Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt lên lầu, tìm được phòng ở trước kia của mình, từ tủ quần áo lấy ra hai bộ quần áo sạch sẽ, đưa cho Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt cẩn thận nhận lấy bộ quần áo, đỏ mặt cúi đầu, ở trước mặt Tư Vân Dịch cởi bỏ áo khoác tây trang màu nâu nhạt vốn không hợp với mình.
Động tác của Sở Quân Liệt chậm chạp, tựa như đang che dấu điều gì đó, Tư Vân Dịch theo bản năng mà nhìn tới vị trí thanh niên đang cố che dấu, im lặng một lát.
Thanh niên dáng người cực tốt, áo thun trắng trên người cậu có vẻ căng chặt, hơn nữa khi nãy còn bị tưới rượu, khiến đường cong cơ bắp trên cơ thể như ẩn như hiện dưới lớp áo.
Tư Vân Dịch bình tĩnh nhìn áo thun trắng trên người thanh niên, ngoài cơ ngực căng chặt, còn là dòng chữ to "Sữa tươi hữu cơ chất lượng cao" in rõ ràng trên ngực áo khiến Tư Vân Dịch bỗng rơi vào trầm mặc.
Mặc dù nói là ở rể, những thế này cũng quá là...
"Xin, xin lỗi!" Sở Quân Liệt không dám nhìn biểu tình trên mạt nam nhân, muốn dùng cánh tay che đi dòng chữ trên áo thun trắng, hai tai đỏ bừng cả lên.
"Không cần xin lỗi".
Ánh mắt Tư Vân Dịch liếc qua quần túi hộp cùng giày vải của cậu, ngữ điệu nhẹ nhàng "Cậu không làm sai gì cả".
Âm thanh của anh tựa hồ như mang theo vài phần trấn an, Quân Liệt chậm rãi ngẩng đầu, không nhìn thấy chút ghét bỏ nào trong mắt đối phương, cặp con ngươi kia trầm ổn, không nhiễm một hạt bụi trần, tựa hồ như bản thân cậu cho dù mặc loại quần áo gì hay thậm chí là không mặc, trong mắt anh đều không có sự khác biệt.
"Em...!Chưa kịp chuẩn bị quần áo thích hợp...".
Sở Quân Liệt nhịn không được mà nhỏ giọng giải thích.
"Là ông chủ Thường ở siêu thị giúp em tìm bộ tây trang này".
Sở Quân Liệt ở trước mặt Tư Vân Dịch mà thả lỏng thân thể, chỉ vào dòng chữ trên ngực áo mình "Cái này là hoạt động của nhãn hiệu kia, mua hai hộp được tặng một cái áo thun, em chính là mặc cái áo này".
"Ừ".
Tư Vân Dịch ánh mắt như cũ nhìn cậu, đúng lúc lên tiếng.
Sở Quân Liệt chớp chớp đôi mắt, tựa như vừa ý thức được gì đó, vội vàng vụng về mà giải thích "Em không có ý muốn đẩy mạnh tiêu thụ sữa bò, em chỉ ở siêu thị làm công việc dỡ hàng thôi".
"Dỡ hàng vất vả lắm à?" Tư Vân Dịch tự nhiên nhìn nam nhân đã dỡ bỏ phòng bị ở trước mắt.
Dường như không dự đoán được người đối diện sẽ hỏi mình như vậy, Sở Quân Liệt sửng sốt một hồi, không tự chủ được mà cười lên, nhìn vào đôi mắt của nam nhân phía đối diện, nỗ lực lắc đầu.
"Không vất vả, em không có bằng cấp, không có ký thuật, có thể tìm được công việc đã là tốt lắm rồi, ông chủ Thường cũng rất tốt, ông ấy thường đem tặng cho em chút ít đồ ăn".
"Cha mẹ cậu giúp cậu tìm công việc sao?" Ánh mắt Tư Vân Dịch nhìn về phía eo Sở Quân Liệt, mở tủ quần áo, lấy ra một cái quần tây.
"Em cũng đã thành niên rồi, không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào cha mẹ được".
Giống như nghĩ đến điều gì đó không vui, tươi cười bên môi Sở Quân Liệt liền biến mất.
"Trước kia khi em xảy ra sự cố, đã tiêu của bọn họ rất nhiều tiền, em lại không thể kéo thêm phiền toái cho họ nữa".
Tư Vân Dịch nghe vậy, khóe miệng giơ lên, đem quần tây đặt trước mặt Sở Quân Liệt, rồi chỉ về phía nhà vệ sinh.
"Rượu ở trên người lâu sẽ không thoải mái, cậu có thể vào đó rửa mặt trước, sau đó thay quần áo rồi xuống lầu".
Lại nghe thêm mấy câu cảm ơn chân thành cùng tha thiết của Sở Quân Liệt, lúc này Tư Vân Dịch mới bước ra khỏi phòng, ở hành lang đứng một lúc, lấy di động ra.
Trong giấc mơ kia, Sở Quân Liệt - cha mẹ đều đã mất từ khi còn bé, tuy rằng trong mộng chưa bao giờ kĩ càng tỉ mỉ xoáy sâu vào chuyện này nhưng có thể khẳng định trong tiềm thức của Sở Quân Liệt luôn luôn khao khát có được sự quan tâm của cha mẹ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu bị vợ chồng Yến gia lừa gạt, lợi dụng.
Hiện giờ chỉ cần có một người xuất hiện, là có thể đánh tan được lời nói dối này.
Tư Vân Dịch nhìn tin nhắn vừa được gửi đến trong di động, đó là về phương thức liên hệ với trợ lí của Sở lão gia, suy tư một lát, dùng tài khoản nặc danh, đem tình huống hiện giờ của Sở Quân Liệt gửi đi.
Đối phương tựa hồ như luôn trong trạng thái trực tuyến, Tư Vân Dịch vừa gửi tin nhắn đi, vài giây sau tin nhắn đã ở trạng thái "Đã đọc".
Tuy rằng đối phương đã đọc được tin nhắn nhưng lại chậm chạp không chịu trả lời.
Cửa phòng bỗng chốc mở ra, Sở Quân Liệt có chút không thích ứng mà bước ra khỏi phòng, tay túm lấy vạt áo tây trang, nửa cúi đầu đứng trước mặt Tư Vân Dịch, tóc ướt sũng nước, còn chưa có sấy khô.
Bộ tây trang là size nhỏ nhất, nhưng Sở Quân Liệt lại miễn cưỡng mặc vào, vô tình làm lộ ra hình dáng thân thể.
Áo sơmi là loại được làm từ vải co dãn, phần áo trước ngực Sở Quân Liệt hơi phồng lên, phác họa ra đường cong của cơ ngực.
Lúc này Tư Vân Dịch mới phát hiện ra dáng người của Sở Quân Liệt được luyện rất tốt, tư thái lại dị thường cứng cỏi.
Có lẽ mấy đứa cháu của anh sẽ thích bộ dạng này đây.
"Rất đẹp, tôi có thể chụp một bức ảnh không?" Tư Vân Dịch hơi hơi mỉm cười, giơ tay chỉ vào di động của mình.
Phảng phất như nghê được lời ca ngợi, hai mắt Sở Quân Liệt sáng rực lên, lỗ tai đỏ lên đứng trước mặt Sở Vân Dịch, vòng eo càng thêm hữu lực.
"Đương nhiên là được!"
Tư Vân Dịch chụp được ảnh, gửi đi ảnh chụp cho người anh vừa nhắn lúc nãy.
Thiết nghĩ nhân chứng vật chứng đã có đủ, nói vậy tốn không quá nhiều thời gian, sau khi đối phương kiểm chứng xem ảnh chụp này xong, lúc đó Sở gia sẽ phái người đến đón người thừa kế duy nhất nhà bọn họ đi.
"Tứ thiếu gia".
Một người hầu nhanh chân bước tới, "Lão gia cùng với anh chị ngài, còn có vài vị tiểu thiếu gia đều tới rồi, bon họ đang ở phòng tiếp khách, chờ thiếu gia và vị Yến gia đại thiếu gia này tới"
Tư Vân Dịch hơi gật đầu, đi theo người hầu, cùng Sở Quân Liệt hướng phía phòng tiếp khách mà đi.
Người Tư gia cũng đã tề tựu đông đủ ở phòng tiếp khách, vợ chồng Yến gia lúc này cũng đương ngồi ở vị trí khách nhân, trên mặt mang theo ý cười có phần mất tự nhiên.
Năm tiểu bối ngoan ngoãn đứng trước mặt mọi người, Sở Quân Liệt đi qua, nhìn về phía cha mẹ cậu, cùng mấy tiểu bối bên Tư gia đứng cùng một chỗ, yên lặng kéo dài khoảng cách với bọn họ, ánh mắt không tự chủ mà lặng lẽ nhìn về phía nam nhân cùng đến với cậu, nhìn anh ngồi bên cạnh Tư lão gia.
Ví trí bên cạnh Tư lão gia vốn là vị trí cho trưởng tử, Tư Vân Dịch đến ngồi lại không có bất cứ ai lên tiếng phản đối, Tư lão gia tựa hồ như rất vui vẻ khi thấy người tới, khuôn mặt lúc trước còn đang nhăn nhó giờ đây cũng đã giãn ra không ít.
"Chú em, chị nghe mấy đứa trẻ nói chú đã tới rồi, mới đầu còn không tin" Chị dâu mặt đầy ý cười, trong mắt mang theo vài tia lấy lòng, "Chúng ta cũng đã thương lượng được một lúc, hai vợ chồng Yến gia cũng chấp nhận nhượng bộ..."
"Khụ khụ" Tư lão gia ho khan một tiếng, chị dâu lập tức im lặng, thân thể theo phản xạ mà ngồi thẳng lên.
Tư lão gia nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng trên người Yến gia đại thiếu gia mới xuất hiện, tiền thể đối mắt với mấy đứa tiểu bối.
"Mấy người cũng đã biết, Tư gia chúng ta cùng Yến gia sớm đã có hôn ước, đứa nhỏ nhà họ Yến đi nước ngoài, bận việc học cho nên Yến gia bọn họ mang đứa lớn là Sở Quân Liệt đến cùng Tư gia chúng ta liên hôn".
Mấy tiểu bối Tư gia nhìn Sở Quân Liệt vài lần, tựa hồ phát hiện cậu đã thay đổi quần áo, lại đánh giá một phen, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, lại phát hiện Sở Quân Liệt cũng đang nhìn mình, ánh mắt dừng lại hai giây, Sở Quân Liệt đột nhiên ý thức lại, hoảng loạn mà quay đầu, môi mỏng mím chặt, lỗ tai dường như lại đỏ lên.
"Tư gia chúng ta nhiều người, vậy nên, để mấy đứa nhóc tự chọn đi".
Tư lão gia nhìn chằm chằm vào mấy đứa cháu, ngữ khí ôn hòa.
Mấy tiểu bối nhìn trời nhìn đất, ăn ý cùng nhau không mở miệng, Tư lão gia nhịn không được mà nhíu máy, bắt đầu điểm danh.
"Tư Bắc Thành, cháu là trưởng tôn Tư gia, tuổi cũng lớn nhất, cháu nói trước đi".
Tư Bắc Thành mắt nhìn về phía trưởng bối, suy tư một lát, nghiêm túc nhìn về phái vợ chồng Yến gia.
"Tuy rằng con đã đi làm, nhưng con còn muốn thi lấy cái bằng nghiên cứu sinh, con với mấy đứa nhóc giống nhau, sa vào học tập thì khó mà thoát ra được, con muốn bơi lội trong hải dương tri thức, thật sự không rảnh ở bể tình tắm rửa"
"Lão nhị?" Tư lão gia cũng lười vạch trần bộ mặt học tra của đại tôn tử, ánh mắt hướng sang bên cạnh.
"Ông nội, trước cho con hỏi một vấn đề".
Lão nhị nhìn về phía Sở Quân Liệt, vẻ mặt tươi cười.
"Xin hỏi cậu một tháng kiếm được bao nhiêu tiền?"
Sở Quân Liệt dừng một chút, nghiêm túc trả lời
"Tôi tháng này kiếm được 3472 lẻ 6 đồng"
Nghe được câu trả lời của Sở Quân Liệt, mấy tiểu bối nỗ lực mà nghẹn cười, vợ chồng Yến gia có chút xấu hổ quay sang hướng khác, không muốn liếc mắt nhìn đến con trai cả nhà mình.
"Thật xin lỗi".
Lão nhị vừa lòng mà nhướn mày.
"Tôi một giây có thể kiếm được ngàn vạn, cùng với cậu quả là khác nhau như trời với đất, tôi thích kiếm tiền, tiền mới là bảo bối của tôi, tôi muốn kiếm tiền, không có thời gian liên hôn"
Sở Quân Liệt cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt vào nhau.
Không đời Tư lão gia gọi đến tên mình, lão tam đã gấp đến không chờ nổi mà bước lên phía trước, chỉ vào Sở Quân Liệt, nhìn về phía mấy người Yến gia.
"Các người đây là có ý gì, nó còn chẳng mang họ Yến, lúc trước còn mặc một thân tây trang không đàng hoàng, dùng còn là điện thoại người già, tóc thì như ổ chó, đúng là đồ quê mùa, mấy người tự đi mà chọn!"
"Con cũng không chọn!" Tư Huyên Huyên nhìn phía nhóm anh họ, như có thêm dũng khí mà nói, "Các người không được ép con, nếu không con liền, con liền..."
"Con liền làm sao?" Chị dâu tò mò mà tiếp lời.
Tư Huyên Huyên cắn răng, từ trong túi áo lấy ra một cái dao cạo mini chạy bằng điện, "Con liền tiến vào con đường khám phá hồng trần, quy y cửa Phật!"
Vừa dứt lời, Tư Huyên Huyên liền cầm máy cạo hướng lên phía đỉnh đầu, ba thằng anh họ thấy thế liền cuống quít ngăn lại, Tư lão gia cũng xua tay đứng dậy, "Huyên Huyên, con bình tĩnh đã! Ông nội chỉ có mỗi đứa cháu gái là con! Chuyện này liền để cho em họ con, ông nội sẽ không để con phải chịu ấm ức!"
Tư Huyên Huyên nghe vậy mới bình tĩnh lại, nhưng Tư Bắc Kỳ ba tuổi lại sững sờ tại chỗ, không dám tin mà nhìn ông nội nhóc, "oa" một tiếng liền khóc lớn.
"Ông nội con nói đùa thôi!" Chị dâu vội vàng mở miệng dỗ con trai, "Con mới được ba tuổi, lông còn chưa mọc đủ, làm sao mà kết hôn!"
Lại không thấy Tư lão gia đáp lại, chị dâu không chắc chắn mà nói thêm một câu "Đúng không?".
Mấy tiểu bối nhà Tư gia nháo đến khí thế ngất trời, Sở Quân Liệt lẳng lặng đứng một bên, lại đột nhiên nhớ tới những đồ ăn cùng hàng hóa không ai nhìn đến trong siêu thị.
Mỗi ngày lại phủ lên một tầng bụi, dần dần đã thành những lớp bụi thật dày, nằm yên lặng ở đó đến ngày hết hạn.
Giống như lời ông chủ Thường nói, "Đều là mấy đồ rác rưởi chẳng ai muốn mua".
Nhưng nếu chính bản thân cậu nếu không có ai muốn, phía mẹ bên kia, cậu nên trả ơn thế nào?
Sở Quân Liệt cúi đầu, hai tay rũ bên người không ngừng nắm chặt, bên tai vang lên âm thanh ồn ào đầy khó chịu.
Lão tam nhìn em họ bị cạo t một mảng tóc, còn thằng em họ đang "Oa oa" khóc, oán hận liếc nhìn hai vợ chồng Yến gia, lại nhìn về phía Sở Quân Liệt, nháy mắt phẫn nộ.
"Mày cái đồ khốn kiếp tất cả đều là tại mày!"
Lão tam duỗi tay tính đẩy Sở Quân Liệt, cậu rũ mắt đứng im tại chỗ, cũng không có ý tránh né.
Lão tam bước lên phía trước, lại cảm thấy tai mình bị ai đó nắm lấy, trước khi kịp làm ra hành động kế tiếp, lỗ tai liền bị nhéo, đau đến tê tâm liệt phế.
"Á, đau, đau!" Lão tam tức giận dậm chân, nước mắt đã đong đầy khóe mắt, thân thể còn đang giãy giụa, ánh mắt lại nhìn thấy hóa ra là chú nhỏ nhà mình ra tay, nháy mắt liền không dám chống cự nữa.
Sở Quân Liệt nghe thấy tiếng kêu, ánh mắt chậm dãi giương lên, khi nhìn thấy người trước mắt, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Tư Vân Dịch mắt đối mắt với Sở Quân Liệt, con ngươi màu đen của đối phương vốn chết lặng, giờ lại như có thêm ánh sáng, đối diện với anh, như là người chết đuối tìm thấy một tia hy vọng.
Nhớ tới mình đã liên hệ với Sở gia, hơn nữa sau khi Sở Quân Liệt khôi phục ký ức cũng sẽ gặp được chân ái, Tư Vân Dịch lảng tránh đi ánh mắt Sở Quân Liệt, đem lão tam đẩy về chỗ cũ, trầm giọng nói.
"Giáo dưỡng Tư gia chúng ta là thứ mà mấy đứa vừa thể hiện sao?"
Mấy tiểu bối ngẩn người, lúc này mới ý thức được trong phòng còn có người ngoài, mấy đứa nhóc liền nhanh chóng khống chế lại cảm xúc, ngay cả đứa nhỏ nhất là Tư Bắc Kỳ cũng hít hít mũi, nhìn chú nhà mình, dùng hai tay nhỏ che che cái miệng.
Thấy mấy đứa cháu đã khống chế được tình hình, Tư lão gia thở dài một tiếng, sau khi cho mấy đứa cháu cùng Sở Quân Liệt rời đi, nhìn về phía hai vợ chồng Yến gia.
"Mấy người cũng thấy rồi đó, mấy đứa cháu nhà ta đều không muốn cùng con trai trưởng nhà mấy người liên hôn".
Yến phu nhân nghe vậy, đôi mắt vừa động "Tư bá phụ, nhà chính nếu không có ai thích hợp vậy dòng phụ bên kia thì sao?".