*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Hanyustories
Đối với những người có mặt vào ngày hôm đó, đây là một ngày vĩnh viễn khó quên.
Tuy nhiên, phần lớn trong số họ đến chết vẫn không thể nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu phải miêu tả bằng ngôn từ, có lẽ chỉ có thể dùng hai chữ "Thiên phạt".
Trước một giây, trung quân còn đang bị tấn công từ ba phía. Trên tường thành, cấm quân bắn tên như mưa, Hữu Quân tích cực tham gia vây hãm, tả quân không hiểu rõ tình hình nhưng nghe thấy tiếng ồn ào của cấm quân, cũng phải miễn cưỡng tham gia.
Nhưng ba bên vây hãm mỗi bên lại chiến đấu riêng rẽ, không có sự phối hợp. Trung quân, dù sao cũng là đội quân trăm trận, sau một trận hỗn loạn ngắn ngủi, nhanh chóng bố trí trận thế để ứng chiến. Với ưu thế áp đảo về số lượng, hai cánh thiết kỵ phối hợp ăn ý, họ nhanh chóng dồn tả hữu quân vào tình thế rối loạn. Sau đó, từ khu quân nhu, họ di chuyển thang lên tường thành, quyết tâm hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Cấm quân bị đợt sát khí mãnh liệt này dọa cho luống cuống, từng đợt mũi tên điên cuồng lao về phía quân đội, cố gắng ngăn chặn họ tiến công lên thành.
Tình hình chiến đấu còn đang giằng co cho đến khi từ trong đội ngũ Hữu Quân truyền ra một tiếng "Giết" vang dội ——
Giây tiếp theo, long trời lở đất.
Âm thanh đó là gì? Không phải tiếng trống đồng vang dội trên chiến trường đã tồn tại ngàn năm, mà giống như vô số tiếng sấm đồng loạt vang lên, như cơn thịnh nộ từ chín tầng mây bổ xuống, hướng tới tường thành và trung quân đồng thời bổ tới.
Các tướng sĩ ngoài thành kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy tiếng sấm lướt qua, mang theo một làn mưa máu.
Không ai biết vũ khí gì có thể tạo ra sự tàn phá kinh khủng như vậy.
Hàng đầu tiên của cấm quân, bao gồm cả phó thống lĩnh, chỉ trong chớp mắt đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Trung quân, bao gồm những phó tướng dũng mãnh suốt đời, đến lúc chết dưới chân ngựa cũng không hiểu nổi thứ gì đã đánh trúng mình.
Những người còn lại trong cơn hoảng loạn đứng sững như tượng, tiếng sấm dữ dội không ngừng nghỉ, lại tiếp tục oanh tạc.
Không có biện pháp phòng ngự nào có thể chống lại.
Những tấm chắn và áo giáp được thiết kế để ngăn đao kiếm, giờ đây như đậu phụ trước cơn thịnh nộ của thiên lôi, bị nổ tung tơi tả, nghiền nát binh lính và máu thịt, đồng thời tiêu diệt tinh thần chiến đấu của mọi người.
Cuối cùng, có người run giọng hét lên: “Hữu Quân... Là Hữu Quân!”
Những "kẻ khả nghi" mà họ đề phòng lộ ra chân tướng — không chỉ một người, không chỉ hai người, mà là cả một đội quân.
Có thể nói rằng những trung quân tinh nhuệ được Lạc tướng quân đưa tới đô thành, sau nhiều năm chinh chiến, vốn là những kẻ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng giờ phút này, họ phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Trước tình hình này, hàng đầu binh lính tháo chạy.
Họ không đối mặt với chiến tranh thông thường, mà là một cuộc tàn sát đơn phương, như cánh cửa địa ngục mở ra, Thập Điện Diêm La đích thân đến.
Một khi lui bước, trận hình ngay lập tức tan rã thành từng mảng rời rạc. Những người phía sau chen lấn nhau, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, đám đông đâm sầm vào nhau như những con kiến mất kiểm soát.
Trung quân đã như vậy, không cần nói đến cấm quân.
Trên tường thành, thế công không còn mạnh mẽ, những quân lính kinh hãi chỉ muốn chạy trốn về phía sau tường thành.
Dù có một số cấm quân không sợ chết, ỷ vào địa hình ưu thế, vẫn cố gắng bắn tên xuống; cũng có tả quân cuối cùng hiểu rõ tình thế, cách trung quân không thấy rõ vũ khí của Hữu Quân, nhưng lúc này cũng không sợ mà tiến lại gần.
Nhưng giống như thủy triều ập đến trên đỉnh đầu người, rất nhanh cũng như thủy triều rút đi, tan tác.
Hữu Quân đã chuẩn bị lâu ngày, đạn dược sung túc, dường như vô tận. Lâm Huyền Anh lưu lại vài người tâm phúc chỉ huy một cách chặt chẽ, từ lúc rút súng bắt đầu đến giờ chưa mất một binh một tướng nào.
Tướng sĩ thấy thời cơ đã đến, giơ tay ra lệnh: “Lắp thang!”
***
Trong thành, Lâm Huyền Anh bắn ba phát liên tiếp, hạ gục tên nội thị và hai tên tướng quân, dứt khoát và nhanh chóng tiêu diệt các đầu lĩnh bên địch, sau đó tiếp tục tiến lên.
Hắn mang theo tiểu đội toàn là cao thủ tuyệt thế, hành động nhanh chóng, đối đầu với quân địch phục kích, hầu như không phát nào trượt.
Trong cung mặc dù vẫn còn có nhiều nhân thủ cuồn cuộn không ngừng chạy ra, nhưng rõ ràng sĩ khí không đủ, thậm chí không có dũng khí bước vào tầm bắn, chỉ dám đứng xa xa đảo quanh, thỉnh thoảng bắn vài mũi tên và ám khí.
Lâm Huyền Anh tìm chỗ ẩn nấp, nhìn thấy kẻ địch muốn làm mình hết đạn dược, cười nhạo một tiếng: “Thật ngây thơ.”
Nghe thấy tiếng súng vang từ cửa thành, hắn thản nhiên nói: “Ngươi đoán xem, còn bao lâu nữa họ có thể phá được thành?”
Ngày hôm đó, cả trong và ngoài thành đều đã trải qua một cuộc tàn sát bằng vũ khí hiện đại.
Thực tế, sau đợt tấn công đầu tiên, Hữu Quân đã tập trung toàn lực vào việc công thành, không còn trực tiếp đối đầu với tả trung hai quân.
Tuy nhiên, sau khi tả trung hai quân tạm dừng, họ vẫn do dự, không tiến lên.
Cửa thành ầm ầm đổ sập.
Hữu Quân bắt đầu tiến vào thành, tiêu diệt và quét sạch cấm quân bên trong.
Trong hàng ngũ trung quân, có người cảm thấy nhục nhã vì việc trở thành đào binh, cố gắng giơ lên trường kích để chống lại Hữu Quân. Họ nhiều lần cố gắng bước tới, nhưng dường như sức nặng ngàn quân đè nặng, không thể tiến lên được.
Leng keng một tiếng, trường kích rời tay rơi xuống đất.
Tên lính kia như chưa nhận ra, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ trời muốn diệt ta?”
Ngay lúc đó, trên lầu cửa thành treo một lá cờ. Nền đen tuyền, được thêu bằng chỉ vàng với hình giao long, chín đuôi tung bay phấp phới trong gió lạnh.
Lá cờ có hình rồng bay phấp phới trong gió, biểu tượng của thiên tử.
Hạ Hầu Đạm dắt tay Dữu Vãn Âm bước lên tường thành. Lớp ngụy trang trên mặt họ đã tan hết, họ đứng ở chỗ cao lẳng lặng nhìn xuống phản quân dưới thành.
Tướng sĩ bên cạnh cất giọng như chuông đồng, vang vọng: “Hoàng đế ở đây, còn không mau đầu hàng!”
Phản quân sững sờ, không biết làm gì.
Trước ngày hôm nay, những tướng sĩ này nghĩ rằng mình đến đây để giúp Đoan Vương đối phó những kẻ còn trung thành với hoàng đế.
Không ai báo cho họ biết rằng họ đang đối phó với hoàng đế.
Đối phó với hoàng đế, đó là tội gì?
Tả quân còn lại một phó tướng quân chưa chết, trong lúc tuyệt vọng điên cuồng hét lên: “Hoàng đế đã băng hà, đây nhất định là Hữu Quân tìm người giả mạo! Hữu Quân mới là phản tặc!”
Tướng sĩ quay đầu nhìn Hạ Hầu Đạm. Loại tình huống này, cần hoàng đế tự mình ra mặt để thể hiện uy quyền.
Hạ Hầu Đạm gật đầu, trầm ngâm ấp ủ một chút.
Hạ Hầu Đạm sau đó cất cao giọng: “Một con chó còn sống sót, còn dám đứng trước quân ta mà sủa như điên, ta chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy!”
Hữu Quân nghe thấy hoàng đế mắng, tiếng hô giết vang trời.
Dữu Vãn Âm: "..."
Dữu Vãn Âm: "..."
Hạ Hầu Đạm tựa hồ cảm giác được nàng đang sốc đến mức đồng tử giãn nở, nhỏ giọng cười một chút: "Câu này ta đã tập luyện mười năm rồi."
Tướng sĩ: "?" (*Chắc khúc này thắc mắc mình có thật đang phò tá đúng người không )
Hạ Hầu Đạm lại nâng giọng: "Kẻ phản tặc Hạ Hầu Bạc đã giả mạo chỉ dụ vua, triệu tập ngoại binh đến kinh đô, mưu sát hoàng đế và hoàng hậu, tội ác tày trời. Nay sự việc đã bại lộ, mọi người hãy cùng nhau tiêu diệt hắn!"
Hắn toàn thân toát ra sát khí, điều này không phải thứ mà kẻ giả mạo có thể giả được. Vị phó thống lĩnh kia nhận ra điều này, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống, mặt xám như tro tàn, nói: "Vi thần... vạn lần đáng chết!"
Hạ Hầu Đạm dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Nhưng Hoàng Hậu khai ân, xét thấy các ngươi là tòng phạm bị ép buộc không rõ chân tướng, hôm nay nếu phản chiến đầu hàng sẽ không bị giết."
Phản quân đồng loạt đầu hàng.
Hữu Quân khí thế như nước lũ tràn vào thành, cùng Lâm Huyền Anh hợp sức giải quyết những kẻ ngoan cố chống lại biên quân, sau đó nhanh chóng tiến thẳng vào hoàng cung.
Trong thành, bá tánh co rúm trong nhà, chỉ nghe tiếng đại quân đạp qua như đất rung núi chuyển, run sợ không biết trốn đi đâu, không ngờ hôm nay tình hình đã biến đổi hoàn toàn.
Hạ Hầu Đạm giữ vững vị trí ngoài thành, một lát sau, tâm phúc của Lâm Huyền Anh tới báo: “Đoan Vương ẩn trong tẩm cung không ra, còn giữ Thái Tử và gia đình quốc trượng làm con tin. Lâm tướng quân không dám hành động mạnh, nên sai thuộc hạ tới xin chỉ thị của bệ hạ... Ngài ấy hỏi có thể dùng cách tiếp cận đã đề xuất trước đây hay không.”
Hạ Hầu Đạm: “Cứ làm đi.”
Lâm Huyền Anh quen thuộc địa hình, dẫn người vòng qua lãnh cung, cạy khóa cửa, dọn dẹp chướng ngại, rồi chui vào một địa đạo bí mật. Khi họ từ địa đạo ra, bên trong tẩm cung đang diễn ra một trò khôi hài.
Có một thái giám thấy tình thế bên ngoài chuyển biến bất ngờ, giọng khổ khuyên Đoan Vương rằng “Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt”, giả vờ muốn đẩy xe lăn dẫn hắn trốn đi. Nhưng ngay lập tức, thái giám móc ra chủy thủ, định giết Đoan Vương để lập công bảo toàn mạng sống của mình.
Mặc dù Hạ Hầu Bạc đang chật vật, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hắn vẫn còn vài tử sĩ bảo hộ trong bóng tối. Tử sĩ nhảy ra bắt lấy thái giám, Hạ Hầu Bạc trong cơn thịnh nộ, tự tay vặn gãy cổ thái giám.
Hạ Hầu Bạc lúc này tinh thần đã thất thường, tự mình điều khiển xe lăn đến trước đám con tin, chỉ vào một nữ nhân và ra lệnh cho tử sĩ: “Giết nàng, cắt đầu quăng ra ngoài cho Hạ Hầu Đạm xem.”
Lâm Huyền Anh lúc này liền dẫn người từ dưới giường nhảy ra, mau chóng bắn chết toàn bộ tử sĩ.
Hạ Hầu Bạc quay đầu nhìn bọn họ, dường như cười một chút, trong mắt lóe lên sự hả hê đầy lạnh lùng, giơ lên một vật trong tay đối diện Lâm Huyền Anh. Đó chính là khẩu súng mà Dữu Vãn Âm đã giá họa cho trung quân, bị cấm quân kiểm tra và nhận ra sau đó đưa vào đây.
Lâm Huyền Anh mắt mở to, nhanh chóng né sang một bên.
Hạ Hầu Bạc đảo ngược họng súng nhắm ngay chính mình, cố gắng bóp cò.
Không có gì xảy ra.
Dữu Vãn Âm đã sớm tháo đạn khẩu súng này từ lúc chuẩn bị trong xe.
Lâm Huyền Anh lập tức nhào lên chế trụ Đoan Vương, trói chặt tứ chi hắn, rồi lấy một đoạn vải nhét vào miệng phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát.
Tim Lâm Huyền Anh vẫn chưa bình phục, vỗ ngực đi trở về trước mặt Hạ Hầu Bạc, mỉm cười đầy ác ý: “Đoan Vương điện hạ còn muốn tìm chết? Bệ hạ nếu biết được, hẳn sẽ rất thương tâm.”
Lập tức, Lâm Huyền Anh dẫn người quét sạch những kẻ trung thành còn lại của Đoan Vương trong thành.
Lo lắng Đoan Vương xảo trá, để lại tử sĩ làm kế hoạch dự phòng, Hạ Hầu Đạm và Dữu Vãn Âm tạm thời không vào thành, mà tiếp tục ở lại trên tường thành, phát biểu một bài diễn thuyết đầy cảm hứng đối với đại quân ngoài thành.
Sau khi đoạt lại vũ khí từ phản quân, Dữu Vãn Âm chỉ huy nhân lực cứu trị người bị thương, còn Hạ Hầu Đạm thì tạm thời gặp gỡ những người tích cực quy phục, giao cho họ nhiệm vụ giúp đỡ duy trì trật tự.
***
Khi tàn cục đã được thu xếp một nửa, Lâm Huyền Anh xuất hiện, sắc mặt có phần khó coi, ra hiệu Hạ Hầu Đạm đi theo một bước để nói chuyện riêng.
"Chúng ta đã tìm được cái xác giả mạo ngươi mà Đoan Vương mang đến." Bên trong tường thành, Lâm Huyền Anh đưa Hạ Hầu Đạm đến trước một cỗ quan tài, sau đó ra hiệu cho thủ hạ mở nắp quan tài, để lộ bên trong xác chết.
Hạ Hầu Đạm tiến lại gần, cúi đầu nhìn cái xác có sắc mặt xanh trắng, chết không nhắm mắt, được dùng để giả mạo chính mình.
Quá giống.
Giống đến mức ngay cả người thân thuộc nhất của hắn cũng khó mà nhận ra manh mối.
Có thể bắt chước đến mức này, không chỉ đòi hỏi tài nghệ cao siêu mà còn cần phải hiểu biết rất sâu sắc về hắn...
Khi Dữu Vãn Âm tiến lại gần, nàng thấy Hạ Hầu Đạm như thể đã đông cứng, đứng bất động bên cạnh quan tài.
Lâm Huyền Anh giọng nói trầm thấp: "Ta ban đầu định mang xác ra trước mặt tam quân, vạch trần ngụy trang để tránh lời đồn thật giả lẫn lộn về sau. Nhưng khi thấy mặt nạ trên xác đã bị bóc qua, ta liền kiểm tra trước."
Hắn chạm vào lớp mặt nạ mỏng trên xác, nhẹ nhàng vạch trần một góc.
Bắc Chu lặng lẽ nằm trước mặt họ.
Dữu Vãn Âm chân mềm nhũn, lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống.
Hạ Hầu Đạm vẫn cúi đầu, hồi lâu không có phản ứng gì.
Lâm Huyền Anh nhớ lại những ngày sống cùng sư huynh Bắc Chu, nay thấy cảnh huynh trưởng chết thảm, trái tim hắn cũng thắt lại. Nhưng hắn đã quen nhìn thấy các loại thi thể thê thảm, hít sâu vài hơi liền trấn tĩnh lại: "Ta đã tìm một người từ Thái Y Viện, người này nói rằng biết chút nội tình. Bệ hạ có muốn gặp không?"
Tiêu Thiêm Thải được dẫn tới.
Hắn cúi đầu bất an hành lễ, ngẩng lên nhìn thấy Dữu Vãn Âm, liền lén gật đầu chào nàng. Dữu Vãn Âm sững sờ một chút, nhớ rằng hắn còn chưa biết tin Tạ Vĩnh Nhi đã chết, trong lòng như bị đâm thêm một nhát, phải cố hết sức mới giữ được biểu cảm bình tĩnh.
Tiêu Thiêm Thải thưa: “Khởi bẩm bệ hạ, người này... Bắc ma ma... Bắc, bắc tiên sinh?” Hắn bị vướng mắc về cách xưng hô, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hạ Hầu Đạm.
Hạ Hầu Đạm: “Nói tiếp.”
Tiêu Thiêm Thải đành phải tự chọn cách xưng hô: “Bắc tiên sinh bị trung quân đưa vào cung giao cho Đoan Vương. Ông ấy lúc đó giả làm bệ hạ, không chỉ ngoại hình mà cả lời nói, hành động đều giống y hệt. Trong cung không ai phát hiện ra, Đoan Vương cũng không nghi ngờ gì.”
“Đoan Vương lúc ấy muốn giam lỏng bệ hạ, cho nên tìm thái y để chữa trị cho bệ hạ... thực ra là cho Bắc tiên sinh. Thần làm đệ tử, cũng theo phụ trợ. Bắc tiên sinh bị thương rất nặng, hấp hối, mạch yếu, tình trạng rất tệ. Nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, khi đối thoại hoàn toàn giống như bệ hạ. Sư phụ khi bắt mạch cho ông ấy, tuy có cảm thấy mạch tượng có chút khác biệt so với bệ hạ, nhưng không dám xác định, lại vì sợ Đoan Vương, nên không dám lập tức nói ra.
“Trở lại Thái Y Viện, sư phụ suy nghĩ mãi mới nói cho thần việc này. Thần rất hận Đoan Vương, liền khuyên sư phụ giấu nhẹm việc này, để Đoan Vương tiếp tục không hay biết.
“Mấy ngày sau, tình trạng của Bắc tiên sinh chuyển biến xấu, ông ấy hộc máu và hôn mê. Khi cung nữ lau vết máu cho ông ấy, vô tình phát hiện trên mặt ông có ngụy trang. Thần lúc đó mang thuốc tới, gặp cung nhân hoảng hốt chạy đi bẩm báo Đoan Vương. Biết tình hình không ổn, thần dùng mê dược làm cho thị vệ canh cửa choáng váng, lẻn vào dùng kim đâm đại huyệt của Bắc tiên sinh, đánh thức và báo cho ông ấy biết Đoan Vương sắp phát hiện.”
"Cũng đến lúc đó, thần mới biết được hóa ra ông ấy chính là Bắc ma ma bên cạnh bệ hạ.
"Ông ấy nhận ra thần, trên mặt không tỏ ra kinh hoảng, chỉ hỏi thần xem Đoan Vương có bắt được bệ hạ thật hay không. Thần nói không có. Ông ấy yêu cầu thần nhất định phải chữa khỏi độc chứng cho bệ hạ, thần nói thần sẽ cố gắng hết sức. Ông ấy cười cảm ơn, rồi nói rằng mấy ngày qua đã luôn tìm cơ hội giết Đoan Vương, nhưng vì Đoan Vương luôn cẩn thận, ông ấy lại bị thương nặng, không có sức lực. Hiện tại chỉ còn một cơ hội cuối cùng, muốn nhờ thần giúp đỡ."
Tiêu Thiêm Thải nói đến đây, như nhớ lại tình cảnh lúc đó, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"Thần biết ông ấy là muốn liều mạng một lần cuối, nên châm cứu giúp ông ấy bức ra chút nội lực còn lại. Ông ấy bảo thần trốn xa để không bị phát hiện, rồi nằm trở về giả vờ hôn mê, chờ Đoan Vương đến." "Sau đó, thần trốn thật xa, chỉ nhìn thấy Đoan Vương dẫn theo một đám thủ hạ vào. Chẳng bao lâu, một thi thể thủ hạ đã bị đưa ra. Vì vậy, thần đoán rằng Đoan Vương không dám tiến lên, mà ra lệnh cho thủ hạ điều tra tình hình của Bắc tiên sinh. Bắc tiên sinh không còn cách nào, cuối cùng chỉ có thể mang theo một kẻ xấu số..."
Hạ Hầu Đạm như hóa thành tượng đá, đứng yên không động đậy.
Dữu Vãn Âm đợi một lát, nhẹ giọng bảo Lâm Huyền Anh đưa Tiêu Thiêm Thải rời đi. Nàng tự mình đến bên Hạ Hầu Đạm, nắm chặt tay hắn. Tay họ đều lạnh như băng
Hạ Hầu Đạm nghẹn ngào nói: “Ta rõ ràng đã nói cho ông ấy biết, …ta không phải con của cố nhân ông ấy rồi mà…”
Dữu Vãn Âm có chút ngạc nhiên, run giọng hỏi: “... Khi nào?”
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau trước khi chia tay.”
Dữu Vãn Âm thở dài: “Bắc thúc có rất ít điều để trông cậy trong cuộc sống. Có lẽ trong lòng ông ấy, chàng đã là con của ông. Vì vậy… ông ấy cam tâm tình nguyện hy sinh.”
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Huyền Anh trở về, thấy hai người vẫn đứng cạnh quan tài, lắc đầu, tiến tới đẩy nắp quan tài lại: “Đừng nhìn nữa. Tính theo thời gian, sư phụ ta trong khoảng thời gian này cũng nên xuất quan, ta sẽ gửi thư cho người. Người và Bắc sư huynh là bạn chí cốt, việc hạ táng quan tài này nên nghe ý kiến của người.”
Hắn vỗ vai Hạ Hầu Đạm: “Sư phụ ta rất giỏi, đoán trước được nhiều việc, có lẽ ông ấy cũng có cách giải độc cho ngươi. Được rồi, đừng đứng mãi ở đây, nếu không ta sẽ tìm một chỗ vắng vẻ cho ngươi ngồi xuống mà khóc một trận thống khoái?”
Hạ Hầu Đạm xoay người, hốc mắt vẫn khô ráo, cắn răng nói: “Xem chừng Hạ Hầu Bạc, đừng để hắn chết. Ta cần phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, nghĩ cách "đối đãi" hắn.”