Tư Bắc Thành ngơ ngác nhìn ba mẹ mình đem theo Kỳ nhãi con ngồi xe mui trần rời đi, anh hai và chị dâu thứ thấy vậy cũng vội vàng đuổi con mình xuống xe.
"Bắc Viễn, Huyên Huyên, các con còn không mau chóng đến kinh thành, tuyết đối không được để thua".
"Mẹ, mẹ mau đi đi". Tư Bắc Hâm sờ sờ trên người chỉ còn lại hai tấm thẻ, một cái là chứng minh thư, một cái là thẻ bạc, trong ví trống rỗng, vẫy vẫy tay tạm biệt mẹ.
Mấy chiếc siêu xe nối đuôi nhau rời đi, lưu lại mấy đứa trẻ đứng tại chỗ, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
"Vậy... kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?" Tư Bắc Viễn trong đầu đã có kế hoạch nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Đi mua vé". Tư Bắc Thành sờ sờ túi quần, chợt phát hiện di động cũng bị tịch thu.
"Trước tiên đi mua cái điện thoại". Tư Bắc Hâm tiến lên phía trước, thử dò hỏi, "Anh nói xem nếu chuyển tiền qua Wechat thì chú nhỏ có phát hiện ra không?".
"Em nghĩ giờ mua cái điện thoại rồi đăng ký tài khoản mới". Tư Huyên Huyên vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyển tiền qua điện thoại sẽ để lại dấu vết, nếu để chú nhỏ phát hiện, bị hủy bỏ tư cách, vậy không bằng trực tiếp tạo lại tài khoản mới đi".
"Anh có bạn bè ở Cảng Thành, không biết có thể liên hệ được không?". Tư Bắc Thành nhíu mày, "Bọn họ cũng không phải người Tư gia".
"Nếu bọn họ thấy chúng ta không còn liên quan gì đến Tư gia thì sao có thể cùng chúng ta làm bạn bè nữa". Tư Bắc Hâm biết rõ ràng điều này, "Thời điểm ba mẹ em ly hôn, người nguyện ý cùng em kết bạn bè rất ít, từ khi bọn họ ly hôn, sau đó em đổi thành họ Tư, người bên cạnh mới bắt đầu nhiều lên".
Tư Bắc Hâm vừa dứt lời, mọi người nháy mắt trở nên trầm lặng.
Bỏ đi thân phận Tư gia, ngoại trừ 100 vạn thì bọn họ gần như là hai bàn tay trắng.
Bời vì phải mua quần áo, đến 100 vạn cũng không đủ.
Tư Vân Dịch đứng trước cửa sổ, rũ mắt nhìn mấy đứa cháu rời đi, mấy đứa trẻ anh nói một câu em nói một câu, từng chút rời xa nhà cũ.
Sở Quân Liệt cầm túi văn kiện đứng phía sau Tư Vân Dịch, lỗ tai thi thoảng lại đỏ lên, giương mắt nhìn bóng hình người trước mắt, lại không dám mở miệng dò hỏi, những việc vừa rồi có phải là vì cậu hay không.
Nhưng những loại quần áo đó đúng là mấy loại thường thấy trên thị trường, có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ là Tư tiên sinh muốn cho bọn trẻ chút giáo huấn.
Quản gia sau khi tiễn mấy người liền trở lại, gõ cửa phòng, cửa vừa mở ra liền nhìn thấy người đứng phía sau gia chủ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của anh, nam nhân trang phục thẳng thớm, hai lỗ tai đỏ bừng, ánh mắt dính lên người không rời đi dù chỉ là một giây, giống như muốn nói gì đó mà không dám mở miệng, chỉ có hai mắt là lưu luyến không dời.
"Gia chủ". Quản gia hơi hơi cúi người, "Khách nhân đều đã rời đi".
"Ừ". Tư Vân Dịch xoay người nhìn về phía quản gia, ánh mắt trước sau như một.
"Đem đồ vật của chúng nó cất đi".
"Quần áo, di động và một vài đồ vật tùy thân của các vị thiếu gia tiểu thư đều đã được cất gọn". Quản gia mặt mang tươi cười, "Chờ tới khi bọn họ từ kinh thành trở về, tôi sẽ đem đồ vật này trả lại cho bọn họ".
"Được". Giọng nói của Tư Vân Dịch có chút thả lỏng, tùy ý ngồi ở một bên, ánh mắt dừng lại ở trên bình sứ trắng được trang trí giữa phòng họp, tùy tay cầm lên, đầu ngón tay m ơn trớn trên bề mặt.
"Nếu không có việc gì thì ông nghỉ ngơi đi".
Quản gia suy nghĩ một lát, nhìn về phía người mà ông gần như chứng kiến cả quá trình lớn lên.
"Gia chủ, vậy cậu có dọn về đây không?"
"Không cần". Ngón tay Tư Vân Dịch khẽ dừng, nhớ tới Tư lão gia vừa bắt đầu thử nghiệm.
So với anh, ba anh càng thích hợp làm chủ nhân của ngôi nhà này hơn, hy vọng ông có thể sống lâu thêm chút nữa.
Quản gia cũng coi như hiểu được tâm tư của anh, gật gật đầu, "Tôi sẽ giám sát thật cẩn thận, không để cho nhà cũ xảy ra vấn đề, chờ cậu cùng lão gia trở về".
Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, quản gia cũng lui ra ngoài.
Giây phút xoay người rời đi, quản gia nhìn thấy ánh mắt của Sở Quân Liệt như cũ vẫn dừng trên người Tư thiếu gia, giống như từ đầu tới cuối đều không có rời đi.
Nghe thấy động tĩnh quản gia rời đi, Sở Quân Liệt nhìn bình sứ trắng trong tay Tư Vân Dịch, đồ sứ này trắng như tuyết trắng, được ngón tay Tư tiên sinh thưởng thức, ngón tay Tư tiên sinh vốn thon dài, trên đầu ngón tay còn hơi hồng một chút, thật là khiến người khác động lòng.
Sở Quân Liệt nhịn không được mà tiến lên hai bước, lặng yên không tiếng động ngồi xổm xuống trước mắt, ánh mắt đen bóng.
Tư Vân Dịch nhìn sứ trắng trong tay, thấy bên cạnh có động tĩnh, ánh mắt khẽ chuyển, nhìn thấy ánh mắt khát cầu của Sở Quân Liệt.
Loại ánh mắt này anh sớm đã quen thuộc rồi, đem bình sứ đặt lại trên bàn, Tư Vân Dịch giơ tay, sờ sờ đỉnh đầu Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt thỏa mãn đến mức khóe miệng giơ lên, lá gan theo đó cũng to hơn, giơ tay phủ lên mu bàn tay của Tư tiên sinh, nhẹ nắm lấy, kéo tay anh từ trên đỉnh đầu, áp xuống mặt cậu.
Hai tay Sở Quân Liệt nắm lấy ngón tay thon dài như ngọc, sườn mặt kẽ cọ, đôi mắt đen bóng lấp lánh, giống như chó lớn dình người.
Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn Sở Quân Liệt, cảm giác anh đã nuôi Long Ngạo Thiên thành một điều gì kỳ quái.
"Công việc hôm nay có thuận lợi không?" Tư vân Dịch cảm nhận được cảm giác ấm áp từ tay, Sở Quân Liệt ngẫu nhiên sẽ khiến ngón trỏ của anh chạm vào lỗ tai cậu, Tư Vân Dịch có thể cảm nhận được lỗ tai của cậu nóng lên.
Vừa nói tới chuyện này, Sở Quân Liệt lập tức tỉnh táo tinh thần, hưng phấn khoe ra đồng hồ trên cổ tay.
"Tư tiên sinh, hôm nay có rất nhiều người nhìn thấy quà mà anh tặng cho em, phó cửa hàng trưởng ở nhà hàng còn rất ghen tị với em nữa đó, anh ta còn muốn châm ngòi ly gián, bị em liếc mắt một cái liền phát hiện". Sở Quân Liệt đắc ý, giống như chó bự kiêu ngạo, vui sướng mà hất đuôi.
"Tư tiên sinh tặng quà cho em, em nhất định sẽ mang nó mỗi ngày". Sở Quân Liệt trịnh trọng mở miệng, "Mang nó lên giống như Tư tiên sinh ở cạnh em vậy"
Tư Vân Dịch cúi đầu, đối với Sở Quân Liệt mà giương lên một nụ cười nhỏ.
Lễ vật này hiện tại đối với Sở Quân Liệt mà nói đương nhiên rất trân quý, nhưng chỉ sợ khi cậu khôi phục lại ký ức sẽ cảm thấy nó rẻ mạt.
Vào lúc ban đêm, Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt trở về nhà sau khi dùng bữa tối tại nhà cũ, Tư Vân Dịch cũng nhận được điện thoại từ anh cả nói bọn trẻ đã mua vé xe lửa đi kinh thành, hiện tại đang chờ ở nhà ga.
"Chú nói xem mấy đứa nhóc đó, bình thường đúng là không ngờ tới mà, trừ Tư Bắc Viễn bỏ tiền mua vé giường, mấy đứa còn lại đều tiếc tiền mà mua vé ngồi!"
Anh cả trong giọng nói tràn đầy đau lòng, "Từ Cảng Thành đến kinh thành ngồi xe lửa cũng mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ, mấy đứa nhóc đó làm gì đã phải ngồi trên xe lửa trong thời gian dài như vậy".
Tư Vân Dịch lẳng lặng nghe, chị dâu ngồi bên cạnh anh cả còn không quên đệm lời vào.
"Không biết chúng nó ngồi xe lửa lâu như vậy có chịu đựng được không, lúc tỉnh táo thì chọn ngồi được nhưng lúc buồn ngủ thì sao a...". Chị dâu cũng đau lòng cho con mình, "Vậy phải làm sao bây giờ".
Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt mặc bộ đồ ngủ sói xám đi tới, âm thanh vẫn vững như bình thường, "Nếu anh chị thấy đau lòng có thể bảo chúng nó trở về".
Sở Quân Liệt quen thuộc kéo khóa áo xuống, nhẹ nắm lấy mắt cá chân Tư Vân Dịch, đem đôi bảo bối cất vào trong ngực, kéo khóe áo lên.
Vừa nghe Tư Vân Dịch nói như vậy, phía đối diện liền nháy mắt im lặng.
Trở về nghĩa là từ bỏ quyền thừa kế, làm sao có thể làm vậy được!
"Anh chị cũng không nghĩ tới để bọn nhỏ từ bỏ". Anh cả có chút ngượng ngùng, "Chỉ là cảm thấy bọn chúng chưa có kinh nghiệm xã hội, sợ bị người khác hại thôi".
"Con của anh chị vẫn còn mặc tã hay sao?" Con ngươi Tư Vân Dịch lãnh đạm, "Có muốn em giúp anh chị bón đến tận miệng cho không?".
Sở Quân Liệt ôm hai chân Tư tiên sinh, đang dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho anh, chợt cảm giác khi Tư tiên sinh mở miệng nói chuyện, một chân không nặng không nhẹ đẩy lên bụng cậu một cái.
K1ch thích mãnh liệt làm Sở Quân Liệt nhịn không được mà kêu lên một tiếng, sau đó lập tức ngậm chặt miệng, hai bên mặt đỏ ửng lên.
Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, im lặng một lát, dịch chân một chút, đầu dây bên kia rõ ràng cũng nghe thấy tiếng kêu đau đớn kia, quỷ dị mà rơi vào trầm mặc.
"Đúng là quấy rầy mấy đứa rồi". Điện thoại bên kia lập tức ngắt máy, Tư Vân Dịch buông di động, nhìn về phía Sở Quân Liệt đang đỏ bừng mặt, trầm mặc hồi lâu.
"Xin lỗi". Tư Vân Dịch đáy lòng vững vàng, "Có phải đá cậu bị thương rồi không?".
Cảm giác được hai chân trong lồ ng ngực muốn rút ra, Sở Quân Liệt vội vàng nắm chặt mắt cá chân trong tay, trên mặt nóng bỏng mà nhanh chóng lắc đầu, "Tư tiên sinh, anh không cần lo lắng, lực chân cũng không quá lớn, không đau đâu, một chút cũng không có!".
Tư Vân Dịch hồi tưởng lại một lát, cảm giác vừa nãy anh đụng trúng lên cơ ngực của Sở Quân Liệt, cũng không chậm vào vị trí trọng điểm.
Nhưng mà tiếng kêu đâu đớn vừa nãy mang theo giọng mũi trầm thấp vừa uốn lượn vừa hoa lệ, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến việc khác.
Phòng khách nháy mắt trở nên an tĩnh, Sở Quân Liệt trên mặt nóng lên, không biết phải giải thích với Tư tiên sinh về tiếng kêu vừa nãy như thế nào.
Chủ yếu là.. Nó lại thoải mái một cách kỳ lạ, khiến người ta bị nghiện và cứ nghĩ về nó nhiều lần.
Nhưng cái vẫn đề này quá khó để mở miệng.
Sở Quân Liệt chợt ý thức được, nếu cậu không giải thích có phải Tư tiên sinh sẽ cảm thấy cậu cố ý kêu lên như vậy hay không?
Nhìn Sở Quân Liệt đang lúng túng ở một bên, Tư Vân Dịch không biết vì sao lại nhớ tới đoạn video ngắn mà cháu gái chia sẻ, một con mèo đội mũ muốn làm nũng, phát ra tiếng "Meooo~" một cái, sau đó xấu hổ quay đầu đi.
Long Ngạo Thiên sau khi bị đá sẽ phát ra âm thanh trầm thấ gợi cảm như vậy sao?
Đúng là không nên.
"Tư tiên sinh...". Sở Quân Liệt nỗ lực hồi lâu, xấu hổ ngẩng đầu, "Vừa rồi giọng em có chút không thoải mái".
Nhìn Sở Quân Liệt đang cố gắng nỗ lực giải thích cho hành vi của mình, Tư Vân Dịch cũng thuận theo mà nói, "Trong hộp thuốc có viên ngậm, nhớ uống nhiều nước ấm".
(Nước ấm không giải quyết được gì đâuuuuu)
"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt mấp máy môi mỏng, nỗ lực muốn nhiệt độ trên mặt giảm bớt.
"Ngày mai tôi muốn ngủ nhiều thêm một chút". Tư Vân Dịch tự nhiên chuyển đề tài, "Không cần gọi tôi dậy dùng bữa".
"Được, Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt thuận theo gật đầu, cậu biết rõ hai ngày nay Tư Vân Dịch bận rộn vì Tư lão gia công bố di chúc.
Tư tiên sinh nên nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.
Sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt đã chuẩn bị xong bữa sáng, tận lực làm cho việc tránh gây ra âm thanh lớn, đem phần của Tư tiên sinh để vào tủ lạnh, sợ Tư tiên sinh không chú ý còn cẩn thận dán giấy lên cửa tủ lạnh, cân nhắc một lúc rồi viết xuống một câu "Tư tiên sinh, bữa sáng em để trong tủ lạnh".
Cảm giác mấy chữ này không biểu đạt được hết tâm ý của mình, Sở Quân Liệt lại vẽ thêm bên dưới một hình người nhỏ bưng đ ĩa.
Sở Quân Liệt quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, do dự một lát, hai tai đỏ lên, ở bên cạnh đầu hình người vẽ một hình trái tim nhỏ.
Một trái tim không đủ để biểu đạt, cậu lại vẽ thêm một cái nữa, thổi thổi nét mực trên tờ ghi chú, đem giấy cẩn thận dán ngay ngắn lên tủ lạnh.
×××××
Tư Bắc Thành hai mắt vô thần ngồi trên xe lửa, nỗ lực làm ngơ âm thanh ồn ào bên tai, mùi mì gói, còn có mùi chân thối, quay đầu hít sâu vài cái, lấy di động mới ra nhìn thời gian.
Cách kinh thành còn mười tám tiếng nữa.
Tư Huyên Huyên ngồi đối diện Tư Bắc Thành, ăn đồ ăn vặt, đeo tai nghe xem phim truyền hình trên điện thoại, trông có chút thoải mái.
Tư Bắc Hâm ngồi cạnh Tư Huyên Huyên, nghe trên tàu có người mở đoạn video ngắn, âm thanh truyền ra toàn là tiếng cười ma quái, còn có âm thanh trẻ con khi khóc khi cười khi thét chói tai, mày nhịn không được mà nhăn lại.
"Sớm biết vậy anh đã mua vé nằm rồi". Tư Bắc Thành hối hận không thôi, "Còn mười tám tiếng nữa, chúng ta làm sao mà ngồi được?"
"Mua vé nằm không bằng mua luôn vé máy bay đi". Tư Huyên Huyên ngẩng đầu, "Đi máy bay chỉ mất 4 tiếng, cùng lắm nếu bị delay thì cũng chỉ 6 tiếng là đến kinh thành".
"Tính giá vé máy bay cao nhất so với vé của chúng ta cũng chỉ nhiều hơn 2 ngàn". Tư Bắc Hâm lúc trước đã tính qua, "Chỉ có một ngày thôi mà, chúng ta chịu một chút vậy".
"Ghế trên xe lửa này thiết kế không hợp lý". Tư Bắc Thành ngồi một hồi liền cảm thấy không ngồi được nữa, muốn đi ngủ nhưng lại không có chỗ để ngả lưng.
"Nếu không anh qua đây đi". Tư Huyên Huyên thay đổi vị trí, ghé vào trên bàn nhỏ, "Chúng ta thay nhau nằm lên bàn một chút".
Tư Bắc Thành tự hỏi một lát, cùng Tư Huyên Huyên đổi chỗ, âm thanh trong tàu dường như còn phóng đại hơn lúc nãy, khiến hắn không tài nào ngủ được.
Ba người vô thức nhớ tới những lần di chuyển trong quá khứ.
Mấy người vẫn là lần đầu tiên ngồi xe lửa trong thời gian dài như vậy, lúc trước khi ra ngoài, nếu không phải ngồi khoang hạng nhất thì cũng là khoang thương gia, đi máy bay có quầy xử lý thủ tục riêng biệt, có lối đi riêng, ghế dựa thoải mái hơn gấp trăm lần, không gian cũng lớn hơn, còn có thực đơn miễn phí, đâu cần chịu khổ như này!
"Anh đi vệ sinh". Tư Bắc Thành thật sự không ngồi được nữa, đứng dậy xuyên qua lối đi nhỏ hẹp, ánh mắt ghét bỏ nhìn các loại hành lý bày la liệt xung quanh, cũng không đi giày, chân giẫm thẳng lên chỗ ngồi phía đối diện.
Chịu đựng các loại phiền phức,Tư Bắc Thành nhanh chóng đến buồng vệ sinh, nháy mắt liền ngửi thấy các loại mùi lạ.
Bên cạnh còn là khoang hút thuốc, Tư Bắc Thành khó chịu che mũi lại, phát hiện bên trong buồng vệ sinh có người.
Một lần nữa trở lại chỗ ngồi, Tư Bắc Thành cúi đầu ngửi quần áo mình, chau mày.
"Người anh em, bên trong có người à". Hành khách ngồi đối diện Tư Bắc Thành lên tiếng hỏi một câu.
"Có người". Tư Bắc Thành không nghĩ mình sẽ đi qua đó một lần nữa.
"Ui, di động hết điện rồi". Tư Huyên Huyên móc ra cục sạc cầm tay mua ở nhà ga, c ắm vào di động lại phát hiện mới sạc qua một lần mà cục sạc này đã hết điện rồi.
"Đây là bị sao vậy?" Tư Huyên Huyên ấn liên tục vào cục sạc nhưng lại không có tác dụng gì.
"Cục sạc hết điện rồi sao?" Tư Bắc Thành cùng Tư Bắc Hâm đều nhìn qua, có chút phát ngốc.
Mấy người vì tiết kiệm tiền mà mua chung một cục sạc, người bán nói cục sạc này có thể cấp điện cho 4 cái di động, tuyết đối đủ dùng.
Nhưng hiện tại... Mới chỉ dùng một lần đã hết điện rồi.
Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, một lúc sau vị hành khách lúc trước cùng Tư Bắc Thành nói chuyện lấy ra cục sạc của mình đưa cho Tư Huyên Huyên.
"Sạc của tôi còn điện, có thể cho mọi người mượn một chút".
"Cảm ơn!" Tư Huyên Huyên như trút được gánh nặng nhận lấy, nhìn di động của mình chỉ còn mười mấy %, không dám tiếp tục xem phim nữa.
"Mấy cậu có phải không thường xuyên ngồi xe lửa đúng không?" Vị hành khách tò mò nhìn, từ cuộc trò chuyện vừa nãy mơ hồ nghe ra vài thứ.
"Lúc trước em có ngồi qua hai lần, nhưng lúc đó còn nhỏ với khoảng cách cũng ngắn". Tư Huyên Huyên nhìn thùng xe chen chúc, "Em nhớ trước kia không kém như vậy".
"Không thể nào, tôi nhớ rõ nó vẫn luôn như vậy mà". Hành khách có chút buồn bực, "Hiện tại có thể xem là tốt rồi, lúc trước về để kịp về ngày tết, trên tàu còn nhét thêm không ít người, lúc đó mới là tệ, buổi tối cứ có chỗ trống là có người nằm, có người còn phải bế con ngồi ở chỗ nối tiếp hai toa ngủ nữa".
"Chỗ kia hôi thối lại có người hút thuốc". Tư Bắc Thành vừa nghe liền cảm thấy không chịu được, "Làm sao có thể bế con ngủ ở chỗ như vậy được!".
"Không còn cách nào, không tranh được vé tàu". Hành khách kia buông tay xuống, "Cậu cho rằng mẹ nó không xót con sao, đây là do hết cách rồi".
"Không tranh được vé xe lửa vậy sao không mua vé tàu cao tốc hay mua vé máy bay?" Tư Bắc Thành hỏi lạ, "Cũng không thể để con cái chịu khổ, chỉ đắt hơn một hai ngàn thôi mà".
Hành khách có chút nagay ngốc nhìn người trước mặt.
Cái gì mà chỉ đắt hơn một hai ngàn?
"Mấy người..." Hành khách muốn nói lại thôi, "Mấy người đùa tôi đấy à?"
"Không phải không phải". Tư Huyên Huyên nháy mắt ra hiệu với anh họ, "Anh họ em với em đều giống nhau, đều chưa từng đi xe lửa đường dài".
"Vậy bình thường mấy người đi bằng gì?" Hành khách có chút buồn bực.
"Nếu gần thì lái xe, dài thì ngồi tàu cao tốc hoặc máy bay". Tư Bắc Thành nhớ lại một chút, "Chủ yếu là đi bằng máy bay".
"Ra là nhà có tiền à". Hành khách cuối cùng cũng nhận ra, "Tôi sắp 30 rồi nhưng vẫn chưa từng ngồi máy bay lần nào".
"Sao có thể?" Lần này Tư Bắc Hâm không thể tin được, sao có thể có người 30 tuổi mà chưa ngồi máy bay lần nào?
"Khó hiểu lắm sao?" Nhìn bộ dáng hai người, hành khách nhịn không được mở miệng, "Một tháng lương của tôi là hơn 5000, mỗi tháng gửi về nhà 3500, dư lại hơn 1000 để thường ngày đi lai, mua bán vài thứ lặt vặt, một tháng có thể tích góp được 500 cũng không dễ dàng, từ Cảng Thành về đến quê tôi mất 400 tiền vé, vé máy bay một lần mất 1600, tôi còn có thể đi được sao?".
Ba anh em im lặng một lúc lâu, Tư Huyên Huyên gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, "Nhưng anh vẫn gửi được tiền về cho gia đình, vậy cũng là không tồi rồi".
"Cũng không nhiều lắm". Hành khách bẻ bẻ ngón tay, cũng mấy người tính toán, "Vợ tôi ở nhà còn trông nom con cái, tiền thuê nhà 1800, bình thường tiền cơm một tháng là hơn 800, tiền điện nước 300, tính lại cũng gần 3000 rồi, còn hơn 500, vợ chồng tôi cũng căng thẳng lắm".
"Anh cũng không dễ dàng gì". Tư Bắc Hâm thử mở miệng, tỏ vẻ đã hiểu rồi.
"Tôi thế này tính ra còn tốt, một tháng có thể kiếm hơn 5000". Hành khách thở dài.
Ba người đồng thời rơi vào trầm mặc, tiền tiêu vặt bình thường của mấy người đều tính bằng đơn vị vạn.
"Vẫn là nhà mấy người có tiền mới tốt". Hành khách có chút hâm mộ nhìn bọn họ, "Chờ tôi tích đủ tiền, nhất định cũng sẽ thử ngồi máy bay một lần".
Nghe hành khách nói vậy, Tư Bắc Thành nhìn mấy người xung quanh toa xe, lại nhớ lại cảnh tượng chen chúc ở ga tàu, bỗng nhiên cảm thấy, hắn sinh ra cũng quá tốt rồi.
Dựa lưng vào đại thụ bao nhiêu năm, bây giờ mới phát hiện ra bên ngoài còn có rất nhiều người đến cả tán cây để che nắng cũng không có.
Đây là hiện thực sao?
Không biết vì sao - Tư Bắc Thành sờ sờ túi tiền trong người, mơ hồ có dự cảm không lành, lần đi xây dựng sự nghiệp ở kinh thành này, khả năng không đơn giản như những gì mình tưởng tượng.
×××××
Sắc trời tối dần, buổi chiều sau khi tan làm Sở Quân Liệt liền về nhà, phát hiện dì giúp việc hôm nay hình như không đến.
Sở Quân Liệt cởi áo khoác, rửa sạch sẽ tay rồi đến trước tủ lạnh, thấy tờ giấy trên tủ lạnh vẫn còn nguyên, mở tủ ra, đồ ăn bên trong cũng không có ai động vào.
Tư tiên sinh không nhìn thấy bữa sáng cậu để lại hay là hôm nay anh căn bản không ăn sáng.
Sở Quân Liệt nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, lấy hết can đảm gõ cửa, ngón tay vừa vươn ra, Sở Quân Liệt chợt nhớ tới lời Tư tiên sinh dặn dò tối qua, anh nói muốn nghỉ ngơi nhiều một chút, lúc ăn cơm không cần gọi anh dậy.
Lúc ấy Tư tiên sinh cũng không nói rõ là bữa nào, nhưng hiện tại nhớ lại, Tư tiên sinh có phải không muốn ăn bữa nào không?
Tư tiên sinh làm sao vậy?
Sở Quân Liệt bất an thu lại tay, đứng trước cửa phòng ngủ hồi lâu, nghĩ có khả năng Tư tiên sinh muốn ngủ nguyên một ngày, có lẽ buổi tối cậu sẽ thử lại, Sở Quân Liệt trở lại phòng bếp, mang tạp dề lên, lấy rau dưa từ trong tủ lạnh ra.
Sở Quân Liệt làm vài món đơn giản, xào mấy loại rau muốn ăn, vừa mở nồi cơm điện, một mùi thơm xộc thẳng vài mũi, Sở Quân Liệt xới ra hai bát cơm, lấy thìa đũa ngồi xuồng bàn ăn, xúc một ngụm cơm, theo thói quen mà nhìn về vị trí Tư tiên sinh thường ngồi nhưng lại chỉ thấy một khoảng trống rỗng.
Cơm trong miệng bỗng không còn thơm ngon nữa.
Đoán rằng có thể buổi chiều Tư tiên sinh vẫn không muốn dùng bữa, Sở Quân Liệt đem phần cơm của anh cất vào tủ lạnh, xếp bên cạnh phần cơm lúc sáng.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều như ăn sáp, Sở Quân Liệt đứng trước cửa phòng ngủ, mắt nhìn xung quanh, cẩn thận dán lỗ tai lên cánh cửa, muốn nghe âm thanh phía bên trong.
Chỉ cần nghe được một chút động tĩnh nhỏ cũng được.
Cùng không biết có phải do cách âm quá tốt hay là Tư tiên sinh không đi lại mà cậu chẳng nghe được chút âm thanh nào.
Liệt Phong ngửi được mùi đồ ăn liền chạy ra ngoài nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng người quen thuộc đâu liền biết rằng không có ai lấy cơm cho nó ăn.
Thấy chủ nhân đứng bất động hồi lâu trước cửa phòng, Liệt Phong cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, yên lặng lui về sau vài bước.
Tới tận khi tối muộn, Tư tiên sinh vẫn chưa ra khỏi phòng.
Sở Quân Liệt mặc áo ngủ lông xù, ủ rũ ngồi trước cửa phòng.
Tư tiên sinh gần đây rất bận, áp lực cũng lớn, cậu thế nhưng chẳng giúp được gì, ngày hôm qua trong lúc anh đang nghe điện thoại còn phát ra âm thanh đáng xấu hổ kia nữa.
Sở Quân Liệt che che mặt, dựa lưng vào cửa phòng, nhìn đồng hồ trên tay, yên lặng chờ đợi.
Tư Vân Dịch chậm rãi mở mặt, nhìn thời gian, sờ sờ mắt kính rồi đứng dậy.
Kéo bức mành ra, nhận thấy đã qua một ngày, Tư Vân Dịch đem kính đeo lên, đi đến bàn làm việc, lấy ra tờ danh sách, gạch đi dòng thứ nhất.
Đem danh sách cất cẩn thận, Tư Vân Dịch mở cửa phòng ngủ, lại nhìn thấy một đồ vật lông xù theo quán tính của cửa phòng mà đổ xuống.
Tư Vân Dịch lui về sau hai bước, Sở Quân Liệt đột nhiên bừng tỉnh, chân tay luống cuống bò lên, nhìn thấy Tư tiên sinh vẫn đang mặc áo ngủ tơ lụa mà trắng.
Áo ngủ vốn là chất liệu mềm mại và gần như xuyên thấu, phảng phất có thể mơ hồ nhìn thấy phong cảnh bên trong, mái tóc màu đen dài như gấm vóc, mềm mại rũ xuống bên dưới. Có thể là do cả một ngày chưa ăn gì nên môi anh có chút nhợt nhạt, đồng tử trong veo, thanh lãnh phía sau mắt kính bạc, dây kính phía sau khẽ đung đưa.
"Không đi làm sao?" Tư Vân Dịch bình tĩnh giơ tay, kéo lại vạt áo ngủ đang mở rộng.