Ra chơi là thời gian để “anh em họ” tương phùng sau bao ngày xa cách =)). Ngồi dưới căn tin, mà người ta cứ tưởng Tiểu Bảo là nhỏ Tomboy nào đang ăn uống cùng hotboy Anh Tuấn chứ. Câu chuyện của họ được bắt đầu bằng vài câu hỏi thăm của Anh Tuấn:
- Sao tự nhiên ko ở bên ấy mà về làm gì? Lại còn biết anh mầy học ở đây mà theo ám nữa chứ!
- Em có theo ám anh đâu. Tại hồi về cũng đâu định học ở đây, mà ba mẹ anh điện cho ba mẹ em nói là anh đang học ở đây, em thì cũng mới về nữa, lạ lẫm nên học ở đây có anh cũng đỡ hơn. Với lại ở đây là ngoại ô, ko khí trong lành hơn, tốt cho việc điều trị của em hơn
Tiểu bảo cười tít mắt, cái răng khểnh đưa ra của cậu ta sao mà đáng yêu thế >v
- Vậy sao về mà ko báo cho anh mầy biết?!
- Cho anh bất ngờ mà!
Anh Tuấn cốc ngay vào đầu Tiểu Bảo cái rõ đau, hắn khó chịu nhìn Tiểu Bảo rồi nói tiếp:
- Coi phim Hàn riết rồi lậm hả mậy, bày đặt bất ngờ với chả bất tử (hình như vế ko liên quan cho lắm nhỉ ==”). Rồi giờ chỉ có ên mầy về, ba mẹ mầy ở lại bên Hàn?
Tiểu Bảo gật đầu. Mà nói tên này giống con gái cũng phải, mới có cốc “nhẹ” vào đầu cái, mà đã ư ứ nước mắt rồi đấy
- Thế mầy ngủ ngoài đường à!
- Em ở bên nhà ông bà nội, cũng gần cách trường ko xa
Vừa nói mà Tiểu Bảo vừa chu môi như hờn dỗi vậy. Dù có giận, có chu môi ra sao nhưng nhìn cậu ta rất nũn nịu, rất đáng yêu…..phải nói là cực kì đáng yêu >v
- Sao ko qua nhà anh, cho nó tiện?!
Chưa kịp trả lời câu trả lời của Anh Tuấn, thì lướt phía sau hắn (Anh Tuấn) là dáng người con gái, mà hình như Tiểu Bảo đã từng gặp. Thấy Tiểu Bảo trố mắt nhìn mk, Anh Tuấn vỗ vào mặt cậu, nhưng rút kinh nghiệm là nên nhẹ tay với đứa mít ứot như thế này:- Ê! Mặt anh mầy dính gì sao nhìn dữ vậy?!
- Hình như…..là nhỏ đó….?
Anh Tuấn hiểu ra là Tiểu Bảo đang nhìn ai đó phía sau, chứ ko phải nhìn mk. Hắn cũng lập tức quay ra sau, chỉ là vài đứa con gái cũng đang ăn uống thôi.
- Mầy nhìn ai trong đám đó hả? “Người mới”vô hôm nay như mầy, làm gì có quen ai, mà “hình như” nhỏ này nhỏ nọ?
Cắn miếng bánh, uống ngụm nước. Tiểu Bảo dù ko chắc nhưng cũng nhớ ra đó là người mà mình đã gặp ở phòng Đoàn hôm thứ . Nuốt xong ngụm nước, cậu từ tốn giải thích:
- Đúng ra là em vào học hôm thứ rồi, mà phải làm thủ tục, bla bla này nọ nên đến tận chiều hôm qua mới xong, nên hôm nay mới được vào học. Mà công nhận Việt mk nào có phải là rốp rẻn như bên Hàn đâu. Hôm qua em với ông đợi muốn dài cả cổ, đợi đến ra chơi luôn mới gặp được thầy Hiệu trưởng. Ông với thầy ngồi trong phòng Đoàn nói chuyện, em thì ko có việc nên ra ngoài ngồi chờ. Lúc ra ngoài thì em thấy có con nhỏ đang hí hoái, có vẻ là rất thích thú ghi chép lại thứ gì đó từ bảng thông báo của phòng Đoàn.
Nói đến đó thì Anh Tuấn ko cần nghe nữa, cũng hiểu được những việc tiếp theo mà Tiểu Bảo nói
- Vậy nhỏ hồi nãy đi ngang là nhỏ mầy gặp trên phòng Đoàn hôm qua?
Tiểu Bảo khẽ gật đầu. Lại cắn thêm miếng bánh, cậu nói tiếp trong tình trạng chưa nhai hết:
- Mà hình như hôm qua em thấy anh lên phòng Đoàn phải ko?
Anh Tuấn gắt giọng khi nhắc lại chuyện hôm qua:
- Sao chú mầy biết?
- Oh, vậy hôm qua là anh hả. Tại hôm qua lúc em với ông vừa đi khỏi thì anh cũng vào đó. Mà sao vậy, anh bị gì hả?
- Bị bắt điện thoại chứ gì đâu
Hắn đáp ngay, tay ko ngừng xiếc chặc hơn, cặp mắt ấy lúc này như muốn phóng thích thứ gì đó, một thứ có thể làm chết người trong tích tắt. Hắn đứng dậy trong sự khó chịu, liếc đứa em họ cái rồi lạnh lùng nói:
- Lên thôi!
Tiểu Bảo thấy anh mk có vẻ phát bực, nên cũng nhất mông khỏi ghế mà theo hắn lên. Lẽo đẻo sau Anh Tuấn lúc lâu, đột nhiên dừng lại khi thấy hắn dừng lại. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì xuất hiện trước mắt Tiểu Bảo lúc này là “Người lạ” hôm trước
- Sao…… hôm nay….bà lại đi học…..chẳng phải bà ốm hay sao???
Thấy thái độ Anh Tuấn lấp bấp trước “Người lạ”, Tiểu Bảo lấy làm ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên hơn nữa đó là Anh Tuấn với “Người lạ” có quen biết nhau. Thiết nghĩ, Tiểu Bảo lấy mắt ngó lên phía trước, thì “Người lạ” đã bỏ vào lớp mà ko đáp lời Anh Tuấn. Khẽ lay vai anh mk, Tiểu Bảo định hỏi chuyện, nhưng thấy Anh Tuấn ko được vui nên thôi. Rồi cậu cười chào hắn trước khi về lớp
Sự xuất hiện của Thảo trong giờ ra chơi khiến ai cũng bất ngờ, nhưng bất ngờ nhất vẫn là Anh Tuấn. Cũng như mọi người, hắn ko hiểu sao sáng nay Thảo đã xin phép nghỉ bệnh, nhưng giờ lại có mặt ở lớp, lại mang theo cả cặp và đồng phục chỉnh tề. Dường như sự xuất hiện bất ngờ này của cô có phần khác thường nhỉ, . Tuy ko bề ngoài cô ko khác gì thường ngày, nhưng lạ là hôm nay cô mang khẩu trang y tế, lại còn mang cùng lúc cái nữa cơ chứ
Mặc cho bao con mắt soi mói, Thảo vẫn bước đến chỗ ngồi của mk cách bình thản. Cô cất cặp vào học bàn, ngồi đó lúc lâu rồi gụt mặt xuống bàn vì mệt mỏi. Tụi con gái phía bên dãy kia đang xì xầm to nhỏ về cô, mà họ đâu biết rằng Thảo chỉ nằm gụt thế, Thảo chỉ nhấm mắt thế, nhưng cô ko hề ngủ, cô vẫn nghe và vẫn nhận biết được mọi việc xung quanh. Nằm đó nhưng cô cũng tò mò lắm, ko biết tụi kia nói xấu gì về mk. Như hiểu được ý Thảo muốn gì, từ trong đám nhiều chyện ấy, vang lên tiếng nói lảnh lót và khá trong trẻo:
- Nói chi mà ko dám nói lớn cho người ta nghe, nói xấu mà nói nhỏ thế này thì người ta nói mk hèn lắm biết ko?
Cái giọng nói trong trẻo ấy ko ai khác chính là Kim Cương – Chị của lớp này. Mới lúc nãy lớp còn ồn ào, còn buông chuyện bán trò (trò truyện) rom rả, mà giờ đã im phăng phắt khi chị cất giọng. Đúng là người có uy có khác
- Tụi mầy thấy ko? Hôm nay con người ta mới mua giầy mới, nên làm bộ sáng giả bệnh, nghỉ tiết rồi cố tình vào lớp lúc ra chơi, đã vậy còn đeo lượt cái khẩu trang, chẳng phải là để gây sự chú ý còn gì? Ha ha, muốn khoe giầy mới có cần phải vậy ko. Mà đúng rồi, trông giầy đẹp thế, độc thế cơ mà!
Sau lời nói của Kim Cương, mọi cùng hướng con mắt tò mò nhìn vào Thảo, mà cốt đầy là nhìn đôi giầy trắng tinh đang mang ở chân cô kìa. Thảo biết Kim Cương đang đem mk ra làm trò hề cho cả lớp, nhưng cô biết làm gì trong tình trạng bệnh tật thế này đây. Đành vậy, cô ko ngẩn mặt lên mà vờ như mk đã ngủ say
Trong lớp lúc này bắt đầu bàn tán chuyện của Thảo. Họ cho rằng Kim Cương nói đúng, Thảo đang gây sự chú ý, nhưng cái lạ ở đây là có phải vì đôi giầy đẹp mà lạ ko? Cũng có đứa cho rằng ko phải Thảo muốn gây chú ý, mà vào lớp trễ vì có việc gì đó. Nhưng tại sao cô đã điện xin phép và đã được thầy duyệt phép rồi, cớ sao ko nghỉ ở nhà cho khoẻ cái thân, lếch thân đến đây chi cho mệt. Mỗi người suy nghĩ, ai cũng có giả thuyết và kết luận cho cái chuyện ko đâu này ==”.