Thấy con trai út của tỷ phú thế giới bị đối thủ quật ngã, một nhóm bảo an lẫn nhân viên chạy tới muốn bắt giữ Công Nam lại.
Cậu nhíu mày, trong lòng tức giận không thôi, rõ ràng hành động vừa rồi chỉ là tự vệ, vậy mà đám người này lại coi cậu như tội phạm mà vây bắt.
Nếu đối phương đã không tôn trọng mình, vậy cậu cũng không cần phải nể mặt mũi người ta, vì thế trực tiếp siết chặt nắm đấm, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, phía sau cậu còn có Andrew và vài người vệ sĩ, cậu không tin không đập bọn khinh người này ra bã.
Mà nhóm người kia thấy vậy cũng cầm lấy gậy gộc muốn ra tay đánh người.
John được trợ lý của cha mình đỡ dậy, nhìn thấy cảnh tượng giương cung bạt kiếm trước mắt lập tức hoảng hốt la lên:
- Mau dừng tay, sao các người có thể đối xử với bạn tôi như thế?
Mà nhóm bảo an và nhân viên nghe John nói Công Nam là bạn cậu ta lập tức hoảng sợ, một người trong số đó tiến lên khom lưng nói với John:
- Chúng tôi không biết cậu ấy là bạn của cậu, vì cậu ấy tấn công cậu trước cho nên chúng tôi mới…
Công Nam nhếch môi cười mỉa mai, đáp:
- Vừa rồi tôi chỉ tự vệ mà thôi, các người đứng gần lại không thấy sao?
Nhóm người kia sợ hãi liếc nhìn John một cái, đến khi đối diện với Công Nam thì ánh mắt lập tức trở nên kiêu ngạo, thái độ có thể nói là hoàn toàn trái ngược, kẻ ngốc cũng nhìn ra có sự phân biệt đối xử ở đây rồi.
Chưa đợi Công Nam tức giận xông lên nói lý lẽ thì Andrew đã đặt tay lên vai giữ chặt cậu lại, sau đó tự mình tiến lên, liếc nhìn về phía John, nói:
- Cậu Leonard không định giải quyết đám rác rưởi này sao?
Nhóm bảo an và nhân viên nghe người đàn ông cao to có gương mặt lai Âu này mắng mình là rác rưởi thì lập tức phẫn nộ hét lớn:
- Mày mắng ai là rác rưởi, đám thổ dân như chúng mày mới là rác rưởi đấy.
- Câm miệng! - John la to.
Sau đó cậu ta hất cằm về phía vệ sĩ đi theo sau lưng mình, những người đó đồng loạt tiến tới chỗ nhóm nhân viên và bảo an, họ đưa lưng về phía Công Nam, mỗi người móc một khẩu súng ra khiến đám gây chuyện vừa rồi sợ hãi run cầm cập không dám phản kháng, để mặc cho họ đẩy ra ngoài.
Không bao lâu sau, một nhóm nhân viên và bảo an khác tiến vào, lần này thái độ đối với nhóm của Công Nam lịch thiệp hơn hẳn, từ trên mặt họ cũng không nhìn ra vẻ khinh thường.
Công Nam thấy sự việc đã được giải quyết cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ là không quá hài lòng vì Andrew mượn thế của John để xử lý những kẻ phân biệt chủng tộc vừa rồi.
Điều đó khiến cậu cảm thấy bản thân vô cùng bất lực trước sự xấu xa của thế giới này vậy.
Công Nam xụ mặt đứng yên ở một bên, không định để ý đến John, dù sao lát nữa thách đấu xong, cậu sẽ không còn liên quan gì tới người này nữa.
Tuy nhiên có người lại không cho cậu giả làm người vô hình, John vừa chống lưng vừa đi cà nhắc về phía cậu, cười híp mắt nói:
- Rốt cuộc cũng gặp được cậu, mùa thi IMO vừa rồi có việc đột xuất không thể tham gia, thật đáng tiếc, nhưng tính ra thì may mắn vẫn nhiều hơn, nếu không lại bị cậu đàn áp tuyệt đối một lần nữa rồi.
Công Nam vẫn xụ mặt, dùng giọng điệu lạnh nhạt hỏi:
- Còn hơn một giờ nữa mới đến lượt chúng ta, cậu muốn đấu như thế nào?
- Ha ha ha…
John bỗng ôm bụng cười, nhưng vì cười quá lớn cho nên đã động tới vết thương do bị vật ngã lúc nãy khiến cậu ta gập người khuỵu gối, cậu ta nhanh chóng níu lấy cánh tay của Công Nam để bản thân không nằm dưới đất.
Công Nam nhíu mày nhìn tay áo bị đối phương nắm lấy, nhưng cũng không hất ra mà ngược lại dùng cánh tay còn lại đỡ John đứng dậy.
John thuận thế câu lấy cổ của Công Nam, mặc dù chỉ mới mười bảy tuổi mà chiều cao một mét bảy tám đã có thể gọi là cây sào bằng thịt, nhưng đứng bên cạnh một thiếu niên ngoại quốc cao gần một mét chín như John, cậu bỗng hóa thành một chú lùn.
Công Nam cố gắng nhích ra nhưng John thì cứ như keo dán chuột bám riết lấy cậu không buông, lại còn giả vờ đau đớn không đứng vững, dồn hết trọng lượng cơ thể lên trên người cậu nữa.
Cậu ta nghĩ mình nhẹ lắm sao? Công Nam khó khăn lắm mới đứng vững, trong lòng đã rủa John mấy trăm lần.
John làm như không để ý đến biểu cảm khó ở của Công Nam, tiếp tục cười nói:
- Cậu gan to thật đấy, không biết đối phương thách đấu mình cái gì đã đồng ý, này, sao cậu lại chấp nhận lời khiêu chiến của tôi vậy? Là do nhan sắc của tôi lung lạc cậu sao?
- Xin lỗi cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ ham phần thưởng mình nhận được sau khi chiến thắng cậu mà thôi.
Vừa nghe John nói mấy câu buồn nôn xong, Công Nam theo phản xạ tự nhiên nói ra hết suy nghĩ trong đầu mình, chỉ mới dứt câu, cậu đã biết mình nói hớ, vì thế quyết định ngậm miệng không nói tiếp nữa.
Mà John lập tức nắm được từ khóa mấu chốt bèn hỏi lại:
- Phần thưởng gì vậy?
Công Nam lắc đầu nhất quyết không nói, mà John cũng không ép, theo cậu ta nghĩ thì chắc là cá cược gì đó với bạn bè thôi, bản thân cậu ta cũng đã cá nếu lần này thua sẽ đến Việt Nam du học một năm mà.
- Không nói thì thôi, mà này, tôi thấy những người học giỏi đều sợ ẩu đả, nhưng có vẻ cậu thiện chiến lắm đấy, có phải lúc nãy tôi mà không cản thì cậu sẽ xông vào đánh đám người kia hay không? Cậu không nhìn lại bản thân được bao nhiêu miếng thịt, không sợ họ lấy thịt đè người, khiến cậu có đi mà không có về sao?
Công Nam liếc xéo cậu ta một cái, tiếp tục giả vờ làm kẻ câm điếc.
- Bỏ qua đi, để tôi phổ biến luật chơi cho cậu, vốn dĩ tôi định liên lạc với cậu từ mấy ngày trước rồi nhưng không biết cậu làm gì mà không nghe máy, kéo dài đến hiện tại cũng vì cậu thôi nên chịu đi.
- John nói.
Công Nam tỏ vẻ không sao cả, cho dù đối phương đưa ra thử thách gì, cậu vẫn sẽ chấp nhận, bởi vì bản thân cậu cũng đã chuẩn bị một ít khó khăn cho đối phương rồi.
Có ở đây, bảo đảm lần này cậu ta sẽ biết thế nào là cú sốc đầu đời.
John thấy Công Nam gật đầu bèn nói tiếp:
- Mỗi người chúng ta chuẩn bị ba thử thách sau đó bốc thăm ngẫu nhiên ba lần, ba thắng hai, nếu cậu chưa chuẩn bị kịp cũng không sao cả, chúng ta có thể dời đến buổi chiều hoặc ngày mai.
Công Nam lắc đầu, đáp:
- Không cần, cứ đợi đúng giờ rồi đấu, tôi đã chuẩn bị thử thách rồi.
John liếc nhìn gương mặt tràn đầy tự tin của Công Nam, hứng thú trong lòng càng thêm nồng đậm, xem ra tên nhóc này có chuẩn bị mà đến, uổng công mình lo lắng cậu gặp tai nạn máy bay mà tinh thần chưa ổn định, hừ, lát nữa tôi sẽ cho cậu khóc gọi mẹ luôn.
Một giờ sau, phần thách đầu mà dân cư mạng trên toàn thế giới đều trông ngóng đã đến, hai thiếu niên một tóc đen một tóc vàng cùng nhau bước lên sân khấu, trên hai gương mặt chưa hoàn toàn phát dục kia tràn đầy sự tự tin mà một người trẻ tuổi nên có, điều này khiến cho khán giả đang ngồi ở khán đài trực tiếp và sau màn hình càng thêm hưng phấn, tiếng hò hét không ngừng nối tiếp nhau, cả hội trường trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Người dẫn chương trình đứng giữa sân khấu khuấy đảo hiện trường bằng những câu nói đùa xong thì tuyên bố bắt đầu trận thách đấu đầu tiên.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của khán giả và camera tiên tiến nhất thời điểm bấy giờ, người dẫn chương trình lấy từ trong hộp bí mật ra một tờ giấy.
- Trong trận thách đấu thứ nhất, đề mục đầu tiên thuộc về cậu John Leonard với nội dung thiết kế một chuỗi ngôn ngữ dữ liệu bằng lập trình Perl trong vòng ba mươi phút.
Ồ!!!
Người dẫn chương trình vừa dứt câu, dưới khán đài bỗng trở nên ồn ào, Công Nam khẽ liếc nhìn sang John, thấy sự đắc ý hiện rõ trên mặt cậu ta, cậu đoán có lẽ cậu ta đã nghiên cứu điểm yếu của cậu rồi cho nên mới đưa ra đề mục như thế.
Đúng như Công Nam đoán, John cho người điều tra về cậu, phát hiện nhược điểm chí mạng của cậu trên con đường khoa học chính là mảng tin học, cậu dường như mù tịt về lĩnh vực này.
Nhưng khác xa với tưởng tượng của John về biểu cảm lúng túng sợ hãi của Công Nam, cậu ta chỉ thấy cậu bình tĩnh bước vào bên trong phòng cách âm trong suốt, trông cứ như đề mục này không hề gây khó khăn cho cậu vậy..