Có hơn chục con kỳ lân bày ra trước mắt, Tư Vân Dịch nhét vào máy hai đồng xu, điều khiển thanh gắp tới vị trí gần lối ra, sau đó theo hướng hơi chéo mà đẩy con gấu bông gần đó xuống.
"Gắp được rồi!". Sở Quân Liệt hai mắt hâm mộ đứng bên cạnh nhìn Tư Vân Dịch.
Tư tiên sinh giỏi quá!
Tư Vân Dịch cúi người lấy con gấu bông kỳ lân, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
"Tư tiên sinh, anh có thể dạy em được không?". Sở Quân Liệt sung sướng nhìn người trước mắt, quay đầu nhìn về phía máy gắp, trong mắt dâng lên một sự quyết tâm.
"Kỹ xảo này tôi không dạy cậu được". Tư Vân Dịch lại nhét vào hai đồng xu, bảo Sở Quân Liệt tiến lại gần, "Tôi chỉ có thể nói với cậu, nó lợi dụng nguyên lý tâm lý học".
Sở Quân Liệt tiến lên, tay nắm lấy thanh điều khiển, hai mắt mong chờ nhìn Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch đứng cạnh Sở Quân Liệt, đem tay áp lên mu bàn tay của Sở Quân Liệt, nhẹ giúp cậu điều khiển thanh gắp.
"Có một nhà nghiên cứu tâm lý người Mỹ, đem một con chuột bạch bỏ vào một cái hộp đã được lắp đặt cơ quan".
Sở Quân Liệt nghiêng mặt, nhìn cần cổ thon dài trắng nõn của người bên cạnh.
Tư Vân Dịch hơi cúi đầu, nhìn máy gắp thú bông, Sở Quân Liệt yên lặng không tiếng động mà dán sát lại, cố nén nụ cười trên môi.
"Nếu con chuột bạch đó dẫm lên cơ quan, sẽ có đồ ăn rơi ra". Tư Vân Dịch nắm tay Sở Quân Liệt, một tay khác ấn xuống nút bên cạnh.
Thanh gắp hạ xuống, kẹp lấy một con kỳ lân màu hồng nhạt, khi thanh gắp đang nâng lên, con kỳ lân bông đột nhiên rơi xuống.
Tư Vân Dịch tiếp tục nhét thêm hai xu vào máy.
"Lúc mới bắt đầu, con chuột đó còn cảm thấy hứng thú, liên tục nhấn vào cơ quan để lấy đồ ăn, nhưng sau đó, cảm giác mới mẻ liền mất, con chuột đó chỉ có khi đói khát mới dẫm xuống cơ quan.
Cho nên nhà nghiên cứu kia liền điều chỉnh thí nghiệm lại một chút".
Sở Quân Liệt bớt thời gian nhìn máy gắp thú, nghiêng mặt tiếp tục nhìn chăm chú người trước mặt, đến chớp mắt cũng cảm thấy luyến tiếc.
Tư tiên sinh và cậu, gần nhau quá!
Tư Vân Dịch tiếp tục nắm tay Sở Quân Liệt, "Nhà nghiên cứu tâm lý kia đem cơ quan kia chỉnh lại, sau khi con chuột dẫm lên, cách một khoảng thời gian cố định, thức ăn mới bắt đầu rơi xuống".
"Những con chuột đó cũng rất nhanh phát hiện ra quy luật, kết cục vẫn giống như lúc trước, chỉ khi nào đói khát nó mới dẫm lên cơ quan".
Tư Vân Dịch lại ấn xuống cái nút, thanh gắp hạ xuống, gắp một con gấu bông nhỏ lên, nhưng đến giữa chừng lại rơi xuống.
Tư Vân Dịch tiếp tục nhét xu vào.
"Cuối cùng, nhà nghiên cứu một lần nữa đem cơ quan sửa lại, lần này khi con chuột đó dẫm lên cơ quan, có khả năng sẽ xuất hiện rất nhiều đồ ăn, cũng có khả năng không rơi xuống miếng đồ ăn nào".
Tư Vân Dịch nắm tay Sở Quân Liệt lắc nhẹ, cuối cùng ấn xuống cái nút, nghiêng mặt nhìn Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt không kịp phòng ngừa, đối diện với đôi mắt của Tư Vân Dịch, hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
"Loại hình thức này, khiến cho con chuột mất đi năng lực tự hỏi, sau này đối với việc dẫm lên cơ quan đó...
Muốn ngừng mà không được".
Tim Sở Quân Liệt gần như muốn ngừng đập, đầu trống rỗng, muốn sa vào trong đôi mắt kia, cũng muốn tiến gần tới đôi môi kia.
"Cạch" một tiếng rơi xuống, là âm thanh thú bông rơi xuống lối ra.
Ánh mắt Sở Quân Liệt không mảy may chuyển động, ánh mắt Tư Vân Dịch sau kính hơi rũ xuốn, nhẹ nhìn qua phía cổng xuất hàng, môi hai người nhẹ cọ qua, mang theo chút cảm xúc tê dại, hơi thở hai người nháy mắt hòa vào nhau, lại nhanh chóng tách ra.
Sở Quân Liệt hoảng hốt giơ tay sờ môi, theo bản năng mà liếm liếm cánh môi.
Tư Vân Dịch từ cổng xuất hàng lấy ra một con kỳ lân màu hồng phấn, thấy Sở Quân Liệt đỏ mặt, đôi mắt ngấn nước muốn nói lại thôi.
"Cậu biết con chuột đó cuồi cùng như thế nào không?" Tư Vân Dịch nhìn con kỳ lân bông màu hồng phấn trong tay, bên môi giương lên một độ cong rất nhẹ.
"Thế, thế nào?" Sở Quân Liệt nhìn không được lại lần nữa liếm môi, cưỡng chế dục vọng đang không ngừng dâng lên.
"Nó không ngừng dẫm lên cơ quan, dopamine trong cơ thể cũng không ngừng tăng lên". Tư Vân Dịch cười cười.
"Giống như bị nghiện vậy, nó đạt được vui sướng".
Sở Quân Liệt chớp chớp mắt, lần nữa liếm môi.
Con chuột kia như thế nào, Sở Quân Liệt không biết.
Sở Quân Liệt chỉ không ngừng lặp lại giây phút vừa cùng Tư tiên sinh thân mật kia.
Giống như có một dòng điện chạy qua kích thích thần kinh, cảm giác tê dại từ trong xương lan tới toàn thân thể, sau đó tụ lại trước ngực, nghẹn thành một đống như muốn phá da mà tràn ra ngoài.
Trái tim bị làm cho hỗn loạn, trên môi không ngừng hồi ức lại cảm giác vừa rồi, một lần rồi lại một lần.
Nếu có thể được cảm nhận một lần nữa thì tốt biết bao.
"Cậu tự thử một lần đi". Tư Vân Dịch cầm hai con thú bông, cảm giác thỏa mãn.
Sở Quân Liệt ngơ ngác quay đầu, nhấp môi mỏng, từ kính trong suốt trên máy gắp có thể nhìn ra khuôn mặt đỏ ửng của cậu.
Một lát sau, Sở Quân Liệt đem ánh mắt hương về phái mấy con gấu bông.
Tư tiên sinh thích mấy đồ vật nhỏ nhỏ xù xù như vậy sao?
Hai con gấu bông một sừng trong tay Tư Vân Dịch có chút kỳ quái, anh tiến ra phía quầy, muốn lấy một cái túi, vừa đem hai con gấu bông cất vào túi, phía sau liền truyền đến âm thanh vội vàng, "Tư tiên sinh".
Tư Vân Dịch quay đầu, nhìn Sở Quân Liệt kinh hỉ từ cổng xuất hàng móc ra một con kỳ lân màu xanh.
"Phiền cậu đổi lại cho tôi cái túi to hơn". Tư Vân Dịch quay đầu, trong mắt mang theo vài phần ý cười, nhìn về phái quầy.
Tư Vân dịch đem túi đặt bên cạnh, bắt đầu chơi cái máy thứ hai, bên trong toàn là Cinnamoroll, so với kỳ lân có vẻ khó gắp hơn, Tư Vân Dịch thất bại mấy lần, lại nghe bên cạnh "Cạch" một tiếng.
Tư Vân Dịch nghiêng mặt, nhìn Sở Quân Liệt vui vẻ từ cổng xuất hàng lấy một con kỳ lân màu vàng, nhét vào trong túi.
Tư tiên sinh, em lại gắp được rồi!"
Tư Vân Dịch thấy thế liền dừng tay, quyết định nhìn thao tác của Sở Quân Liệt.
Vận khí của Sở Quân Liệt rất tốt, cũng rất thông minh, sẽ làm lay động thanh gắp, mượn lực đem thú bông ném tới phía lối ra, trong hai ba lần gắp liền có một lần gắp được gấu bông.
Tư Vân Dịch lẳng lặng đứng sau lưng Sở Quân Liệt quan sát, đi tới quầy lấy thêm một cái túi nữa.
Nhìn người khác chơi máy gắp thú sẽ có cảm giác nhập tâm, không ít người nhìn hai túi to bên cạnh hai người, cũng sôi nỗi kéo qua xem náo nhiệt.
Tư Vân Dịch sắc mặt lạnh nhạt, nhìn Sở Quân Liệt quét sách máy gắp thứ nhất, sau đó tiếp tục chiến đấu với chiến trường Cinnamoroll.
Cinnamoroll so với kỳ lân khó gắp hơn, Sở Quân Liệt thử hai ba lần, cũng rất nhanh tìm ra biện pháp, lợi dụng đỉnh đầu của con Cinnamoroll, đem nó gắp ra ngoài.
Mấy người vây xung quanh không ngừng tấm tắc khen, xung quang đều đã vây kín người, ngay sau đó ông chủ khu trò chơi liền bị kinh động.
Đầu tiên là thắng giải thưởng từ trò bắt cá, sau đó liền quét sạch máy gắp thú, nhưng ngại những người quan sát quá nhiều nên họ mới không ngăn cản.
Hai túi đã đầy, Sở Quân Liệt dùng sức đè xuống, mở ra chút không gian, tiếp tục bỏ gấu bông vào, bắt đầu chiến đấu với máy gắp Lalafanfan.
Mắt thấy một máy gắp nữa sắp bị quét sạch, ông chủ khu trò chơi nhịn không được mà tiến lên, đem Sở Quân Liệt gọi sang một bên thương lượng, lấy ra hai vé đến khoang đồ nướng BBQ thay thế, lại dùng giá gốc đổi số xu còn lại của Sở Quân Liệt, muốn cậu dừng tay.
Sở Quân Liệt không có đưa ra quyết định, lập tức nhìn Tư Vân Dịch, ý bảo ông chủ cùng anh nhà cậu nói chuyện, cậu chỉ nghe lời anh thôi.
Ông chủ vẻ mặt không thể nề hà, lại một lần nữa thuật lại những lời vừa nói, lại thêm hai vé ăn sáng.
Tư Vân Dịch nhìn thú bông trong túi, ý bảo Sở Quân Liệt cũng nhiều rồi.
Sở Quân Liệt thuận theo, đem xu còn dư đổi lại thành tiền, lại lấy một cái túi lớn, đem gấu bông thu lại, vui vui vẻ vẻ đem tiền mặt đưa cho Tư Vân Dịch, ôm theo thu hoạch, thỏa mãn đi phía sau Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch đem tiền cất vào trong ví, không nói đến kiếm thêm hơn một trăm tệ, con gắp được nhiều thú bông như vậy.
Cái này phải kể đến kỹ xảo đặc biệt của một Long Ngạo Thiên.
Đem túi gấu bông cất gọn trong phòng, hai người đi đến boong tàu tham gia tiệc BBQ, lại ở trong phòng nghỉ ngơi khoảng hai ba tiếng, bốn giờ sáng thức dậy ngắm bình minh trên biển.
Tư Vân Dịch và Sở Quân Liệt tới khá sớm, trên boong tàu gần như không có người, ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, bốn phía im lặng, chỉ có tiếng sóng biển đập vào thân tàu.
Hai người đúng cùng một chỗ, nhìn ánh sáng mờ ảo dần hiện lên phía chân trời, phía xa dần hiện lên hình dáng của mặt trời trong bóng đêm, tiếng gió biển rì rào, đem đến mùi hương của biển cả, phía cuối đuôi tàu còn có âm thanh của đám hải âu.
Sắc trời dần sáng, màu sắc của ban đêm trên những tầng mây dần biến mất, nửa mặt trời dần ló rạng phía đường chân trời, ánh mặt trời dần chiếu rọi ra khắp mặt biển rộng lớn, giống như gam màu cam ấm nóng trong tranh sơn dầu, ảo ảnh xuất hiện trên mặt biển, ngày càng nhiều hải âu đuổi kịp tàu thủy, cùng con tàu rẽ nước tiến lên phía trước.
Tư Vân Dịch từng ngắm mặt trời mọc, cảnh tượng vần giống như vậy nhưng cảm xúc lại có sự khác biệt.
Trên vai bị đè nhẹ xuống, Tư Vân Dịch nghiêng mặt, nhìn Sở Quân Liệt hai tay bám vào lan can, đem đầu nhẹ tựa lên vai anh.
"Tư tiên sinh, đẹp quá!". Sở Quân Liệt nhìn cảnh tượng trước mắt, con ngươi tràn đầy ánh sáng từ mặt trời, hạ giọng.
Tư Vân Dịch im lặng một lát, mắt nhìn lên đỉnh đầu Sở Quân Liệt, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu.
Cảnh bình minh thật đẹp, nhưng bữa sáng cũng không thể bỏ lỡ, Tư Vân Dịch cùng Sở Quân Liệt đi qua bên cạnh ăn sáng, lấy hai miếng bánh mì đi ra phía boong tàu, ném lên không trung, ngay lập tức sẽ có chim hải âu bay tới ngậm miếng bánh mì đang rơi xuống.
Sở Quân Liệt không ngừng xé bánh mì, vừa ăn vừa ném. Trên boong không có quá nhiều khách ném banh mì, một con hải âu đột nhiên bay tới phía Sở Quân Liệt, ý đồ muốn cướp miếng bánh mì trên tay Sở Quân Liệt, cậu nhanh chóng nghiêng người né qua, nhìn chằm chằm con hải âu kia một lúc lâu.
Tư Vân Dịch quay đầu, dường như không nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
"Tư tiên sinh, anh nhìn em này!". Sở Quân Liệt cầm một miếng bánh mì to, cầm nó ra ngoài lan can.
Hải âu lập tức bay tới, muốn ngậm lấy miếng bánh trên tay Sở Quân Liệt, cậu lại nhanh chóng thu tay lại, khiến cho mấy con hải âu kia không ngậm được.
Sở Quân Liệt đổi tay, lại chơi trò cũ, gắt gao nhìn chằm chằm hải âu đang bay tới, khi hải âu sắp tới gần miếng bán, lại lần nữa nhanh chóng thu tay lại.
Liên tiếp ba bốn lần, đến vỏ ngoài miếng bánh mì hải âu còn chưa chạm được, Sở Quân Liệt cười tủm tỉm đứng ở lan can, nhìn thẳng mấy con hải âu, lè lưỡi trêu chọc, đem miếng bánh mì kia bỏ vào trong miệng.
Một miếng còn chưa đủ, Sở Quân Liệt đem bánh mì trong tay ăn sạch sẽ.
Hải âu kêu to, chợt nhìn thấy gì đó, ngừng lại âm thanh, làm ra tư thế chuẩn bị phi tới.
Sở Quân Liệt theo tầm mắt của hải âu, nhìn đến bánh mì trên tay Tư Vân Dịch.
Tư Vân Dịch im lặng một hồi, rũ mắt nhìn miếng bánh mì nhỏ trong tay, duỗi tay chuẩn bị đưa cho Sở Quân Liệt.
Sở Quân Liệt nhìn bánh mì trên tay Tư Vân Dịch, cùng với hải âu gần như là cùng xuất phát, không đợi mấy con hải âu bay tới, Sở Quân Liệt đã một ngụm cắn lấy miếng bánh mì trên tay Tư Vân Dịch, thành công giành được bánh mì.
Tư Vân Dịch cảm giác được đầu ngón tay có chút ướt át, cúi đầu nhìn về phía Sở Quân Liệt, Sở Quân Liệt cũng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, nuốt xuống một cái.