"Nếu việc kê khai thuế ở phòng làm việc có vấn đề, cục thuế hẳn nên báo cáo với bên thanh tra, sẽ không đột nhiên đánh bất ngờ như vậy".
Tư Vân Dịch trấn an trợ lý Hứa, "Sau khi bọn họ kết thúc công tác kiểm tra, chúng ta cũng sẽ kiểm tra một lượt nhân viên trong phòng làm việc".
"Được ông chủ".
Trợ lý Hứa gật đầu đồng ý, sầu lo trong mắt vẫn không giảm.
Lúc trước đắc tội Lý gia cũng không xuất hiện tình huống như vậy, hiện giờ đến rốt cuộc là chọc phải ai?
Từ buổi chiều đến tận tối, đội kiểm kê rốt cuộc cũng rời khỏi phòng làm việc, giám đốc tài vụ đi phía sau, mệt mỏi trộm giơ một cái OK với mọi người trong văn phòng.
Tư Vân Dịch đứng trước cửa văn phòng, đối mặt với đội trưởng đội kiểm kê, vươn tay, "Hôm nay làm chậm trễ thời gian của anh rồi".
Đội trưởng đội kiểm kê là một nam nhân hơn bốn mươi, mặc chế phục, nhìn Tư Vân Dịch một lát, cũng có chút sửng sốt, nghe được lời mời của anh, cùng mấy nhân viên nói vài câu rồi cùng Tư Vân Dịch đi đến văn phòng bên cạnh.
Trợ lý Hứa nhìn người đến, vội bưng trà đổ nước, Tư Vân Dịch ý bảo trợ lý Hứa tạm thời lui ra ngoài, trợ lý Hứa tuy không rõ tình huống hiện tại nhưng vẫn xoay người đi ra khỏi văn phòng.
"Bác sĩ Tư, đã lâu không gặp".
Nam nhân trung niên tháo mũ trên đầu, lộ ra tươi cười, "Tôi lúc trước nghe nói anh không làm ở bệnh viện nữa, còn có chút tiếc nuối".
"Đã lâu không gặp, Trình tiên sinh".
Tư Vân Dịch nhìn về phía nam nhân trung niên đối diện, không nghĩ tới dưới tình huống này lại gặp được người bệnh của anh trước kia".
Trình tiên sinh từng bị chứng cưỡng bách con số nghiêm trọng, hơn nữa đối với những trường hợp ám ảnh cưỡng chế khác không giống nhau, anh ta còn bị phản ứng liên giác, ở thế giới của anh ta, con số có sắc thái, có độ ấm, thậm chí còn có hương vị.
Theo như vợ Trình tiên sinh miêu tả, Trình tiên sinh cực kỳ yêu thích hai con số 1 và 16, nhưng đối với số 4 và 13 lại căm thù đến tận xương tủy.
Trình tiên sinh ban đầu chỉ là cố ý tránh đi những con số mà mình không thích, nhưng sau đó bệnh tình trở nên nghiêm trọng, nhìn thấy những số không thích sẽ cực kỳ khẩn trương, trong nhà nếu có đồ vật nào có số 4 hay số 13 đều bị anh ta đập phá, hoặc là thay cái mới.
Đến tận khi sinh nhật 4 tuổi của con gái anh ta, Trình tiên sinh đối với 4 cây nến cùng với dòng chữ "Bảo bối được 4 tuổi"trên bánh kem cực kỳ không thoải mái, mặc dù đã nỗ lực kìm nén, nhưng cuối cùng vẫn làm trò cười trước mặt khách khứa, xúc động mà hủy hoại bánh kem, sau đó nhịn không được mà phun ra.
Trình tiên sinh cũng vợ của anh ta sau đó mới ý thức được tính nghiêm trọng của căn bệnh này, tại khoa thần kinh ở các bệnh viện tìm kiếm bác sĩ chữa trị.
Tư Vân Dịch vừa nghe Trình tiên sinh miêu tả, mới đầu anh còn nghĩ tới chứng cưỡng bách con số, nhưng sau khi trải qua vài lần trị liệu, Tư Vân Dịch mới phát hiện ra có ẩn tình.
Gia đình Trình tiên sinh từ nhỏ đã giáo dục rất nghiêm khắc, cha mẹ anh ta quy định, thành tích tuyệt đối không được thấp hơn Top 3, nhưng Trình tiên sinh chỉ là đứa trẻ có chỉ số thông minh ở mức bình thường, nếu muốn thi tốt chỉ có thể không ngừng nỗ lực, học tập cả ngày lẫn đêm.
Dù vậy, trong lớp học có quá nhiều đứa trẻ thông minh, Trình tiên sinh vẫn luôn chỉ đứng thứ ba, vị trí này đối với cha mẹ anh ta có thể coi như là tạm được, nhưng một khi để rớt xuống hạng 4, cha mẹ anh ta sẽ phản ứng rất kịch liệt, sẽ không ngừng trách cứ, cho rằng anh ta không đủ nỗ lực, không nghiêm túc học tập.
Trình tiên sinh từ khi đó trong tiềm thức vô cùng chán ghét số 4, tới tận khi Trình tiên sinh lớn lên, tìm được công việc, càng khiến bệnh tình của anh ta trở nên nghiêm trọng.
Trình tiên sinh khi ấy nhậm chức tại một công ty vốn coi trọng văn hóa cạnh tranh, mỗi tháng họ sẽ dựa và thành tích để xếp thứ hạng các nhân viên, người đứng vị trí thứ ba trở lên không những được tiền thưởng kếch xù, còn có quyền lợi trừng phạt những người nhân viên có thành tích không tốt, có thể đánh tay, hoặc cũng có thể đổ rượu vào giày rồi cho bọn họ uống.
Trừng phạt càng kịch liệt, càng bi3n thái thì ông chủ càng tán dương cổ vũ bọn họ.
Trình tiên sinh gần như là dùng toàn bộ thủ đoạn, căng chặt thần kinh, nỗ lực đề cao thành tích của mình, cuối cùng lại nhận được thứ hạng thứ tư, bị đồng nghiệp nhỏ hơn anh ta vài tuổi đánh mười ba cái trên sân khấu.
Trình tiên sinh khi nói ra những lời này, trên mặt đã toàn là nước mắt, chuyện quá khứ này quá mức khất nhục, phảng phất như ai ai cũng cười nhạo anh ta vô dụng.
Anh ta cũng không dám nói với vợ, sợ vợ anh ta sẽ coi thường, sự tình này đều bị đè nén ở trong lòng, khiến cho anh ta mỗi khi nhìn thấy số 4 và 13 là căm ghét tới tận xương tủy.
Nói ra điều đã đè nặng trong lòng, Trình tiên sinh lau nước mắt, thể xác và tinh thần nhẹ nhàng đi không ít, Tư Vân Dịch thử khai thông giúp anh ta, khẳng định sự nỗ lực của anh ta, nói anh ta cũng đã đủ ưu tú rồi, hơn nữa còn có thiên phú dị bẩm, bởi vì người có năng lực liên giác con số, trên toàn thế giới cũng chỉ chiếm 5%.
Tư Vân Dịch dùng thời gian dài để bao dung và cổ vũ, giảm bớt thống khổ của anh ta, phối hợp với một chút thuốc, sau khi Trình tiên sinh đã về được trạng thái ổn định, cho vợ anh ta cùng tham dự quá trình điều trị.
Những ngày đó, Trình tiên sinh ở trong lòng vợ khóc như một đứa trẻ, vợ anh ta cũng không nhịn được mà đau lòng, ôm chặt chồng mình.
Sau đó Trình tiên sinh lại đến tái khám, trạng thái tinh thần đã tốt hơn nhiều, anh ta vui sướng nói với Tư Vân Dịch, sau khi thương lượng cùng vợ, anh ta đã nghỉ công việc kia, bắt đầu tìm kiếm công việc mới.
Tư Vân Dịch cũng không nghĩ tới, công việc khác của anh ta thế nhưng là làm ở cục thuế.
"Năm đó thật sự cảm ơn Tư tiên sinh".
Trình tiên sinh nhớ tới việc trước kia, nhịn không được cười một tiếng, "Nếu không phải có cậu dẫn dắt tôi, tôi cũng sẽ không tìm được công việc này, hơn nữa dựa vào năng lực của tôi, đi tới tận vị trí này".
"Hiện tại anh đối với con số có còn cảm giác gì không?" Tư Vân Dịch giống như trước, nhẹ nhàng nhìn Trình tiên sinh ở phía đối diện.
"Tôi hiện tại đối với mấy con số đã không còn cảm giác gì rồi, hiện tại tôi như ngâm mình trong đại dương số vậy".
Trình tiên sinh trên mặt hiện ra vào phần thần bí, "Nhưng năng lực liên giác con số của tôi sẽ khiến tôi sinh ra cảm giác với một tảng lớn con số chỉnh thể, tôi đôi khi xem một cái màn hình là có thể phát giác ra chỗ này có vấn đề hay không, hơn nữa còn chính xác rất nhiều lần.
Tư Vân Dịch cười cười, "Vậy anh vừa xem qua sổ sách trong văn phòng, có cảm giác gì không?"
"Tôi liếc mắt đã biết không có vấn đề gì rồi, nhân viên của cậu cũng xét duyệt qua một lần, đúng là không có vấn đề gì".
Trình tiên sinh có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng ra cửa sổ, hướng phía Tư Vân Dịch nghiêng người, hạ giọng.
"Nếu là người khác tôi tuyệt đối sẽ không nhiều lời, nhưng với bác sĩ Tư, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cậu một chút".
Biểu tình của Trình tiên sinh nghiêm túc hẳn lên, "Lần thẩm tra này là do phía bên trên yêu cầu, vị này mới được điều từ kinh thành đến không lâu, quan hệ của hắn chủ yếu là ở kinh thành, tôi nghi ngờ có thể cậu đã đắc tôi với ai đó ở kinh thành rồi".
Tư Vân Dịch an tĩnh hồi lâu, Cảng Thành cách kinh thành cả ngàn dặm, Tư gia lúc trước cũng chưa từng qua lại với ai ở kinh thành.
Duy nhất chỉ có....!Hiện tại anh coi như cũng rõ ràng.
Tiễn người ở cục thuế xong, Tư Vân Dịch trở lại văn phòng, suy tư ý đồ của Sở lão gia.
Hiện tại có thể khẳng định, Sở lão gia đối với người thừa kế duy nhất của Sở gia vẫn là quan tâm, vô cùng có khả năng ở Cảng Thành đang có không ít tai mắt, thời thời khắc khắc đều nhìn Sở Quân Liệt.
Hiện tại Sở Quân Liệt đi làm, có chỗ ăn chỗ uống, cuộc sống có lẽ đang quá nhẹ nhàng vui sướng, khiến cho Sở lão gia bất mãn.
Sở lão gia còn chờ Sở Quân Liệt phải chịu nhục, chờ Sở Quân Liệt trong lòng bốc lên ý chí báo thù, kiên định ý niệm kế thừa Sở gia, sao có thể để Sở Quân Liệt vui sướng như vậy.
Sở lão gia biết rõ Tư Vân Dịch biết Sở Quân Liệt là người của Sở gia ở kinh thành.
Cho nên Sở lão gia cố ý tìm người từng có giao tình với Tư Vân Dịch ở cục thuế đến để điều tra, cố ý để lộ ra chính là người Sở gia ở kinh thành gây khó dễ, muốn mượn việc này khiến cho Tư Vân Dịch sinh ra bất mãn với Sở Quân Liệt.
Nói đơn giản một chút, chính là muốn châm ngòi ly gián.
Sở lão gia muốn Tư Vân Dịch vì vậy mà gây khó dễ với Sở Quân Liệt, muốn cháu trai ông phải ẩn nhẫn, ngập tràn lửa giận.
Tư Vân Dịch nhìn tài khoản liên hệ với giám đốc tại Sở gia, rõ ràng biết Tư gia không có khả năng níu chân Sở gia, nếu phản kháng, tiếp theo không chỉ đơn giản là kiểm tra đột xuất như vậy.
Nhưng cũng không thể để cho ông thực hiện kế hoạch của mình như vậy được.
Ban đêm, Tư Vân Dịch lần nữa mang văn kiện làm việc tại phòng khách, nhìn Sở Quân Liệt thu thập chén đ ĩa, hướng phía cậu vẫy vẫy tay.
Thấy Sở Quân Liệt được sủng mà kinh ngạc, hai mắt nhiệt tình chạy chậm đến, Tư Vân Dịch cúi đầu ý bảo.
"Có chút lạnh".
Sở Quân Liệt lâp tức phản ứng lại, đôi mắt đen bóng bẩy, hoan hỷ đi về phòng ngủ, rửa sạch sẽ chính mình, thay vào áo ngủ chó sói lông nhung, đem cặp chân bạch ngọc kia cần thận nhét vào trong áo ngủ của mình.
Nhìn Tư tiên sinh làm việc, Sở Quân Liệt cúi đầu, tận lực không để mình phát ra âm thanh quấy nhiễu.
Tư Vân Dịch lấy ra di động, yên lặng chụp lại bộ dáng này của Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nghe thấy âm thanh chụp hình, tò mò ngẩng đầu, thấy Tư tiên sinh chụp ảnh cậu, nhịn không được mà lộ ra nụ cười rạng rỡ.
"Đáng yêu".
Tư Vân Dịch đơn giản đánh giá, ngón tay tiếp tục nhấn chụp ảnh, "Cậu thấy phiền không?".
"Em không thấy phiền đâu!" Sở Quân Liệt vui vẻ không thôi, cậu có thể góp mặt trong album ảnh của Tư tiên sinh, quá tuyệt vời rồi!
Tư Vân Dịch hơi mỉm cười, đem bức ảnh đầu tiên gửi cho tài khoản của giám đốc ở Sở gia kia.
×××××
Ở Sở gia tại kinh thành, một lão nhân mặc một bộ đường trang màu than chì, nhìn ảnh chụp đôi vợ chồng trẻ trên khung ảnh gỗ đỏ, ánh mắt nghiêm chỉnh hơi đổi, lại nhìn qua bé trai nhỏ đang xụ mặt bên cạnh.
Lão nhân này lông mày rậm màu tro đen, khuôn mặt chữ điền trông phá lệ uy nghi, nam nhân trẻ tuổi trong ảnh chụp cũng kế thừa gương mặt chữ điền, nhưng người vợ đứng bên cạnh cười lại phá lệ ôn hòa.
Bé trai với khuôn mặt được kế thừa từ mẹ, từ trên ảnh có thể nhìn ra là khoảng 8, 9 tuổi, có thể thấy đứa bé này sau này lớn lên sẽ cực kỳ tuấn mỹ, nhưng cố tình cậu lại sở hữu đôi con ngươi màu đen, nhìn như mang vẻ thâm cừu đại hận, thâm thúy không thấy đáy.
Lão nhân ánh mắt nghiêm túc, nhìn vào đôi mắt đứa bé trong ảnh giống như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói ra lời.
Cửa lớn truyền đến tiếng đạp cửa, lão nhân giương mắt, nặng nề nói một câu "Tiến vào".
"Lão gia, anh ta gửi tới một bức ảnh".
Một nam nhân trung niên cầm di động nhanh chóng bước đến, đem ảnh chụp nhanh chóng mở ra, đặt trước mặt Sở lão gia.
Trong ảnh chụp, thanh niên cúi đầu, mặc một bộ quần áo ngủ lông xù, hai tay cẩn thận ôm chân một người khác, cất vào trong áo ngủ, dùng nhiệt độ cơ thể để ủ ấm chân cho đối phương.
"Lão gia, ngài xem, người này thế nhưng lại bức bách thiếu gia dùng thân thể để ủ ấm chân cho anh ta, cái này đối với thiếu gia là vô cùng nhục nhã!"
Nam nhân trung niên ở một bên oán giận không thôi, "Lão gia, thiếu gia từ trước tới nay nào phải chịu loại ủy khuất này, cái tên Tư Vân Dịch này, tuyệt đối là cố ý, cố ý muốn cho ngài thấy anh ta làm khó thiếu gia như thế nào!".
Lão nhân chau mày, nhìn ảnh chụp trước mắt lại có loại cảm giác kỳ quái không nói lên lời.
.