Con Rể Là Thần Y

chương 242

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công nhân cũng không muốn gây chuyện, nên đã lấy ba quả dưa và hai quả chà là, cũng không phải là một số tiền lớn nên họ không muốn tự mạo hiểm tính mạng của mình.

"Nhà thầu, nếu không chúng ta hãy xem như chưa từng xảy ra chuyện này đi."

Trong đó có một người thành thật nhịn không được đứng ra nói, người ta viết biển quảng cáo cũng không có gì sai, hơn nữa cho dù có sai thật, cũng không đến lượt bọn họ ở chỗ này nói đạo lí.

Huống hồ là do bọn họ tự mình tìm người ta gây phiền phức, vốn là do họ sai, chuyện này dù cho báo cảnh sát cũng không có chỗ để nói lý.

Hơn nữa, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không phải vật trong ao, loại thể chất này của nhà thầu dù đổi thành hai người bình thường cộng lại cũng chưa chắc đã nâng được ông ta, nhưng ngươi thanh niên này chỉ cần một quyền trực tiếp đã đánh ông ta lăn ra ngoài.

Có thể thấy được thực lực này mạnh đến cỡ nào, vậy tại sao lại phải ở đây tự lừa dối bản thân, tự làm cho chính mình phải khổ sở.

Nhà thầu thấy bộ dáng bọn họ cúi đầu ủ rũ, không nhịn được tiến lên cho bọn họ một cái tát, người trước mắt tuy ông ta đánh không lại, nhưng người ở dưới trướng, ông ta vẫn có thể nắm chặt.

“Đừng quên, các cậu còn phải trả cho tôi nửa năm tiền lương. Nếu như hôm nay không làm theo lời tôi nói, các cậu một xu cũng đừng nghĩ tới lấy được”

Nhà thầu dùng tiền bạc đến để uy hϊếp bọn họ.

“Ông sao có thể như vậy, số tiền đó đều là tiền mồ hôi của chúng tôi, chúng tôi hoàn toàn xứng đáng được nhận.”

Trong đám có một người đàn ông to con lực lưỡng nhịn không được đứng ra nói, số tiền đó đều là bọn họ đánh đổi bằng từng giọt máu, mồ hôi trên công trường về.

Bên trên hợp đồng đã nói rõ, sau khi hoàn thành dự án đã giải quyết tiền công cho họ từ lâu, nhưng dự án đã hoàn thành được nửa tháng, tiền vẫn chưa được gửi đến tay họ.

Nhà thầu trừng mắt nhìn anh ta một cái, so với tên thanh niên đó, người dưới tay ông ta có vẻ yếu đuối hơn rất nhiều.

“Tôi nói cho các cậu biết, tiền tôi đã sớm lấy được, nhưng về phần có cho các cậu không còn phải xem biểu hiện của các cậu.”

“Ông có ý gì?”

Nhà thầu cười ha hả, nhìn về phía Lâm Thần bên cạnh: “Ý tôi là nếu ai có thể đánh gãy chân hắn ta, tôi không chỉ trả lương cho người đó, mà còn thưởng cho anh ta thêm một khoản tiền.”

Phải có thưởng lớn thì mới có người dũng cảm đứng ra.

Dưới sự xúi giục của ông ta, một số người có điều kiện khó khăn về tài chính cũng muốn thử sức.

Bọn họ thực sự không còn cách nào khác, không có tiền thì vợ con cũng không nuôi nổi.

Có mấy người lá gan lớn đứng ra, cắn răng, vung nắm đấm xông lên.

Quả nhiên, kết cục của bọn họ so với tên nhà thầu đó cũng không tốt hơn bao nhiêu, bộ dáng bị đánh tương đối chật vật, có người úp mặt dưới đất, có người mông chổng lên trên, xương sống đều gãy vụn.

Một đám người này ngã xuống thì lại có một đám người kia xông lên, Lâm Thần giống như đang vứt rác vậy, ném toàn bộ bọn họ ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, ở ngoài cửa liền chất đống một núi người, tất cả những người nhào tới toàn bộ đều ngã xuống đất, hiện tại chỉ còn lại tên nhà thầu đang đứng.

Chẳng qua khuôn mặt của ông ta cũng sưng lên giống như đầu heo, ngay cả đường đi cũng có chút nhìn không rõ.

Nhà thầu không dám báo cảnh sát xử lý, dù sao trên người ông ta cũng có rất nhiều chuyện không sạch sẽ, những chuyện đó tuyệt đối không thể bị lôi ra ánh sáng.

Nếu như bây giờ tùy tiện báo cảnh sát, sự tình cũng không phải một mình ông ta có thể khống chế được.

Thấy tình hình không ổn, ông ta lập tức tự mình cưỡi lái một chiếc ô tô chạy bằng ác quy rời đi.

Người thì bỏ lại đó, Lâm Thần xuống tay cũng có chừng mực, những người này sẽ không cần lo lắng về tính mạng, nhưng chắc chắn phải nằm trên giường bệnh mấy ngày liền.

Nói đi nói lại bọn họ cũng đều là một đám người đáng thương, gánh nặng của cả gia đình đều dồn lên vai họ, để nuôi sống gia đình thực sự là việc không dễ dàng gì.

Lâm Thần đi tới từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Ngay khi những người này cho rằng anh lại muốn đánh thêm vài cước, anh liền mở miệng nói: “Bây giờ tôi có thể cho các anh một con đường sống, các anh có muốn nghe thử không?”

“Con đường sống nào?”

“Hiện tại đến bệnh viện dưỡng thương trước đi, sau khi dưỡng thương xong, tôi sẽ cho các anh một công việc. Đương nhiên, việc này sẽ không đưa các anh vào tình thế khó, cũng sẽ giải quyết ổn thỏa người nhà các anh, nhưng phải đáp ứng với tôi một điều kiện.”

Sau khi nghe về các lợi ích được cung cấp, nhiều người bày tỏ rất sẵn sàng.

“Tôi cần các anh phục tùng một cách tuyệt đối.”

“Không thành vấn đề, chúng ta nhất định sẽ tuân theo ông chủ.” Tiểu Tam nắm lấy cơ hội, từ trên mặt đất gian nan đứng dậy.

Anh ta cả nửa đời người đều lăn lộn trong những góc tối tăm nhất của xã hội, phàm là những việc có thể kiếm tiền mua bán, anh ta đều đi xen lẫn một cước, mặc dù hiện thực rất tàn nhẫn, nhưng anh ta vẫn yêu cuộc sống như trước, chưa bao giờ từ bỏ.

Có anh ta dẫn đầu, mấy người còn lại nhao nhao gật đầu đồng ý.

Thực ra, những gì bọn họ yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần để dành một ít tiền là đủ ăn, không cần đến những thứ khác.

Nhưng điều họ không biết chính là, sau khi đi theo Lâm Thần liền lên nhanh như diều gặp gió.

Lâm Thần không chỉ muốn họ chỉ là những người lao động bình thường mà giờ anh muốn phát triển họ từ mọi tầng lớp xã hội và nắm bắt mọi nguồn lực sẵn có.

Sau khi nhận đám người này xong anh đã đưa cho Bạch Cốt.

Đám người này đều có điểm yếu, nhưng điểm yếu là gia đình nên không lo bị mất kiểm soát.

Không đến trường hợp bất đắc dĩ, anh tuyệt đối sẽ không dùng người nhà uy hϊếp bọn họ.

Sau khi nhà thầu rời đi, ông ta trực tiếp báo cáo tình hình ở đây cho cấp trên.

Ông ta đến công ty bất động sản lớn nhất Dung Thành, bởi vì không có hẹn trước nên chỉ có thể chờ đợi bên trong hội trường.

Sau khi nhìn thấy ông chủ của mình đi ra, ông ta khập khiễng xông lên, bịch một tiếng quỳ trực tiếp trên mặt đất.

Ông chủ Dương bị giật mình, làm rớt chiếc cặp đang cầm trong tay: “Ai đó?”

“Là tôi, tôi là lão Lý.” Nhà thầu nâng mặt bị đánh giống như đầu heo, cũng không trách ông chủ, hiện tại quả thật không nhận ra ông ta, phỏng chừng dù đưa ông ta tới chỗ của mẹ ruột mình thì khả năng nhận ra ông ta cũng gần như bằng không.

“Thì ra là lão Lý à, ông làm sao lại trở nên như vậy a?” Ông chủ Dương có chút kinh ngạc kêu lên.

Lão Lý bình thường không tham lam, làm việc cũng rất thành thạo, trứng gà ở trong tay ông ta nhéo một cái, phỏng chừng đều có thể nhỏ hơn một vòng.

“Tất cả đều là bởi vì dự án trong ngôi làng kia, ở đó có một người, hắn ta cướp đoạt hết tất cả nguồn nhân lực của chúng ta, dẫn đến những bất động sản hiện tại của chúng ta cũng không có cách nào tiếp tục xây dựng được nữa.”

Nhà thầu khóc tới loạn luôn, không phân biệt được nước mắt hay nước mũi.

Ông chủ Dương có chút ghét bỏ lùi về phía sau vài bước, lão Lý là họ hàng phương xa của ông ta, đó là điều không thể chối bỏ, nhưng thật vất vả mới tìm được một công việc béo bở cho lão Lý, vậy mà ông ta vẫn có thể làm nó rối tung lên.

Chuyện này về nhà phải nói với mẹ già, người ngu xuẩn như vậy, nếu mang theo bên cạnh chắc chắn sẽ mang lại cho ông ta xui xẻo.

“Vậy ông trực tiếp báo cảnh sát không phải là xong sao? Hơn nữa đám người ông mang theo cùng cũng đã nhiều năm bên cạnh ông rồi, sao đột nhiên lại không ở cùng ông? Nhất định phải có nguyên nhân.”

Ông chủ Dương đánh giá lão Lý một lượt, cũng không bận tâm đến mặt mũi của ông ta, vội vàng kéo ông ta vào trong góc, tính toán tỉ mỉ hỏi thăm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio