân rút súng ra trấn áp.
- AAA...Gia...tôi sai rồi...
- Tôi từng nói ổng phải hộ tống cả người bình an quay lại có đúng ko? Nhưng tôi thấy một người ko được bình bình an an.
- Thiếu phu nhân...tôi gọi điện cho họ thì ko kịp rồi...tôi cũng ko muốn.
- Vậy nếu ông ko gọi có phải cậu ấy bị tra tấn đến chết ko?_ Lưu Trạch Nguyên ngẩng cao đầu ko hề nhìn xuống chỗ ông ta
- Là ông thất hứa trước. Tôi sẽ tung tư liệu tham ô của thủ trưởng thủ đô. Coi như cảnh cáo ông.
- Quản gia. Tiễn khách.
Lưu Trạch Nguyên nhấc chân lên đuổi ông ta ra ngoài. Ông ta đau đến đổ mồ hôi hột. Nhanh chóng lên xe lập tức quay về thủ đô thu dọn tàn cuộc