Còn Ra Thể Thống Gì - Thất Anh Tuấn

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhằm tránh hiềm nghi, án thư của Dữu Vãn Âm được bố trí ở góc của tầng hai và cạnh cửa sổ, người bên ngoài không lên được tầng này nếu không có chỉ thị viết tay.

Nhưng cung nhân quen mượn gió bẻ măng, biết buộc phải tạo thuận lợi cho ai. Dữu Vãn Âm láng máng nghe thấy giọng nói ở dưới tầng, cũng không biết Hạ Hầu Bạc đang nói gì, tiếp theo chợt có ai đó đi lên cầu thang.

Tiếng bước chân rất thong thả, mỗi bước đi đều rất từ tốn. Dữu Vãn Âm nhìn về phía bậc thang xuyên qua khoảng trống của giá sách, thấy Hạ Hầu Bạc đang đi đến.

Hôm nay gã mặc đồ theo phong cách thời Ngụy Tấn, khoan bào váy dài, mái tóc dài nửa buộc nửa rủ. Nhàn nhã sải bước, quả nhiên là sáng trong như trăng, tuấn tú tột cùng. Nhan sắc con cưng là đỉnh nhất, dù là Dữu Vãn Âm tinh tường cốt chuyện về sau, biết thủ đoạn của gã khủng khiếp nhường nào, cũng không thể không khen một câu “Mỹ nhân”.

Mấy giây sau lại có một người bám theo, ăn mặc kiểu văn sĩ, biểu cảm khổ đại cừu thâm, nhìn kỹ hình như có trang điểm thay đổi diện mạo chút ít, hẳn đây chính là Tư Nghiêu.

Hai người bọn họ đến đây làm gì?

Dữu Vãn Âm tỉnh rụi ngồi tại chỗ, cẩn thận tưởng tượng nếu như mình là nguyên chủ, giờ phút này sẽ làm những gì.

—— À đấy, Đoan vương mà nguyên chủ thầm mến tới rồi.

Hai người kia giả vờ nghiêm túc tìm sách, nhìn trái nhìn phải, chậm rãi dịch đến gần vị trí sát góc tường của Dữu Vãn Âm.

Dữu Vãn Âm: “…”

Diễn dở thật sự.

Cuối cùng Hạ Hầu Bạc vô tình quay đầu sang, cứ như sực nhận ra sự tồn tại của Dữu Vãn Âm, kinh ngạc nói: “Ơ kìa Dữu Phi nương nương.”

Dữu Vãn Âm cuống quít đứng dậy, xấu hổ và e thẹn chào gã: “Đoan vương điện hạ.”

Theo như nội dung nguyên tác, Hạ Hầu Bạc từng bén duyên tương ngộ với Dữu Vãn Âm một lần, là ở chợ hoa nguyên tiêu trước khi cô tiến cung. Cô trộm tới trường nhai rong chơi, tình cờ gặp Hạ Hầu Bạc đang cải trang.

Ngay sau đó thiếu nữ đã trúng tiếng sét ái tình với thanh niên thần bí điển trai, sau khi về nhà cứ tương tư hoài, không chịu tiến cung làm tần. Mà Hạ Hầu Bạc, tuy rằng rất ấn tượng về lần gặp mặt đó, nhưng chẳng mấy đã quên đi việc này.

Về sau Dữu Vãn Âm bị người nhà ép ôm hận tiến cung, phần diễn gặp lại Đoan vương ở lãnh cung lại bị Tạ Vĩnh Nhi cướp mất, cứ thế yêu đơn phương toàn bộ hành trình trong <Xuyên sách: Sủng phi ác ma>, Hạ Hầu Bạc thì một dạ sắc son, chỉ yêu mình Tạ nương.

Dữu Vãn Âm chẳng rõ Hạ Hầu Bạc trước mặt liệu có phải nguyên chủ hay không, càng không đoán ra vì sao gã lại tìm mình.

Để cho an toàn, thì cứ đi theo kịch bản vậy.

Dữu Vãn Âm lặng lẽ giương mắt nhìn gã, ánh mắt như có nỗi ưu sầu: “Điện hạ sao lại tới đây?”

“Muốn tìm một quyển sách, ban nãy chưa tìm được, có lẽ là nhớ nhầm.” Hạ Hầu Bạc đáp.

Dữu Vãn Âm: “Hay là, điện hạ nói tên sách đi, để em tìm phụ ngài nhé.”

Hạ Hầu Bạc không trả lời câu nói ấy, mỉm cười nhìn cô: “Nghe nói nương nương viết sách ở đây?”

Dữu Vãn Âm cúi đầu: “Viết chút thơ văn thôi, là bệ hạ thấy em nhàm chán vì ru rú mãi ở Thiên Điện, tìm chút chuyện cho em làm ấy mà.”

“Nương nương am hiểu văn chương, đúng là khiến người khâm phục.”

Nhìn ở khoảng cách gần, có thể thấy được Hạ Hầu Bạc và Hạ Hầu Đạm đúng là huynh đệ.

Họ đều có nước da trắng, mặt mũi cũng giống nhau đến bảy tám phần. Chỉ có điều trông Hạ Hầu Đạm vừa thiếu sức sống vừa điên khùng, mặt lúc nào cũng hầm hầm, thiếu điều khắc hai chữ “Vai Ác” lên trán. Hạ Hầu Bạc lại như ngọc chạm trổ, sáng sủa ấm áp, phóng khoáng rộng rãi.

Ai mà tin nổi, rằng gã mới là kẻ ôm nhiều oán hận, mưu đồ bất chính chứ.

Dữu Vãn Âm muốn dựa vào thần thái xem thử gã có phải nguyên chủ thật không, ngờ đâu mới nhìn chăm chú một chốc đã thấy Hạ Hầu Bạc phì cười: “Mấy ngày trước gặp nương nương ở yến tiệc, nương nương cũng nhìn ta như vậy, hình như có điều nghi ngại về ta.”

Dữu Vãn Âm chột dạ, đầu óc nhanh chóng chuyển động, uyển chuyển thở dài: “Chỉ là có chút kinh ngạc, không ngờ công tử em chạm mặt ở chợ hoa nguyên tiêu khi xưa, chính là Đoan vương tiếng tăm lừng lẫy.”

Nói có sách mách có chứng, khiến người tin phục, không ai soi ra sơ hở.

Hạ Hầu Bạc cũng thở dài theo: “Lúc đó ta cải trang đi dạo, không tiện để lộ thân phận, mong nương nương thứ lỗi.”

Điểm số trước mắt 0: 0.

Dữu Vãn Âm thử hỏi dò tiếp: “Trong cung không tiện nghe ngóng tin tức, chẳng hay người nhà em có khỏe mạnh không nhỉ?”

—— theo giả thiết ở truyện gốc, cha cô là một tiểu quan lăn lộn nhiều năm không gặt hái được thành tựu gì, Hạ Hầu Bạc cũng biết. Nếu là nguyên chủ, ắt sẽ trả lời được.

Hạ Hầu Bạc thử nhớ lại: “Lần trước hội ngộ, Dữu Thiểu Khanh vô cùng khoẻ mạnh, dạo này có vẻ thích trà đạo.”

Điểm số trước mắt vẫn là 0: 0.

Dữu Vãn Âm ừm ờ nhìn gã, vội nghĩ chiêu tiếp theo.

Hạ Hầu Bạc giành phần nói trước, cảm khái rằng: “Vừa tạm biệt hôm nguyên tiêu, mới gặp lại nương nương, suýt nữa đã không nhận ra.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Nhân vật của cô được đắp nặn như bạch liên hoa, bị nhan sắc sau khi trang điểm của Tạ Vĩnh Nhi áp đảo. Hơn nữa vì muốn cướp trái tim của Đoan vương, cứ vừa sợ vừa hận bạo quân, về sau mới đi lên con đường cung đấu để trả thù Tạ Vĩnh Nhi.

Hiện giờ cô lại giật mất lộ trình yêu phi, nói cười thân mật, đầu gối tay ấp với bạo quân ngay trước mặt Hạ Hầu Bạc…

Lồ ng ngực Dữu Vãn Âm nổi trống.

Trong truyện gốc rõ ràng Đoan vương không hề quan tâm tới Dữu Vãn Âm, sao lại thay đổi thế này?

Anh mới gặp tôi có hai lần mà nhận ra nhanh như thế, rõ là có vấn đề.

Dù bằng chứng vẫn chưa đủ để xác thực, tạm thời xem như 0.5: 0 đi.

Dữu Vãn Âm mất bò mới lo làm chuồng, tiếp tục bám theo hình mẫu bạch liên hoa, cười khổ nói: “Có ai tiến vào chốn thâm cung mà không thay đổi chứ? Phận gái muốn giữ mình vẹn nguyên, đều trở thành loài hoa chóng tàn trên tường đỏ thôi. Em…” Cô tỏ vẻ mê man, “Em vẫn muốn sống tiếp.”

Hạ Hầu Bạc hơi khựng lại: “Nương nương à, xem như ta không nghe thấy lời này, xin nương nương đừng nhắc với ai khác.”

Dữu Vãn Âm cuống quít che miệng, sợ hãi liếc Tư Nghiêu đứng sau lưng gã: “Là em lỡ lời.”

Hạ Hầu Bạc cười nói: “Đây chính là bạn tốt của ta, sẽ không nói lung tung.”

Dữu Vãn Âm gật gù.

Tuyệt! 0.5: 0, dẫn trước rồi.

Hạ Hầu Bạc thi lễ với cô, đương định cáo từ thì chợt thấy án thư đặt cạnh cửa sổ: “Nương nương đang vẽ tranh à?”

Dữu Vãn Âm: “…”

Dữu Vãn Âm: “…”

Thẻ ghi điểm trong đầu Dữu Vãn Âm nứt răng rắc.

Vừa rồi cô ngủ gật trốn việc, dùng kĩ năng vẽ của trẻ lên ba quẹt con rùa lên giấy.

Bị nhìn thấy rồi, có muốn giấu cũng đã chậm, Dữu Vãn Âm đành vờ trưng vẻ rụt rè trước mặt người thương, cô e thẹn đỏ mặt: “Ban nãy em phóng mắt ra cửa sổ, thấy có con gì đấy lướt qua nước trong ao, liền phóng bút thảo nên bức họa.”

Hạ Hầu Bạc nhìn chăm chú con rùa kia, đôi mắt của gã co giật.

Hạ Hầu Bạc: “Tranh này, ờm…”

Lỗ tai Dữu Vãn Âm đỏ sắp nhỏ ra máu, cô miết giấy, khẽ cắn môi toan xé rách nó: “Điện hạ đừng xem mà.”

Hạ Hầu Bạc ngăn cản cô: “Ấy nào, tranh có nét ngây ngô vụng về của trẻ con, nếu cứ xé vầy thì không khỏi đáng tiếc.”

Dữu Vãn Âm đang gồng mình diễn: “?”

Anh nghe lại lời mình nói chưa, anh đang nói tiếng người đấy hả?

Dữu Vãn Âm hỏi: “Điện hạ thích ạ?”

Hạ Hầu Bạc: “Ta thấy rất thú vị. Nếu nương nương không muốn lưu lại, liệu có thể tặng bức họa cho ta chứ?”

Dữu Vãn Âm thấy sai sai nhưng cũng liều luôn: “Điện hạ không chê thì cầm đi.”

Hạ Hầu Bạc cười nói: “Đa tạ nương nương. Ta nhất định sẽ đáp lễ vào dịp khác.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Dữu Vãn Âm liếc túi thơm rõ ràng mới thêu lủng lẳng trên eo gã. Trong truyện gốc, đây là tín vật mà gã và Tạ Vĩnh Nhi trao nhau.

Xử lý sự việc công bằng, không hổ là Đoan vương.

Gạ bên này tán bên kia, đang mưu đồ gì vậy?

Hạ Hầu Bạc cầm tranh đi.

Rời khỏi Tàng Thư Các, gã từ tốn hỏi Tư Nghiêu: “Nhìn ra gì không?”

Tư Nghiêu trầm tư thật lâu: “Chưa thể đánh giá bụng dạ ả chỉ với cuộc gặp gỡ này, cơ mà mắt đảo liên tục, e rằng có rất nhiều toan tính, chẳng trách dụ dỗ được Hoàng đế.”

Hạ Hầu Bạc: “Ngươi cảm thấy lời nói của ả có gì lạ không?”

Tư Nghiêu sững sờ: “Lạ ư? Ý của điện hạ là?”

Hạ Hầu Bạc khẽ cười, không nhiều lời nữa.

Gã giơ bức tranh con rùa ra hướng nắng mà quan sát, tựa hồ thấy vô cùng thú vị, ngoái đầu phân phó: “Hãy đi điều tra lịch sử trước khi ả tiến cung, xem ả có để lại thư họa gì không.”

Dữu Vãn Âm chạy thẳng tới Thiên Điện, tìm nha hoàn Tiểu Mi: “Em có nhớ mấy bức tranh ngày xưa của ta không?”

Tiểu Mi sợ ngây người: “Ngày xưa tiểu thư có vẽ ạ?”

Dữu Vãn Âm vui mừng khôn xiết: “Không vẽ là tốt rồi, không vẽ là tốt rồi.”

Hôm nay là mồng một, hậu cung phi tần phải đi thỉnh an Thái hậu.

Theo lý vốn nên thưa hầu sớm tối, nhưng Thái hậu thích yên tĩnh, sửa lại quy củ, nói chỉ cần ngày đầu tháng và mười lăm hằng tháng tới vấn an là được. Dễ mường tượng ra, hai ngày này cũng trở thành đoạn cung đấu cố định ắt không thể thiếu mỗi tháng.

Lúc Dữu Vãn Âm đ ến, phát hiện trừ Thái hậu ra, tất cả mọi người đều đến sớm.

Ngụy quý phi đang ngồi ngay ngắn trong điện, vừa liếc lá trà trong chén, vừa liếc cô: “Hiện giờ Dữu tần cả vú lấp miệng em quá nhỉ, câu giờ đến muộn, làm cho hội chị em đợi lâu thật đấy.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Bắt đầu rồi.

Nha hoàn đứng sau lưng Ngụy quý phi: “Chủ tử đúng là người hay quên, Dữu tần đã được phong làm Dữu Phi rồi mà.”

Ngụy quý phi cười khẽ một tiếng: “Ôi dào, bảo sao.”

Dữu Vãn Âm: “…”

Cô cố nhớ người kia là ai, cuối cùng nhớ ra.

Kể từ khi Hoàng hậu bệnh chết, đến nay vẫn chưa công bố vị trí trong cung, Ngụy quý phi chính là đỉnh kim tự tháp trước mắt. Nàng là em gái của Ngụy thái phó, Thái hậu rất thích nàng, lại ỷ vào thế lực trong nhà, làm mưa làm gió chốn hậu cung.

Đại khái năm chương sau sẽ thua dưới tay Tạ Vĩnh Nhi, nhân vật này biến mất từ đó.

Dữu Vãn Âm nhìn nàng như nhìn người chết, trong lòng tịnh không dao động, vẫn đi theo quy trình: “Trên đường có việc nên em đến trễ, mong các chị lượng thứ.”

Ngụy quý phi hất ngã chén trà: “Ánh mắt kiểu gì đấy hả?”

Dữu Vãn Âm ra vẻ phục tùng dời mắt, giọng nghẹn ngào: “Em biết sai rồi ạ.”

Trang phi đứng sau lưng Ngụy quý phi cười lạnh nói: “Việc ư, việc gì mà quan trọng gớm thế? Hay là mải chim chuột với kẻ tùy tùng của cô trong vườn mẫu đơn hả?”

Hạ tần ngồi kế bèn hùa theo nàng: “Chị ơi, đừng nói bậy vậy, không khéo cô ta khóc lóc trước mặt bệ hạ thì lại…”

Hạ Hầu Đạm: “Lại gì?”

Chúng phi: “…”

Toàn bộ quỳ phịch xuống đất.

Hạ Hầu Đạm đặt mông ngồi xuống chỗ của Ngụy quý phi vừa rồi, vẫy tay ngoắc Dữu Vãn Âm tới: “Vừa rồi các ngươi đang nói gì thế?”

Dữu Vãn Âm chần chờ: “Bẩm bệ hạ…”

Cô lia mắt hỏi hắn: Anh tới đây hóng hớt làm gì?

Hạ Hầu Đạm hếch cằm: Mặc xác tôi, lo diễn phần mình đi.

Dữu Vãn Âm suy nghĩ, bắt đầu giả nai: “Bẩm bệ hạ, chỉ là chút chuyện tầm phào của hội chị em thôi, không có gì đáng nói đâu ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “Thật à?” Hắn chìa ngón tay thon dài, chỉ chỉ Hạ tần, “Ngươi kể nghe xem.”

Hạ tần còn quỳ tại chỗ, sợ xanh mặt, nào dám mở mồm nói gì: “Thần thiếp biết tội rồi ạ.”

Hạ Hầu Đạm: “Cũng được, bớt việc.”

Hắn ra hiệu, thị vệ tiến lên đầy chuyên nghiệp, tiếng kêu khóc của Hạ tần dần xa.

Hạ Hầu Đạm lại chỉ Trang phi: “Vậy ngươi kể cho ta nhé?”

Mắt Trang phi dại ra, suýt nữa xụi lơ xuống đất: “Thần thiếp… Thần thiếp chỉ là nhắc nhở em ấy, cần một lòng phụng dưỡng bệ hạ…”

Hạ Hầu Đạm lại giơ tay lên.

Dữu Vãn Âm vội ho một tiếng.

Cô chưa rõ tự dưng Hạ Hầu Đạm nhảy bổ vào đây pha trò làm gì. Chẳng lẽ khoái diễn quá nên muốn debut thật à?

Ngày trước Dữu Vãn Âm đọc truyện cung đấu chỉ là để giết thời gian, giờ xuyên đến đây ăn bữa hôm lo bữa mai, cũng đồng cảm hơn với những nhân vật khác. Suy cho cùng đều là nạn nhân của chế độ, hai tùy tùng của Trang phi Hạ ôm chặt đùi Ngụy quý phi, chỉ là vì mạng sống mà thôi.

Nếu hai người này thật sự chơi dơ quá trớn thì thôi cũng hiểu, chứ trước mắt mới mồm nhanh hơn não đôi câu đã mất mạng, Dữu Vãn Âm thấy hơi khó chịu.

Nhưng cô lại sợ Hạ Hầu Đạm có ý đồ khác khi diễn màn này, giờ mà mở miệng ngăn cản khéo lại hư chuyện, nhất thời do dự.

Dữu Vãn Âm im lặng, Hạ Hầu Đạm lại nhìn cô, bàn tay nâng lên lại buông xuống.

Hạ Hầu Đạm: “Đày vào lãnh cung đi.”

Rồi hỏi thị vệ: “Đã xiên con ả vừa bị kéo ra chưa?”

Thị vệ: “…”

Thị vệ: “Để thuộc hạ đi cản ạ.”

Tạ Vĩnh Nhi quỳ giữa đám phi tần, lặng yên giương mắt, hơi sửng sốt nhìn Dữu Vãn Âm.

Hai con pháo thí rời sân rồi, tất cả tưởng rằng mọi thứ đã xong, đang lén thở phào, chỉ thấy ngón tay của Hạ Hầu Đạm bỗng hướng về phía người thứ ba.

Hạ Hầu Đạm nho nhã lễ độ hỏi: “Ngụy quý phi à, nàng kể ta nghe xem nào.”

Ngụy quý phi như bị sét đánh.

Không, hắn không thể, nàng là người của Thái hậu!

Ngụy quý phi run giọng đáp: “Bẩm bệ hạ…”

Hạ Hầu Đạm: “Ừ?”

Một giọng nữ bỗng vọng ra từ sau rèm châu: “Hừ, hoàng nhi quả là có uy phong.”

Cuối cùng Thái hậu cũng lên sàn để chống lưng cho nàng.

Thái hậu trông chỉ tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, ăn mặc trang nhã hoa lệ, còn dắt theo một cậu bé bảy tuổi.

Tiểu Thái tử cực giống Hạ Hầu Đạm, khuôn mặt nhỏ lo lắng, mắt nhìn thẳng, bị Thái hậu nuôi thành một con rối tinh xảo khéo léo.

Dữu Vãn Âm liếc Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm đang nhìn thằng bé bằng ánh mắt “Đây là thứ gì vậy”, biểu cảm một lời khó nói hết.

May mắn theo như giả thiết truyện gốc, tiểu Thái tử bị Thái hậu buộc ở bên mình, vốn cũng chưa gặp hắn mấy lần, không tính là OOC.

Thái hậu ngồi xuống vị trí đầu, chờ Hạ Hầu Đạm cùng chúng phi hành lễ xong mới lạnh lùng hỏi: “Ngọn gió nào đưa hoàng nhi hạ mình tới chỗ của ai gia ra oai vậy?”

Hạ Hầu Đạm thoáng khựng người, giọng mang tủi nhục đáp chậm: “Là nhi thần nhất thời nóng nảy, khiến mẫu hậu phật lòng.”

Dữu Vãn Âm: “?”

Thái hậu bất mãn về Hạ Hầu Đạm đến cùng cực.

Bởi vì ngày hôm trước hắn nổi điên tru sát Hộ bộ Thượng thư, đó là người dưới tay bà.

Vị Hoàng đế này đã khó dạy từ nhỏ, ngỗ ngược tợn tạo, bà cò cưa với hắn nhiều năm vẫn không kiểm soát hắn hoàn toàn nổi, vậy nên mới chuyển sang phương án khác, chuẩn bị bồi dưỡng tiểu Thái tử.

Bà biết không chỉ có mỗi mình là muốn gi ết chết Hạ Hầu Đạm, tên Đoan vương đang lên kế hoạch dần rồi.

Thực lực của Đoan vương sâu không lường được, nếu giờ ám sát Hạ Hầu Đạm ngay, bà không dám chắc kẻ lên ngôi sẽ là mình.

Trong lúc bà và Đoan vương rồng tranh hổ đấu, tên Hoàng đế điên này bỗng sát hại một người quan trọng dưới tay mình, sao bà nuốt trôi nổi cục tức này cơ chứ?

Thái hậu vốn định mượn gió bẻ măng, cảnh cáo hắn, nhưng nào ngờ hắn sẽ chủ động tới cửa.

Thái hậu căm tức nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở Dữu Vãn Âm: “Ai gia nghe đồn, dạo này hoàng nhi đang bị cô nàng này hớp hồn đến mê mẩn, dẫn đến những hành động rất lạ thường.”

Dữu Vãn Âm đang định quỳ xuống.

Gối chưa chạm đất, Hạ Hầu Đạm lại kéo cô lên.

Hạ Hầu Đạm: “Đúng vậy đấy.”

Thái hậu: “?”

06 – hết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio