Gần nửa học kỳ một, lớp của Lâm Ý đón học sinh mới. Lớp ai cũng kỳ vọng là học sinh nam. Nhưng hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều.
Sáng thứ , sau buổi chào cờ, cô chủ nhiệm giới thiệu cô bạn. Cô ấy bước vào lớp, thật ngạc nhiên, là cô gái lần trước Tiêu Hoa và Lâm Ý gặp ở phòng vệ sinh.
- Cô muốn giới thiệu với các em, đây là Xảo Xảo! Bạn ấy Mỹ về và được phân vào lớp chúng ta học! Các em cho bạn một tràng pháo tay nào!
" Xảo Xảo? Gặp lại rồi! "
Cô giáo ra hiệu cho Xảo Xảo ngồi chiếc bàn còn trống ở phía trước của Lâm Ý. Xảo Xảo rất đẹp nhưng đẹp theo kiểu của bà phù thuỷ. Trước khi ngồi xuống chỗ của mình, Xảo Xảo còn kịp đập tay xuống bàn của Lâm Ý như dằn mặt. Cả lớp quay sang nhìn " Lão đại ".
- Các cậu làm gì nhìn tớ dữ vậy? Không có gì đó chứ?
Xảo Xảo ngồi vào chỗ. Mấy ngày đầu làm quen với lớp, Xảo Xảo mang vào nào là bánh kẹo, son môi, quần áo,...dể tặng mọi người. Nhưng Lâm Ý không quan tâm mấy. Bởi vì cô thừa biết muốn lớp đứng về phía mình thì phải có một việc gì đó vĩ đại, lớn lao mới có sức ảnh hưởng đến họ.
Sắp tới, toàn trường phải bước vào kỳ thi học kỳ một. Một đống đề cương bày ra trước mắt chờ mọi người giải. Nhất là học sinh khối , áp lực học hành lúc này là rất lớn. Cũng có thể nói là mỗi người một cái đầu để cùng nhau học tập.
" Phải cố lên thôi! Trước đây thi luôn điểm kém! Nhưng nhờ có Lý Vương động viên, mình đã tiến bộ vượt bậc! Mình phải khiến huynh ấy hãnh diện vì có một hiền phi như mình! "
Lâm Ý bắt tay vào học hành rất chăm chỉ. Chỉ cần là thời gian rảnh là cô sẽ lấy đề cương ra giải hay làm các loại bài tập nâng cao. Buổi tối đi học về là Lâm Ý chui ngày vào phòng để ôn bài. Vĩ Hùng cũng rất vui khi thấy con gái mình thay đổi.
- Lâm Ý! Con vất vả rồi! Uống sữa đi này!
- Cảm ơn bố! À...bố này! Bố có thể cho con mượn tài liệu công ty của bố để nhóm con trình chiếu trước lớp không?
- Tất nhiên là được rồi! Chỉ cần là tốt cho việc học của con! Mà khi nào con cần? Để bố bảo thư ký mang đến cho con?
- À! Có thể là ngày mốt, thứ đó bố! Cảm ơn bố trước nha!
Lâm Ý hôm nào lên lớp cũng ghi tất cả bài tập khó lên bảng cho các bạn rồi giải thích cặn kẽ từng chút một. Cả lớp cũng hiểu được phần nào bài làm. Duy chỉ có mỗi Xảo Xảo là chẳng chịu chú ý hay học hành gì. Bởi lẽ cái bản tính tiểu thư, mà lại là tiểu thư nước ngoài.
- Xảo Xảo! Xin cậu đấy! Làm ơn học hành cho tử tế vào đi! - Tiêu Hoa.
- Mắc gì đến cậu? Học hay không là quyền của tớ!
Lâm Ý kéo Tiêu Hoa xuống căng tin, Thiên Toàn cũng lẻo đẻo đi theo. Nhờ có ơn của Thiên Toàn mà cả cái căng tin có rất là nhiều nữ. Họ chạy theo để được ngắm " nam thần ".
- Cậu cứ mặc cô ta đi! Dù gì cô ấy cũng lớn hơn mình một tuổi! Nói cho đúng thì nên kính trọng người lớn tuổi hơn! Hiểu chưa? - Lâm Ý
- Đại mỹ nữ của tôi ơi! Cậu làm ơn dạy Tiêu Hoa những cái hay đi! - Thiên Toàn.
- Được rồi! Hai cậu đừng cãi nhau nữa! Tớ đang rất bực mình cô ta! Cứ ra oai mãi! - Tiêu Hoa.
Lâm Ý nhìn cái vẻ giận dữ của Tiêu Hoa mà không nhịn được mà bật cười. Cười đến nước mắt cũng sắp chảy cả ra.
- Được rồi! Tiểu công chúa! Đừng giận nữa! - Lâm Ý - Cậu mà giận thì mình không nhịn nổi mà lăn ra cười mất.
- Cả cậu cũng muốn ăn hiếp tớ? - Tiêu Hoa.
Lâm Ý lấy tay xoa xoa đầu của Tiêu Hoa rồi nhờ Thiên Toàn đi muốn giúp đồ ăn sáng. Xong rồi thì họ trở lại trên lớp. Lâm Ý nhìn mọi người thì thấy họ ai nấy cũng im thin thít, mặt thì tái mét. Nhìn lên bảng thì thấy một dòng chữ.
- Tiêu Hoa có vẻ là một lớp trưởng tồi! Xảo Xảo!
Tiêu Hoa đứng đó thút thít khóc. Lâm Ý đi lại, đập tay mạnh vào bàn của Xảo Xảo.
- Cô làm vậy là quá đáng lắm rồi đó! Xin lỗi Tiêu Hoa và xoá dòng chữ đó ngay!
- Tại sai tôi phải xoá? Điều đó không đúng sao?
- Đúng hay không cũng chẳng đến lượt cô phán xét!
- Tôi cũng là thành viên trong lớp! Cũng là một phần để nhận biết ai là người đủ khả năng đưa lớp đi lên!
Lâm Ý tát vào mặt Xảo Xảo một cái đau điếng, cả lớp hoảng sợ nhìn Lâm Ý.
- Tôi cho cô biết! Cái tát này rất xứng đáng với cô! Tiêu Hoa hiền chứ tôi thì không! Tôi là thành viên trong lớp và tôi có quyền nhận ra những kẻ kéo lớp đi xuống, người đó đáng bị đánh.
- Cô...cô...
- Tôi làm sao? Tôi cho cô hay! Đừng dại gì mà động đến tôi nếu muốn ăn tát thêm vài cái!
Xảo Xảo tức giận bỏ ra ngoài, cả đám con gái xúm lại dỗ Tiêu Hoa nín khóc. Để an ủi Tiêu Hoa, Lâm Ý mời cô đi ăn vài món ăn lề đường. Trong phút chốc, bao nhiêu cái tức tối của buổi sáng liền biến mất.
Cả một buổi tối đi chơi về, vừa cất xe vừa gala, Lâm Ý vội vàng đi vào. Đi ngang qua phòng ăn thì nghe bố gọi vọng ra.
- Lâm Ý! Con lại đây!
Lâm Ý nghe lời bố, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thì thấy Thiên Phong đang ngồi bên cạnh.
- Thiên Phong? Anh đến đây làm gì?
- Giám đốc Nghịch đến đây là bàn công việc được giao cho công ty chúng ta! Con nhớ uống sữa trước khi ngủ đấy nhé!
- Vâng! Có lẽ tối nay con không ngủ mất! Còn bao nhiêu đề cương khó con khồn biết giải thế nào!
Nghịch Thiên Phong cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi nói.
- Nếu không ngại thì tôi sẽ giúp em làm bài!
- Cái này thì...
Lâm Vĩ Hùng cười bảo.
- Con cứ để Giám đốc Nghịch giúp đi! Cậu ấy giỏi lắm đấy! Bằng đại học nào cũng là loại giỏi!
- Ngài chủ tịch quá khen rồi!
- Nếu đã thế thì...được thôi! Cảm ơn anh trước vì đã giúp tôi.
Lâm Ý lên phòng thay đồ. Cô mặc một bộ đồ ngủ dài màu xanh biển, cô buộc tóc lên, đeo chiếc kính cận vào và mang theo đề cương ôn tập xuống dưới phòng khách.
Xuống tới đó thì cô thấy Thiên Phong đã ngồi chờ ở đấy sẵn. Áo khoác vắt lên ghế, tay áo thì xắn lên đến khuỷ. Nhìn thôi đã biết là đúng kiểu soái ca.
Hai ánh mắt giao nhau. Nhưng Lâm Ý lại tránh đi chỗ khác. Cô đặt xấp đề cương xuống bàn rồi chạy vào nhà bếp lấy ra một ít bánh quy và nước trái cây.
Cả hai người chăm chỉ ngồi làm đề cương. Bài tập không phải là ít, nhiều đến nổi họ phải làm đến h mấy h giờ sáng. Vì hơi mệt, Lâm Ý lăn ra ngủ lúc nào không hay. Thiên Phong nhẹ nhàng tháo chiếc kính ra rồi đưa Lâm Ý lên phòng ngủ.
Sáng tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trên giường, nhìn trên bàn thì thấy xấp đề cương nằm trên đó. Lướt mắt sang đồng hồ thì thấy gần muộn học. Lâm Ý thay đồ rất nhanh, chạy xuống phòng bếp lấy một miếng bánh mì rồi phóng lên xe đi học. Lâm Ý vừa chạy đến cửa lớp thì chuông báo vào học. Như vậy cũng coi như là không trễ học.
- Tiêu Hoa! Cậu lên phân công trực nhật cho lớp đi! Hùnh như hôm nay Xảo Xảo trực phải không? - Lớp phó.
- Ừ phải rồi!
Xảo Xảo tính phải đối với Tiêu Hoa nhưng nhìn lại Lâm Ý rồi lại thôi. Cô hậm hực đứng ra trực nhật.
- Tiêu Hoa! Cậu phân thêm người giúp Xảo Xảo đi! Mọi hôm là người mà!
- Được! - Tiêu Hoa
Từ cái hôm bị Lâm Ý đánh trước mặt mọi người, Xảo Xảo chẳng dám làm chuyện gì quá quắc. Đến hôm thứ , cả lớp phải làm bài thuyết trình về kinh tế - tài chính. Lâm Ý bắt nhóm với Thiên Toàn và Tiêu Hoa. Xảo Xảo chẳng chịu bắt nhóm với ai nên làm riêng lẻ. Cô ta xung phong lên thuyết trình trước. Lạ thay, bài thuyết trình của cô ta rất giống với nhóm của Lâm Ý.
- Khoang đã! Thưa cô! Bài thuyết trình của bạn rất giống nhóm em! Có thể là bạn ăn cắp bài của nhóm em! - Lâm Ý
- Nực cười! Bằng chứng đâu mà cô nói tôi ăn cắp bài nhóm cô? - Xảo Xảo - Muốn cái gì thì lấy bằng chứng ra đã!
Lâm Ý lôi Xảo Xảo lên phòng hiệu trưởng nhờ phân xử.
- Tôi nói cho coi hay, nếu không có bằng chứng thì đến thầy hiệu trưởng cũng chẳng làm gì được!
- Thưa thầy! Thầy cũng biết là bố của em làm kinh doanh. Và bài thuyết trình của chúng em được lấy từ bố. Vậy chẳng lẽ bố tôi đưa cho cô tài liệu à?
- Cái này...
Thầy hiệu trưởng thấy tình hình có hơi căng thẳng nên mới nói.
- Thôi được rồi! Xảo Xảo lỡ lần đầu! Thầy phạt em quét dọn sân trường trong vòng một tuần! Được rồi! Hai em về lớp đi!
- Thưa thầy em đi! - Lâm Ý.
Trước khi ra khỏi phòng, Lâm Ý lướt qua Xảo Xảo cười một cái chọc tức.
" Hêy...! Thời hiện đại hay cổ trang đều có rắc rối và những âm mưu hãm hại lẫn nhau! "