Thiên Phong đưa Lâm Ý về đến trước cổng thì Tiểu Vương chạy ra, thầm trí có vẻ hốt hoảng.
- Tiểu thư! Trong nhà...
Lâm Ý bước xuống xe, khuôn mặt lo sợ lẫn có chút thắc mắc.
- Nhà làm sao? Đi, vào xem!
Lâm Ý vội vào nhà mà chưa kịp chào Thiên Phong. Hắn cũng đổ xe vào sân rồi vào nhà cùng Lâm Ý.
Bước chân của Lâm Ý như chậm lại khi thấy hai người phụ nữ đang ngồi kế bố.
- Bố! Đây là ai? - Lâm Ý.
- À...cái đó! - Vĩ Hùng.
- Xảo Xảo, sao cô lại ở đây? - Lâm Ý.
Thoáng trên mặt Vĩ Hùng có chút bất an. Còn hai người phụ nữ kia như có vẻ đắc ý lại giả vờ như yếu mềm.
- À...Lâm Ý! Đây là Mẫn Hoa, còn đây là Xảo Xảo, con gái của cô ấy! - Vĩ Hùng
- À! Vậy...sao họ lại vào nhà của mình? - Lâm Ý.
Nghe đến đây, Lâm Vỹ Hùng có chút biến sắc, mặt tái nhợt đi, miệng lắp bắp không nên lời.
- À...Mẫn Hoa...cô ấy...cô ấy...sẽ là mẹ kế của con! - Vĩ Hùng.
Lâm Ý vừa nghe hết câu liền bất động như tượng, nước mắt trực trào.
- Mẹ kế? Không! Không! Con không chấp nhận! Bà ta không có quyền làm mẹ của con!
- Lâm Ý! Con phải hiểu cho ta! Mẹ con mất cách đây năm! Bây giờ ta chỉ muốn tìm cho mình một người bạn tri kỷ mà thôi! Con phải hiểu cho ta. - Vĩ Hùng.
Lâm Ý như muốn gào lên nhưng cổ họng nghẹn lại. Thiên Phong bất giác kéo cô lại.
- Lâm Ý! Em phải bình tĩnh! Họ chỉ mới quen...
Cô lại kệch mặt ra nhìn Thiên Phong.
- Mới quen? Anh cũng biết chuyện này?
- Tôi... Tôi chỉ...
- Ra là chỉ có một mình tôi là con ngốc.
Lâm Ý thở dài, nước mắt hai hàng, đưa đôi mắt cương quyết lên nhìn bố.
- Tại sao? Bố cũng biết nói mẹ mất cách đây năm. Con mất mẹ khi mới tuổi. Vậy mà giờ ba lại đưa người phụ nữ khác đến, lại còn cả con gái của bà ấy!
Vĩ Hùng ôm con gái lại nhưng Lâm Ý cương quyết đẩy ông ra. Cô lấy tay quệt nước mắt, miệng bật cười.
- Hoá ra. Hoá ra trước giờ mình chỉ là con ngốc. Ba luôn có một điều gì đó giấu con. Và bây giờ...
Xảo Xảo vờ đi lại nắm tay Lâm Ý.
- Lâm Ý! Em phải hiểu cho bố! Bố em cũng chỉ vì quá yêu mẹ của chị nên...
Lâm Ý vung tay lên tát vào mặt Xảo Xảo.
- Cô im miệng. Cô không có quyền gọi bố tôi là bố, cũng không có quyền gọi tôi là em! Bởi vì cô không xứng!
Vĩ Hùng đi đến kéo Xảo Xảo lại.
- Con làm gì vậy? Con không nên quá đáng như vậy! Dù sao sau này Xảo Xảo cũng là chị của con...
- Cô ấy không xứng! Và con không có chị! Mẹ chỉ sinh ra một mình con!
Rồi Lâm Ý chạy đi. Cô lấy chiếc mô tô phóng một hơi đi đâu đó rất xa. Chỉ còn Vĩ Hùng là ở lại với cái lỗi lầm quá lớn.
- Giờ ta phải làm sao đây?
Mẫn Hoa vuốt vuốt lưng của Vĩ Hùng, mặt có vẻ vờ vịt, giả tạo.
- Anh đừng quá lo lắng! Con bé rồi sẽ hiểu cho anh! Có em và con bên anh rồi! Không sao đâu!
Vĩ Hùng nắm lấy tay của Mẫn Hoa.
- Hi vọng sẽ như những gì em nói!
Thiên Phong xin phép ra về nhưng Xảo Xảo lại chạy đến níu kéo hắn.
- Thiên Phong! Anh đừng đi! Bố cũng cần anh an ủi, em cũng vậy! Anh xem, khi nãy em bị đánh rất đau...
- Em kêu người làm thoa thuốc cho em đi! Còn ngài chủ tịch có em và mẹ em là được rồi! Anh đi đây!
Thiên Phong gạt tay của Xảo Xảo ra. Hắn nhanh leo lên xe và đi tìm Lâm Ý. Xảo Xảo đứng đó, mặt không cam lòng.
- Con nhỏ đó có gì hơn mình? Mày chờ đó đi Lâm Ý! Rồi có ngày mọi thứ sẽ thuộc về tao!
Về phía Lâm Ý, cô chạy xe mà nước mắt cứ chảy, chảy không thôi. Cô đi khắp nơi, chỉ cần phía trước đi được là cô cứ tiến đến, mặc đó là đâu. Chỉ cần không quay đầu nhìn lại.
" Tại sao? Tại sao lại như vậy? Bố thật đáng ghét! Thiên Phong cũng thật đáng ghét! "
Lơ đểnh, cô tông vào một chiếc xe tải đổ bệ đường. Cú va chạm làm cô bị văng ra xa, cô chấn thương rất nặng, phải đưa đi cấp cứu. Nhận được tin dữ, Vĩ Hùng, Thiên Phong,...cùng lúc vào bệnh viện. Mẹ con của Xảo Tuệ thì ở nhà, vì Vĩ Hùng sợ gặp họ, Lâm Ý sẽ mất kiểm soát. Mấy tiếng đã trôi qua mà không một động tĩnh, mọi người bên ngoài đứng ngồi không yên, Tiêu Hoa sợ đến bật khóc,... Sau tiếng cấp cứu, bác sĩ bước ra, vẻ mặt có chút không khả quan.
- Xin hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?
Lâm Vĩ Hùng vội đi lại.
- Con gái tôi sao rồi thưa bác sĩ?
- À... Trước mắt, tình hình không khả quan lắm. Vì nạn nhân chạy tốc độ quá nhanh, cú va chạm gây sát thương rất lớn nhưng không nguy hiểm tính mạng. Chỉ có phần đầu bị đập, tạm thời nạn nhân bị hôn mê.
- Vậy khi nào cô ấy mới tỉnh lại? - Thiên Phong.
- Chuyện đó không thể đoán trước được! Có thể là tuần, tháng thậm chí là cả đời! Chỉ còn dựa vào nghị lực của bệnh nhân nữa thôi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!
Mặt của ai cũng trắng bệch ra, không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ như vậy. Vài phút sau, các cô ý tá đẩy chiếc giường của Lâm Ý ra. Mọi người chạy lại vây kín giường. Lâm Ý được đưa đến phòng theo dõi. Lâm Ý nằm trên giường hôn mê, coi không biết được rằng mọi người đang lo lắng như thế nào.
Thiên Phong là người thường xuyên đến gặp Lâm Ý. Hắn thường mát - xa, tâm sự,...làm tất cả để cô có thể tỉnh lại. Còn Lâm Ý, cô chỉ muốn hạnh phúc trong giấc mơ. Cô đã gặp, gặp một người mà cô yêu thương.
- Doãn Tâm! Ta rất nhớ nàng!
- Lý Vương? Thiếp cũng nhớ chàng.
.....
Đây chính xác là một giấc mơ huyền ảo. Trong đó có kỷ niệm, những kỷ niệm mà ai cũng muốn sống với chuỗi ngày hạnh phúc.
- Đi đi! Nàng mau đi đi! Cứ tin ở ta.
- Nhưng...chàng hứa là sẽ yêu một mình ta mà!
- Chẳng phải đã bảo chỉ yêu mình nàng sao? Đi đi! Cứ tin ở ta!
Một luồng ánh sáng kéo Lý Vương đi mất, chỉ còn lại cái bóng đen cầm theo một sợi dây thừng dài đuổi theo Lâm Ý. Cô hoảng loạn bỏ chạy, chạy đi tìm sự sống. Rồi cô bật tỉnh khi thấy mình vấp ngã.
- Lâm Ý? Em tỉnh rồi! Bác sĩ... Bác sĩ...
Các bác sĩ ùa vào phòng rất đông. Họ kiểm tra mắt, nhịp tim, hơi thở...tất cả. Sau tiếng cấp cứu lần , bác sĩ rất hồ hởi ra báo tin.
- Chúc mừng gia đình! Bệnh nhân đã an toàn, bây giờ chỉ cần nằm viện vài ngày để kiểm tra!
- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều! - Vĩ Hùng.
Lâm Ý được đưa vào phòng hồi sức loại V.I.P. Mấy ngày cô nằm viện, các bạn trong lớp thay nhau đến thăm cô rất đông.
- Lâm Ý ơi! Cậu khoẻ chưa? - Tiêu Hoa.
- Tiêu Hoa à? Vào đi! Đừng thập thò ngoài đó nữa!
Tiêu Hoa vui vẻ đi vào với một giỏ đầy hoa quả.
- Cậu mang trái cây đến à? Sao không mang bánh kẹo hay đồ ăn vặt gì đó? Ăn đồ tẩm bổ đến ngán rồi!
- Cậu đó...cậu xem. Cậu đã ra bộ dạng này rồi mà còn muốn ăn đồ hại cho sức khoẻ? Đợi khi nào cậu hồi phục tớ sẽ dẫn cậu đi ăn! Ngoan! Để tớ gọt lê cho ăn!
- Được!
Lâm Ý ngồi một hồi thì buồn ngủ.
- Nào! Cậu chợp mắt tí đi! Phải phút nữa y tá mới đến thay thuốc! Lát tớ kêu cậu dậy! - Tiêu Hoa.
- Được! Cảm ơn cậu!
Tiêu Hoa hạ giường của Lâm Ý xuống. Cô nằm xuống thì lại chẳng ngủ được. Cô cứ lật người. Rồi từ cửa đi vào một người.
- Thiên Phong? Anh đến thăm Lâm Ý à? - Tiêu Hoa.
- Phải! Em ấy ngủ rồi à? - Thiên Phong.
- Dạ! Thôi, anh ngồi đây đi! Em ra ngoài có chút việc!
- Được!
Nhân lúc Lâm Ý ngủ, hắn đi lại ngồi cạnh giường mà tâm sự.
- Cũng may là em không sao! Ngay khi nghe tin em bị tai nạn, tôi rất sợ sẽ mất em! Nếu em bình an, thì có giận tôi, tôi cũng cam lòng! Tôi không biết từ lúc nào lòng mình đã có em? Có lẽ là từ cái ngày đầu nhìn tôi mà em khóc. Tôi chỉ nhớ đến ánh mắt hi vọng đó của em! Tôi cũng biết, người trong lòng em không phải là tôi! Nhưng, xin em hãy quên người đó đi và ở bên tôi. Được không?
" Anh ấy yêu mình ư? Không thể nào! Phải làm sao đây? "
Lâm Ý vờ xê dịch người, Thiên Phong giật mình lau sạch nước mắt đang sắp rơi. Cô lờ đờ ngồi dậy.
- Thiên Phong? Anh đến khi nào vậy? Tiêu Hoa đâu?
- À. Tiêu Hoa bảo em ấy có việc nên đi trước rồi! Em ổn chứ?
- Tôi khoẻ! Làm anh và mọi người lo lắng rồi!
Thiên Phong nhìn khuôn mặt của Lâm Ý có chút vui mừng.
- Em... Em? Em hết giận tôi rồi à?
- Ờ ha! Nói mới nhớ! Đáng ra tôi phải giận anh chứ nhỉ?
- À không! Nếu em không giận tôi nữa thì tôi rất vui!
- Mà...sao anh biết ba tôi và người phụ nữ đó....
- Chuyện là hôm chủ nhật tôi đến Phong Lăng tìm chủ tịch. Vô tình bắt gặp ông ấy ôm một người phụ nữ. Rồi ngài cũng thấy tôi nên...
" Hoá ra bố cần một tri kỷ đến vậy à? Mình nên làm thế nào đây? "
Lâm Ý cô hai chân lại, cô nằm lên đàu gối, mặt thoáng chút buồn.
- Giờ tôi phải làm sao đây? Anh nói xem. Tôi nên tha thứ hay hận bố đây?
- Tôi nghĩ chuyện của gia đình em thì tôi không nên xen vào. Nếu muốn tha thứ hay trách khứ gì ngài chủ tịch thì em nên làm theo con tim mình!
" Theo con tim mình? "
Y tá từ cửa đi vào. Ra là đã đến giờ thay thuốc cho Lâm Ý. Thiên Phong ra ngoài. Sau khi thay thuốc rồi thì cô mới ngủ ngon được. Tối đến, Lâm Vĩ Hùng mang thức ăn đến cho Lâm Ý.
- Bố? Sao bố lại đến đây?
- Ta đến mang đồ ăn khuya cho con! Con ăn đi kẻo đói! Thiên Toàn cũng ở đây à?
- Dạ vâng! Cháu đén chơi với lão đại! - Thiên Toàn.
Lâm Ý bề ngoài coi như đã quên hết mọi chuyện không vui nhưng tâm thì vẫn giữ chúng lại.
- Cảm ơn bố!
Cô đưa tay ra nhận lấy đồ ăn rồi hất vai Thiên Toàn.
- Này! Cậu cùng ăn với tớ đi! Tớ ăn không hết đâu!
- Vậy thì đa tạ lão đại trước! Tớ ăn đây!
Lâm Ý đút miếng cháo cho Thiên Toàn ăn, đúng lúc Thiên Phong đi vào. Vẻ mặt hồ hởi của hắn lại trở nên lạnh lùng và giận dữ bất thường.
- Anh hai? Anh đến thăm lão đại à?
- Phải!
Vừa dứt câu trả lời, Lâm Ý liền đưa mắt nhìn về phía hắn.
" Bị gì vậy? Sao lại cọc thế? "
- Anh...anh ăn gì chưa? Bố có mang cho tôi ít đồ ăn, anh lại ăn cùng đi! Đây!
Vừa nói, Lâm Ya vừa đưa muỗng cháo lên chủ động đút cho Thiên Phong. Hắn nắm lấy tay cô rất chặt rồi đẩy muỗng cháo vào miệng cô.
- Em ăn đi cho mau hồi phục sức khoẻ! Không cần lo cho tôi! - Thiên Phong.
- Ò! Thôi, tôi no rồi! Tôi muốn đi dạo tí! - Lâm Ý.
- Được! Tớ đi cùng cậu! - Thiên Toàn.
Thiên Toàn nhanh nhảu đỡ Lâm Ý xuống giường để đi ra vườn hoa trong bệnh viện.
- Thiên Toàn này! Cậu có cảm thấy đnag có người thích cậu không?
Thiên Toàn nghe mặt có vẻ vui mừng.
- Ai thế? Là cậu à?
Lâm Ý đưa tay lên đánh vào đầu Thiên Toàn.
- Cậu bệnh à? Sao lại là tớ được? Nếu cậu không biết thì thôi!
" Hêy! Không biết mình có nên giúp Tiêu Hoa không? Hay là đến khi nói ra lại khiến tình bạn cũng trở nên rạng nứt? "
Lâm Ý bất ngờ trượt vỏ chuối đến gần té, Thiên Toàn ôm đỡ lấy Lâm Ý. Đúng lúc Thiên Phong đưa Tiêu Hoa ra tìm họ, cả hai người vô tình nhìn thấy cảnh đó. cặp mắt nhìn nhau. Không nói nên lời. Tiêu Hoa mắt rưng rưng bỏ đi, Thiên Phong tức giận quay đi. Lâm Ý muốn đuổi theo nhưng Thiên Toàn kéo lại.
- Thôi! Chúng ta cần bình tĩnh ngồi lại mới giải thích rõ được! Nếu bây giờ đuổi theo sợ là họ sẽ không nghe!
- Được!
" Sao lại có chuyện này xảy ra chứ? "